- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
- Chương 73
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Chương 73
Giọng nói của ả vang vọng, Cửu Hồn rút dao găm ra.
Dạ Mị nhanh chóng nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn Cửu Hồn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng sốt ruột, cứ để ả mắng, bình thường người không có thực lực để mà đối phó người khác chỉ có một con đường để chọn, đó chính là dùng lời nói phỉ nhổ nhục mạ đối phương, mà bọn họ đều không hiểu, trong mắt kẻ mạnh, ngôn ngữ là thứ vô giá trị nhất."
Dạ Mị phát hiện từ ngày quen Bắc Thần Tà Diễm, hình như nàng đã học được vài phần bản lĩnh ngụy biện tẩy não của đối phương.
Kiêu Khâm và Hân Duyệt Nhạn lúc này lại không nhịn được liếc mắt nhìn Dạ Mị thêm một cái.
Lời này tuy nghe không đúng chỗ nào đấy, nhưng cũng không thể nói là sai, rốt cuộc bây giờ Lục Oản Oản có thóa mạ Dạ Mị thế nào đi nữa cũng không thể tạo ra tổn thương mang tính thức chất với đối phương.
Sắc mặt Lục Oản Oản tím xanh lại, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Mị: "Con khốn này, ta nói cho ngươi biết! Ta có thành quỷ cũng sẽ không tha ngươi!"
Nhưng mà Dạ Mị nghe vậy, chỉ là càng thêm lạnh nhạt mà không sao cả nói: "Lúc làm người không động được đến ta, ngươi nghĩ thành quỷ thì có năng lực này à? Hơn nữa, ngươi sắp trở thành "thịt cá" của ta rồi."
Sắc mặt Lục Oản Oản đổi liên tùng tục năm màu, càng khó coi.
Mọi người cũng đều kính nể nhì Dạ Mị, cô gái này thật là... không nói một câu thô tục nào, thậm chí trên mặt không có nửa phần trào phúng, thế mà vẫn có thể mắng người khác không đáng một đồng, chọc tức người ta thành như vậy, cũng là một loại bản lĩnh.
Dạ Mị không nhìn Lục Oản Oản, ánh mắt trực tiếp quét về phía Kiêu Khâm: "Nói đi, ngươi định đổi thế nào?"
Kiêu Khâm liếc nhìn Dạ Mị một cái, lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lục Oản Oản, mới mở miệng: "Ngươi cho người vận chuyển lương thảo qua đây, ta cho người áp giải ả qua. Tiến hành cùng lúc!"
"Được!" Dạ Mị dứt khoát gật đầu.
Tiếp theo, Dạ Mị quay đầu lại nhìn Lư Tương Hoa, ra hiệu cho gã.
Vẻ mặt Lư Tương Hoa đầy bất mãn, không phục những vẫn kéo bao gạo, kéo ra giữa hai bên.
Kiêu Khâm nhìn lướt qua một võ tướng đứng phía sau mình, võ tướng cũng lập tức đi lên, áp giải Lục Oản Oản về phía Dạ Mị.
Khí thế hai bên căng như dây đàn.
Đến khi lương thảo đã sắp tới ngay trước mặt Kiêu Khâm, võ tướng cũng sắp sửa áp giải Lục Oản Oản đến trước mặt Dạ Mị, gã bỗng nhiên trở mặt, ôm lấy Lục Oản Oản chạy về, Kiêu Khâm cũng ra tay đúng lúc đó, roi ngựa trong tay vọt về phía võ tướng và Lục Oản Oản.
Roi ngựa quấn eo của Lục Oản Oản và võ tướng kia kéo bọn họ trở về!
Hân Duyệt Nhạn thấy vậy, theo phản xạ có điều kiện định vung dải lụa lên cướp người về. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Dạ Mị đã bất động thanh sắc bắt lấy cổ tay nàng.
Tốc độ ra tay vủa Dạ Mị vừa nhanh chóng vừa không để quân địch phát hiện, sau khi ngăn Hân Duyệt Nhạn, nhanh chóng thu tay, khiến Hân Duyệt Nhạn hoàn toàn khϊếp sợ!
Võ công của nàng trên giang hồ tuy không tính là số một số hai, những tuyệt đối là một cao thủ. Nhưng nữ nhân này lại có tốc độ nhanh như vậy...
Kiềm chế cảm giác khϊếp sợ trong lòng, nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng nghiêng của Dạ Mị, trong lòng càng thắc mắc, Dạ Mị định chơi trò gì mà không cho mình ra tay hỗ trợ.
Dạ Mị lập tức lộ ra vẻ mặt tức muốn hộc máu, không khác gì bị Kiêu Khâm chọc tức, nàng chỉ vào Kiêu Khâm nói: "Ngươi... Các ngươi lại dám lật lọng!"
Vẻ mặt đám người Lư Tương Hoa cũng tức giận.
Đúng lúc này, một trận loạt bước chân truyền đến, mấy ngàn binh lính Đại Mạc nhanh chóng xông tới, bao vây kín đám người Dạ Mị.
Dạ Mị thấy thế, thu lại vẻ phẫn nộ, nhìn Kiêu Khâm, lạnh lùng nói: "Đây là quỷ kế của các ngươi?"
Dưới mặt nạ, gương mặt Kiêu Khâm mang theo vài phần lạnh lùng: "Binh bất yếm trá, nếu mưu kế của chúng ta không thực hiện được, có lẽ người đạt được mục đích chính là các ngươi!"
Dạ Mị lại quan sát nhân số của đám binh lính vây quanh bọn họ, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Kiêu Khâm: "Ngươi trông cậy vào đám người này có thể gϊếŧ được chúng ta?"
"Thì sao?" Một võ tướng đứng sau lưng Kiêu Khâm đắc ý trả lời.
Cửu Hồn im hơi lăng tiếng rút trường kiếm bên hông ra, nhìn về phía Kiêu Khâm, thấp giọng nói: "Gϊếŧ hoặc là bị gϊếŧ, có lẽ các ngươi nên hỏi kiếm của ta?"
Kiêu Khâm nhìn Cửu Hồn, lại nhìn Dạ Mị và cả Hân Duyệt Nhạn đứng sau lưng nàng, quay đầu lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn võ tướng đứng sau lưng mình, chợt nhìn về phía Dạ Mị, thản nhiên nói: "Ngươi là một cao thủ, ta không biết ngươi sâu cạn đến đâu, bên cạnh ngươi còn có hai cao thủ, nếu thật sự đánh, không ai được lợi cả. Ta không muốn đánh với các ngươi, không bằng các ngươi để chúng ta rời đi!"
"Hừ! Nực cười!" Dạ Mị như giận không thể át, run rẩy ném dao găm trong tay áo về phía Kiêu Khâm.
Kiêu Khâm lập tức nhìn về phía mấy ngàn binh lính đang cao vây Dạ Mị, lạnh lùng nói: "Ném!"
Hắn vừa dứt lời, mấy ngàn binh lính Đại Mạc ném phấn độc về phía Dạ Mị và cả những người đứng sau nàng.
Ánh mắt Dạ Mị tỏa hơi lạnh, bất chấp công kích Kiêu Khâm, rút chiết phiến bên hông ra, chiết phiến xoay một vòng giữa không trung, cản lại toàn bộ phấn độc mà mắt thường gần như không nhìn thấy.
Thân thủ đó khiến sắc mặt của Kiêu Khâm và Hân Duyệt Nhạn đều trầm xuống.
Mà Kiêu Khâm cũng biết phần thắng không lớn, mục đích của hắn chỉ là thoát thân, nên lập tức nói: "Đi!"
Kiêu Khâm vừa dứt lời, dẫn binh lính Đại Mạc vội vã tháo chạy.
Mà sau khi Dạ Mị cản lại toàn bộ phấn độc, đám người Kiêu Khâm đã chạy rất xa.
Cửu Hồn cầm kiếm, chuẩn bị đuổi theo. Dạ Mị ngăn lại hắn, sắc mặt lãnh đạm, trong mắt lại có phần sung sướиɠ vì tính kế thành công, lạnh lùng nói: "Không cần đuổi theo, mục đích của ta đã đạt được!"
Cửu Hồn nhìn Dạ Mị, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần kiên quyết: "Ta muốn đi chém ả."
"Ai?" Dạ Mị sửng sốt một chút.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
- Chương 73