Chương 315: Đại kết cục (thượng) (1)

Đường hẹp quanh co, gió thu thổi rì rào bốn phía, thỉnh thoảng cuốn lên vài cái lá phong, bay múa trên không trung, xoay tròn, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Những con ve kêu khẽ1trên tàng cây, cũng chính vì có thể nghe rõ ràng những tiếng côn trùng kêu này, nên chứng tỏ xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Ngay lúc vô cùng yên tĩnh này, một con ngựa lao vùn vụt8lướt qua, giống như một trận cuồng phong, cuốn theo đầy trời lá rụng tung bay. Bụi đất cũng bị tốc độ ngư lôi đình của người này cuốn lên, lơ lửng giữa không trung hồi lâu, mới2nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi trở nên yên tĩnh.

Mà người mới phi qua như một cơn gió kia, cũng không ngừng lại vì mình đã phá vỡ sự yên lặng nơi đây, ngược lại tốc độ phi4ngựa càng nhanh hơn, mái tóc dài màu đen được buộc thành đuôi ngựa cao cao, cả người mặc quần áo nhẹ nhàng thanh thoát, bụng dưới hơi nhô ra nhìn không quá rõ ràng, Ông tay áo và ống quần đều được buộc lại bằng sợi tơ, để tiện lợi cho việc hành tẩu, người này, không thể nghi ngờ gì chính là Nam Cung Cẩm.

Bởi vì lo cho thai nhi, cho nên trên đoạn đường này, nàng vô cùng chú ý tới đồ ăn thức uống, động tác cũng không quá nhanh. Mà quá trình kiểm tra để tiến vào Đông Lăng, cũng vô cùng nghiêm ngặt, hơn mấy chục lần so với trước kia, có lẽ là để phòng ngừa có người muốn nhân cơ hội tới cứu người. Thái độ như vậy của Hoàng Phủ Hoài Hàn, tự nhiên cũng khiến cho Nam Cung Cẩm xác định rằng hắn thật sự muốn gϊếŧ Hoàng Phủ Dạ.

Vào ban đêm, cuối cùng thì Nam Cung Cẩm cũng tới được kinh thành Đông Lăng. Lúc này còn cách thời điểm Hoàng Phủ Dạ bị xử trảm một ngày rưỡi, xóc nảy gần hai ngày trên đường khiến cho nàng cảm thấy bụng dưới khó chịu, cho nên sau khi tiến vào kinh thành, xuống ngựa liền dắt ngựa mà đi. Sau đó nàng còn dùng thêm một chút thuốc an thai, mới cảm thấy đỡ hơn một chút, chỉ có điều sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch lạ thường.

Đi dọc theo con đường trong kinh thành thật lâu, nàng chợt nghe thấy âm thanh một chiếc xe vượt lên, Nam Cung Cẩm hơi ngẩng đầu lên, xem xét chiếc xe một chút, dấu hiệu trên xe giống như là xe ngựa của một vương phủ nào đó, sau khi nhìn thoáng qua nàng lập tức cúi đầu xuống, chỉ sợ bị người khác phát hiện. Xe ngựa kia sau khi đi qua bên cạnh nàng, cũng không lâu lắm, lại có một chiếc xe ngựa nữa đi qua đôi mi thanh tú của Nam Cung Cẩm cau lại, xem ra tối nay, sẽ không phải là một đêm yên tĩnh! Tiếp tục đi trong chốc lát, lại có thêm một chiếc xe nữa đi về phía này, Nam Cung Cẩm nhìn vào chiếc xe ngựa này thì ánh mắt nhịn không được mà ngưng lại một chút, xe ngựa này, rất quen thuộc. Năm đó nàng đã từng ngồi qua, giờ lại gặp lại, khiến nàng có cảm giác như là đã trải qua mấy đời rồi.

Khi chiếc xe ngựa đi qua bên cạnh nàng, bỗng nhiên trong chiếc xe vang lên một loạt tiếng ho khan, đây đúng là tiếng ho của Hoàng Phủ Dật không thể nghi ngờ. Mà Nam Cung Cẩm thân là thần y đời kế tiếp, sau khi nghe xong tiếng ho khan này, nàng lẳng lặng nhíu mày một cái, khí hư người yếu, xem ra là Hoàng Phủ Dật bị trúng độc, hơn nữa còn bị trúng rất sâu, nếu như không được trị liệu triệt để, chỉ sợ là lần sau gặp lại hắn, hắn đã là một thi thể rồi.

Xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh, mà trong xe, giọng nói hiền hòa của Bạch Tịch Nguyệt vang lên: “Vương gia, Hoàng thượng đã quyết định xử trảm Dạ Vương, ngài cần gì phải đi xin xỏ hắn. Nếu không phải thϊếp thân biết ngài quỳ đến choáng váng tại cửa ra vào, còn không biết ngài muốn giày vò bản thân tới mức nào!”.

“Khục... Khục khục...” Hoàng Phủ Dật ho khan vài tiếng, rồi mới tiếp tục nói: “Nàng thì biết cái gì, Hoàng thượng hiện nay chỉ là bị phẫn nộ che mờ mắt, Nhị hoàng huynh rất chân thành đối với Đông Lăng, điều này ai cũng có thể nhìn ra. Tình cảm huynh đệ nhiều năm qua như vậy, cũng không phải là làm bộ. Nếu Hoàng thượng thật sự gϊếŧ Nhị hoàng huynh, tương lai nhất định sẽ hối hận. Ta cũng sống không được mấy năm nữa, cho dù có vì Nhị hoàng huynh mà quỳ đến chết ở nơi đó thì có làm sao?”

Nếu không phải hiện nay hắn đứng cũng không vững, còn Bạch Tịch Nguyệt lại cứng rắn muốn ăn đưa hắn về thì hiện nay hắn vẫn muốn tiếp tục quỳ ở cửa hoàng cung.

Lời này của hắn lại khiến cho Bạch Tịch Nguyệt nước mắt doanh tròng. Quy chết ở đó sao? Cả đời Vương gia đã từng làm chuyện đó vì hai người, lần đầu tiên là vì cô gái kia, lần thứ hai là vì Dạ Vương. Còn bản thân mình, tuy là thể tử, nhưng xưa nay đều chưa từng có ở trong lòng hắn, có lẽ nếu có một ngày mình không còn ở đây, thì lông mày của hắn cũng không nhíu lại một cái.

Thân thể của hắn hiện nay đã như thế này, vậy mà lại không hề thương tiếc đến bản thân mình chút nào, chẳng qua là không còn luyến tiếc gì cuộc đời này nữa mà thôi. Nam Cung Cẩm nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, còn muốn nghe nữa, nhưng xe ngựa đã đi qua, mà bước chân của nàng cũng dừng lại. Nàng không nhớ nhầm, đó đúng là xe ngựa của phủ Dật Vương, giọng nói vừa rồi cũng chính xác là của Hoàng Phủ Dật. Một người đàn ông xuất trần tuấn dật như thế, một người đàn ông luôn chỉ hướng tới việc vẫy vùng trong thiên hạ để được hết mình du sơn ngoạn thủy, là một thành viên hoàng thất có đôi mắt tinh khiết nhất. Cũng là một người đàn ông từng khiến nàng tự trách mà cảm động đến rơi lệ, sao giờ lại biến thành dạng này?

Chẳng qua, mới chỉ có ba năm không gặp mà thôi!

Nhìn bộ dạng này của hắn, chắc hẳn tối nay đã tiến cung để xin tha cho Hoàng Phủ Dạ, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn không đáp ứng, tên Hoàng để cho má kia vô cùng nhẫn tâm, hắn mà có thể đáp ứng Nam Cung Cẩm mới cảm thấy kỳ quái. Cho nên nhìn những xe ngựa gặp phải trên đường tới nay, trong nháy mắt nàng cũng đã hiểu ra, đó là, xe nào nên đi cầu tình thì đi cầu tình, xe nào nên châm ngòi thổi gió thì đi châm ngòi thổi gió.

Tính toán lại thời gian một chút, nàng thấy còn cách thời điểm Hoàng Phủ Dạ bị xử trảm còn một quãng thời gian không ngắn, cho nên vẫn có thể đi xem một chút bệnh tình của Hoàng Phủ Dật. Chần chờ một lát nàng mới dắt ngựa thay đổi phương hướng, dù sao thì hắn cũng đã từng là “đồ đệ” của nàng, cũng là bằng hữu, cho nên nếu không giúp hắn thì có vẻ như cũng không nên.

Quay đầu ngựa lại, ngâm nga một điệu dân ca không biết tên, dựa theo trí nhớ, nàng vô cùng nhàn nhã đi tới phủ Dật Vương. Khi cách công một đoạn xa, nàng dừng lại, buộc ngựa ở một cái cây, nhân lúc hộ vệ trước cửa Vương phủ không chú ý, nàng leo qua vách tường mà vào. Tụ tiễn trong tay áo bắn ra, cắm vào trên một thân cây đại thụ.

Cả người nàng như là chim nhạn giương cánh, phóng tới ngọn cây, sau khi đáp xuống ngọn cây, nàng nhanh chóng nhảy xuống! Cuối cùng, sau khi thân thể xoay vòng một cái, nàng tiếp đất một cách bình yên, bụi đất dưới chân | bay lên nhẹ nhàng. Ngước mắt nhìn qua, nàng trông thấy có thị vệ tuần tra đi qua, nên vội vàng nấp sau một cái cây, thân cây to lớn che khuất của thân hình nàng, không bị người ta phát giác.

Đương nhiên là nàng không muốn để cho người khác phát hiện, nếu để cho tên chó Hàn biết được mình tới đây, tình huống tuyệt đối sẽ không ổn!

Chờ cho đám thị vệ kia đi qua, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ quan sát hồi lâu, xác định lại phương hướng phòng của Hoàng Phủ Dật, mới lặng lẽ ẩn nấp đi tới. Cửa đóng nhưng đèn bên trong vẫn sáng, cũng không lâu sau, Bạch Tịch Nguyệt đi ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng cài cửa lại, nàng còn đứng bồi hồi ở đó nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt. Cuối cùng nàng quấn chặt áo choàng quay người rời đi trong gió đêm giá lạnh.

Nam Cung Cẩm nhìn theo bóng lưng của nàng, bỗng thoáng cảm thấy rất khó hiểu. Hai người này đã kết hôn được hơn hai năm vậy mà lại không ngủ cùng một phòng sao?

Khi Bạch Tịch Nguyệt đi xa, trong phòng lại truyền đến từng tiếng ho khan, lúc này Nam Cung Cẩm mới thu hồi lại suy nghĩ của mình. Nàng ngồi xổm người xuống, nhặt lên hai cục đá, ném tới hai người đứng ở cổng, vô cùng chính xác ném trúng hai người bọn họ, hai người đó trợn mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh! Nàng vội vàng di chuyển tới bên cạnh bọn họ, đỡ lấy bọn họ rồi dựa vào cửa ra vào, bố trí lại hình dáng bọn họ giống như là đang thủ vệ, mà tiếng động này cũng đã kinh động đến người trong phòng, hắn ho khan rồi hỏi: “Ai?” “Kẹt kẹt!” một tiếng, cửa phòng mở ra, Nam Cung Cấm đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn xuyên qua tấm rèm thấy người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, đôi mắt màu hổ phách vẫn tinh khiết như lúc ban đầu, chỉ có điều là trong đó còn mang theo một hỗn loạn, tình trạng bệnh nặng như vậy khiến cho Nam Cung Cẩm nhớ tới chàng trai như đóa hoa lan lúc trước mà trong lòng không khỏi đau xót, sắc mặt nàng cũng nặng thêm mấy phần. Hoàng Phủ Dật vừa nhìn thấy nàng, trong thoáng chốc cả người hắn liền sững sờ! Là nàng sao?

Không phải là hiện nay nàng đang ở Nam nhạc sao? Giờ lại quay lại đây, lúc này còn xuất hiện tại nơi này, chẳng lẽ là đến thăm mình sao? Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã bỏ qua suy nghĩ trong lòng, cười cười tự giễu nói: “Nàng tới vì chuyện của Nhị hoàng huynh sao?”

“Đến Đông Lăng là vì hắn, còn đến đây tự nhiên là vì huynh!” Nam cung cấp trả lời thẳng thắn, trong khi nói đã đi tới bên giường của hắn. Ánh mắt Hoàng Phủ Dật nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của nàng, thần sắc dưới đáy mắt hắn có mấy phần phức tạp, nhưng rất nhanh thì tiêu tán: “Nàng mang thai à?”

“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, tự mình ngồi xuống trên giường của hắn. “Chúc mừng!” Hắn vừa mới nói xong, cổ tay của hắn đã rơi vào trong tay nàng.

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, ngón tay trắng như ngọc đặt trên mạch của hắn, sau một lúc lâu, nàng mới thu tay mình lại rồi nói nhàn nhạt: “Độc của Nam Cương, cây dâu tằm!”

“Nàng biết y thuật sao?” Hoàng Phủ Dật kinh ngạc một chút, hắn chỉ biết là nàng văn võ song toàn, hiện nay trên đại lục cũng vang danh là thiên hạ kỳ nữ, nhưng lại không ngờ là nàng còn biết cả y thuật. Nam Cung Cẩm không chút khách khí lườm hắn một cái rồi phun ra hai chữ: “Nói nhảm!”

Nói xong, nàng vung tay lên, bộ kim châm luôn không rời người nàng liền bay ra ngoài, chính xác cắm lên mấy chỗ đại huyệt trên người Hoàng Phủ Dật! “Nằm xuống, đừng nhúc nhích!” Năm chữ trong trẻo mà quả quyết. Hoàng Phủ Dật cũng không nói nhiều, mặc dù không biết y thuật của nàng đến tột cùng là như thế nào nhưng hắn lại tín nhiệm một cách khó hiểu. Hắn ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc cho đôi tay của nàng châm kim trên người mình. Chỉ một lát sau, hắn liền cảm thấy một luồng khí huyết dâng lên, cổ họng đã cảm thấy có mùi máu tươi. Lại thêm một cây châm cắm xuống, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, xoay người đứng dậy, phun một ngụm máu đen ra ngoài, ngụm máu này kéo dài tận nửa mét, màu sắc hiện ra quang mang mịt mờ, giống như củ ấu nở rộ trong đêm tối.

Còn Nam Cung Cấm tại giờ phút này thì thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt cũng như là trút được gánh nặng. Sau đó nàng vung tay lên thu tất cả ngân châm lại, cất kỹ vào trong tay áo, rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh cái bàn không xa, cầm bút lên viết, xoát xoát xoát viết xuống mấy chữ cũng không dễ nhìn. Sau đó đưa nó tới trước mặt Hoàng Phủ Dật: “Dựa theo phương thuốc này, một ngày ba lần vào sáng, trưa và tối, không thể nhiều hơn và cũng không thể ít hơn. Sau ba tháng, chất độc trên người của huynh sẽ giải được hoàn toàn!”

Hoàng Phủ Dật nhìn phương thuốc trong tay nàng một chút, không đưa tay nhận lấy, Nam Cung Cẩm có chút không hiểu suy nghĩ trong lòng của hắn, nên nàng chỉ đặt phương thuốc ở trên giường của hắn, ánh mắt nàng lại nhìn tới chiếc sáo ngọc cách đó không xa, bích ngọc thông thấu, mặc dù cũng được chế tác từ mỹ ngọc hiếm thấy, nhưng cũng không phải là cái nàng đã nhìn thấy nhiều năm trước kia.

Hoàng Phủ Dật thấy ánh mắt của nàng nhìn tới, hắn cũng quay đầu nhìn thoáng qua, trông thấy cây sáo kia, hắn cười khẽ một tiếng: “Cây sáo của ta đã gãy, đây là cây sáo mà Nhị hoàng huynh tặng!” Cây sáo kia của hắn tại sao lại gãy, Nam Cung Cẩm tự nhiên là biết rõ ràng. Trên hỷ đường rực rỡ sắc đỏ, tiếng chúc phúc và tiếng cười nói đầy trời, bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua, hất tung khăn cô dâu của tân nương lên. Sau đó, máu tươi văng vài thước, ngọc nát lòng cũng đứt đoạn Như thế, tự nhiên là khiển Nam Cung Cấm trầm mặc. Nàng cúi đầu im lặng hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn nhàn nhạt một cái rồi nói: “Chuyện cũ theo gió, trôi qua vui vẻ là được rồi, có một số việc đã biết rõ kết quả là như thế, vậy thì đừng quá ưu phiền. Nếu không, cũng chỉ là tự làm khổ mình mà thôi!”

Vốn nàng nghĩ là hắn đã buông xuống, nhưng không ngờ là hắn vẫn đang tự nhốt mình trong đó. Tự làm khổ mình thôi?!

Sao hắn lại không biết rằng mình tự làm khổ mình chứ? “Đa tạ nàng đã tới cứu ta hôm nay.”

“Huynh là bằng hữu của ta, cũng là sự đồ. Mặc dù ta chưa từng dạy cho huynh cái gì, nhưng đã từng có một ước định sự đồ như thế, cũng coi như là một loại duyên phận, đương nhiên ta phải cầu huynh. Nếu như huynh thật lòng cảm kích, thì đưa ra một chút tài sản khổng lồ của mình, cũng coi như là để cho vị sư khỏi phải xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình đi!” Nam Cung Cẩm mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà khóc than.

Hoàng Phủ Dật nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, thân là Hoàng hậu Nam Nhạc mà lại không có tiền sao? Nhưng hắn cũng biết, vị sư phụ này của mình, có tính đam mê cố hữu đối với chuyện tiền bạc, hành động đòi tiền nổi đình nổi đám lúc trước ở thọ yến của đại hoàng huynh, hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt! “Nếu nàng muốn, thì cứ việc cầm theo ấn giám của ta đi lấy, nhân viên phòng thu chi sẽ dẫn nàng đến nơi lấy tiền!”

Nói xong, hắn liền đưa miếng ngọc bội biểu tượng thân vương của mình ra ngoài, Nam Cung cẩm không khách khí mà nhận lấy, có tiền mà không cầm, không phải là phong cách của nàng. Thấy hắn suy sụp, Nam Cung Cẩm cổ gắng khuấy động bầu không khí: “Đừng bày ra bộ dạng chỉ muốn chết như thế, nếu không ta sẽ lấy sạch của huynh đấy!” “Ha ha, lấy sạch thì lấy sạch, dù sao thì đối với ta cũng không có giá trị gì!” Lúc trước chưa bao giờ để những vật ngoài thân này, thì đến bây giờ giờ cũng tự nhiên là sẽ không để ý. Đôi mắt phượng của Nam Cung Cẩm nén giận, lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nàng cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực rồi đi ra ngoài, nói một cách vô thưởng vô phạt: “Xem ra là hôm nay ta đã xen vào việc của người khác!” Thấy nàng tức giận đi ra ngoài, Hoàng Phủ Dật có chút luống cuống: “Chờ một chút!”

“Làm gì?” Nàng cũng không quay đầu lại mà hỏi.

“Nàng tức giận sao?” Lời này hắn hỏi như rất thận trọng. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, cũng giống như là nhìn chằm chằm vào một giấc mộng, như là lo lắng một giây sau nó sẽ biến mất.

Nam Cung Cẩm lạnh lùng nói: “Ta không tức giận, huynh cũng không đáng để ta phải tức giận! Bằng hữu của Nam Cung Cẩm ta không có một ai sẽ phí hoài bản thân mình, tự khinh rẻ mình như thế! Huynh đã cảm thấy như thế là tốt, là có cá tính, ta cũng không còn lời nào để nói, loại bằng hữu như huynh, Nam Cung Cẩm ta tự nhiên cũng không mơ với tới được!”

Lời này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Dật trầm mặc.

Hắn trầm mặc thật lâu, cũng không phản bác lại được. Nàng đã giúp hắn cai được nghiện. Hắn đã từng nghĩ rằng sẽ tiêu dao một đời ở giang hồ cũng không sao, nhưng về sau lại vô duyên vô cớ nhiễm phải độc này, khiến cho hắn không thể đi đâu được nữa. Người không thể đi, tâm cũng dần dần bị bụi che mờ. Tình yêu giang hồ của hắn cũng trở thành bọt biển, tự nhiên cũng mất đi động lực sống tiếp.

“Ta đi, huynh tự giải quyết cho tốt!” Nói xong, nàng liền đi ra cửa.

Hoàng Phủ Dật vội vàng nói: “Nếu như ta thay đổi thì sao?” “Nếu như huynh thay đổi, huynh vẫn còn là bằng hữu của ta, những huynh biết đấy, điều ta muốn không phải là nếu như, mà là huynh thật sự thay đổi!” Nam Cung Cẩm cũng không quay đầu lại.

Hoàng Phủ Dật cười cười: “Hôm nay ta mới biết được, tính tình của nàng lại cứng rắn như thế!” “Vì thế, Bạch Tịch Nguyệt thích hợp với huynh hơn ta, vì sao huynh không nhận ra?” Cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng quay đầu lại, trong mắt có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Huynh có biết, Bạch Tịch Nguyệt không phải là hoàng huynh của huynh chọn cho huynh, mà là ta chọn cho huynh không! Hai người bọn huynh, một người giỏi về chơi chữ, một người tinh thông âm luật, mà tính tình nàng cũng nhu hòa. Đã được gần ba năm, vậy mà cũng không thể đả động được trái tim của huynh. Đây không phải là do nàng không tốt, mà rõ ràng là huynh bị vây ở trong gông xiềng của mình, cho nên không nhận ra được nàng tốt như thế nào!”

Hoàng Phủ Dật bị những lời này của nàng khiến cho giật mình, hắn biết chuyện hoán đổi cô dâu là do nàng làm ra, nhưng lại không ngờ Bạch Tịch Nguyệt là do nàng chọn cho mình.

“Huynh vừa rồi cũng mới nói, tính tình của ta rất cứng rắn. Với tính tình thanh thản của huynh, tự nhiên là không thích hợp với dáng người cá tính cứng rắn như ta, nhưng huynh lại tự mình vây khốn chính mình. Tự vây ở trong chấp niệm của chính mình, một mực tự ám chỉ ở trong lòng rằng không phải ta thì không được, trong suốt một thời gian dài, cuối cùng thì chính huynh cũng tin thuyết pháp của mình. Căn bản là huynh cũng không có nghĩ tới, thực ra huynh và ta cũng không hợp nhau!”

Những lời của Nam Cung Cẩm hầu như là rất tàn khốc. Nàng mạnh mẽ bóc trần chấp niệm trong ba năm của Hoàng Phủ Dật, loại cảm giác đau đớn khi tình cảm và quan niệm trong thời gian dài của mình bỗng nhiên bị lật đổ trong khoảnh khắc, khiến cho Hoàng Phủ Dật cảm thấy thậm chí đến cả hô hấp của mình cũng có chút khó khăn. Mà trong lúc nhất thời, hắn cũng không cách nào hiểu được hết ý của đối phương, đối với hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ có thích hay không chứ không có phù hợp hay không. Nhìn thần sắc mờ mịt và luống cuống của hắn, trên khuôn mặt tuấn dật cũng có vẻ tái nhợt, lòng Nam Cung Cẩm cuối cùng cũng mềm xuống. Hoàng Phủ Dật là một người rất đơn thuần, hoặc là đối với nàng mà nói, hắn như là một người em vậy. Hắn thích giang hồ tùy tiện thoải mái, nhưng có rất nhiều chuyện liên quan tới thế sự, tình cảm hắn còn chưa hiểu hết, nàng cũng thực sự không nên quá mức hà khắc, thế nên giọng điệu cũng ôn hòa một chút: “Huynh suy nghĩ thật kỹ cho ta, chúng ta đã là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ suy nghĩ cho huynh! Ta không có quyền chi phối sinh mạng của người khác, càng không thể võ đoán để lựa chọn cho huynh điều gì, nhưng về phần Bạch Tịch Nguyệt, đó là ta đưa cho huynh một đề nghị, hi vọng rằng huynh có thể nhìn thẳng vào người bên cạnh mình rồi cho chính mình một cơ hội! Ta luôn muốn được nhìn thấy huynh vui vẻ!”

“Ừm!” Hoàng Phù Dật gật đầu, xem như là đồng ý với đối phương mình sẽ suy nghĩ lại chuyện này thật tốt. Câu cuối cùng kia, luôn muốn được nhìn thấy hắn vui vẻ. Cũng khiến hắn không tránh khỏi cảm thấy được vài tia ấm áp.

“Hi vọng khi lần sau gặp lại huynh, ta sẽ không phải thấy bộ dạng không muốn sống này của huynh nữa!” Nam Cung Cấm đen mặt, bôi bác phỉ nhổ hắn nốt một câu rồi quay người đi.

Hoàng Phủ Dật lại ngăn cản nàng: “Chờ một chút! Nhị hoàng huynh hiện nay bị giam ở mật thất của hoàng cung, mật thất đó nằm ở phía sau tẩm cung của Hoàng thượng, cách ngọn giả sơn năm mươi mét. Nhưng của hoàng cung thủ vệ sâm nghiệm, hoàng huynh cũng đã đề phòng việc làm có thể có người đến cứu viện, cho nên đã bố trí huyết võng xung quanh cung, chỉ cần nàng đi vào, lập tức phát hiện!”

Bước chân Nam Cung Cấm dừng lại, sau lưng nàng lúc này đổ đầy mồ hôi lạnh. May mà mình tới đây, nếu không chẳng phải là vừa mới xâm nhập vào hoàng cung thì đã bị huyết võng bắt lại sao? “Ừm, ta sẽ chú ý!”

Sau khi đi được mấy bước, nàng chợt nhớ tới chuyện gì đó, bước chân lại dừng lại. Cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Huynh có biết, đào viên ở ngoại ô phía Tây kinh thành là của ai không?”

Hoàng Phủ Dật sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại mà trả lời: “Trước kia là của Tô Niệm Hoa, sau khi cả nhà Tô gia bị chém đầu, mảnh đất kia bị hoàng gia thu về. Nhưng cũng không có trọng binh trấn giữ, vì cũng không có người nào dám đi vào!” “Đã biết, đa tạ!” Nam Cung Cẩm nói xong rồi đi ra cửa.

Hoàng Phủ Dật lại không từ bỏ: “Chờ một chút, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?”