🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1ắn vừa nói ra lời này, Mặc Tử Uyên cúi đầu hổ thẹn nói: “Là thần suy tính không chu đáo!” Bệ hạ nói cũng đúng, nếu Phượng Vô Trù là loại người dễ bị mê hoặc thì chắc đã sớm bị dụ dỗ rồi, há có thể đợi đến hôm nay?
Hắn nói tiếp: “Còn mối quan hệ giữa Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ...” Nếu vẫn luôn tốt như vậy, bệ hạ không thể chen vào giữa bọn họ, vậy bệ hạ bị thương nặng như thế chẳng phải là uổng công sao?
Hiên Thương Mặc Trần đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, cười khẽ: “Trên đời này không có mối quan hệ nào là bền vững không gì phá được, giữa hai người bọn họ đã sớm có khúc mắc, chỉ cần tìm thời3điểm thích hợp làm cho mâu thuẫn giữa họ trở nên gay gắt là đủ!”
“Thần đã rõ!” Xem ra, bệ hạ đã sớm có quyết định.
Lão thái thái ở bên cạnh nghe cả buổi, chỉ nhắc nhở một câu: “Trên đời này thứ khó đoán nhất chính là lòng người, thứ dễ bị tổn thương nhất cũng là lòng người, mặc dù nhiều năm qua đệ thường đùa bỡn với lòng người, nhưng cũng phải cẩn thận, kẻo khéo quá hóa vụng!”
Nàng nói đến đây thì lắc đầu.
Hiên Thương Mặc Trần cười khẽ: “Đa tạ hoàng tỷ nhắc nhở, đệ đệ đã biết. Chỉ là, nếu như tính toán có lẽ ta còn có mấy phần cơ hội, nếu không tính thì ngay cả một phần cơ hội ta cũng không có, không phải sao?”
Lão thái thái2nghe vậy thì im bặt.
Mặc Tử Uyên dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Bệ hạ, trên đời này có một loại thuốc, có thể xáo trộn ký ức của người ta, sau khi tỉnh lại nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ cảm mến người đó. Chỉ là trí óc của người uống loại thuốc này sẽ giống như một đứa trẻ lên sáu. Nếu như...”
Nếu như có một ngày, bệ hạ thật sự không thể có được Lạc Tử Dạ, nói không chừng có thể dùng đến biện pháp này.
Hắn vừa nói ra lời này, đừng nói là Hiên Thương Mặc Trần, ngay cả lão thái thái cũng giật mình. Nàng nghiêng đầu nhìn Mặc Tử Uyên, nói: “Sao ngươi biết loại thuốc cấm này?”
“Bởi vì thần có một lọ, là năm đó thần học y1tại đảo Thiên Lãng được sư tôn đưa cho, chỉ có một lọ này thôi!” Mặc Tử Uyên nói đến đây lập tức cúi đầu xuống, hơi xấu hổ, loại phương pháp này tất nhiên là trái với đạo làm quân tử. Nhưng vào lúc không còn cách nào khác, nói không chừng đây chính là cách duy nhất!
Năm đó Hiên Thương Não, Mặc Tử Uyên, còn có... ba người bọn họ đều bái cùng một sư tôn. Chỉ có điều, người tiếp nhận đảo Thiên Lãng chỉ có thể là người trong hoàng thất Hiên Thương, nếu sư tôn có lén cho Mặc Tử Uyên thuốc gì thì thật ra cũng không kỳ lạ lắm.
Hiên Thương Mặc Trần nghe xong lời này, lặng yên trong chốc lát, không nói không rằng.