Chương 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy, Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Ti Đồ Sắc ở trong cái hố to.

Tên quan văn kia không dám tin, tình huống vừa rồi dọa ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn khiến hắn vô cùng lo lắng. Nàng lạnh giọng an ủi:" Không cần phải sợ hãi như vậy, ta đã rất dịu dàng rồi, nàng ta bị quăng sẽ không chết được!"

Đám người:"…" Rất dịu dàng?

Dịu dàng đến nỗi liền ném người ta văng ra tận năm mét tạo thành một cái hố, nếu nàng không dịu dàng thì sẽ là cái dạng gì?

Kỳ thật Dạ Mị cũng không hề nói dối, nàng thật sự đã rất dịu dàng rồi. Còn lúc nàng không dịu dàng á, vậy thì không phải là một cái hố to ở phía xa kia đâu mà rất có thể là một cái xác đứt lìa ở trước mặt mọi người.

Ngày trước nàng ở trong giới sát thủ, nàng nổi tiếng "biếи ŧɦái" khi dùng thủ đoạn " ngược sát" . Bình thường người khiến nàng phải ra tay, đều phải là người rất có thâm cừu đại hận mới có thể tìm nàng động thủ.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, cũng nhìn thoáng qua vị trí của Ti Đồ Sắc ở phía xa, rồi lại quay đầu nhìn tên quan văn đang ngu ngơ đang không biết làm sao đứng ở cổng thành.

m thanh ưu nhã chậm rãi vang lên: "Người trong lòng của Bản Điện hạ đang đói bụng, Lâm thành chủ, ngươi không nghe thấy sao?"

"Hả? Người….Người trong lòng?" Tên được gọi là "Lâm thành chủ" kia sững sờ nhìn thoáng qua Dạ Mị rồi lại run rẩy nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm, nuốt một chút nước bọt: "Vâng, thần lập tức đi phân phó!"

Được rồi, hai người này thật ra nhìn rất xứng đôi. Đều đáng sợ như nhau!

Lâm thành chủ vừa trả lời xong, liền phất phất tay với hạ nhân của mình, ra hiệu cho đối phương đi chuẩn bị.

Dạ Mị cũng mặc kệ hắn giới thiệu nàng như thế nào, người trong lòng thì vẫn là người, điều này cũng không có gì to tát, nàng chỉ biết kiên nhẫn của mình đã sớm không còn.

Một khắc sau*, Lâm thành chủ lại chỉ huy bọn thị vệ canh cổng: " Nhanh! Nhanh đi nâng Quận chúa mời đại phu mau! Nhanh!"

(*) Một khắc tương đương với mười năm phút

"Rõ!"

Đám người bắt đầu di chuyển.

Vốn cho rằng bất kể nói thế nào, Điện hạ đều là biểu ca của Trường Lạc quận chúa, lúc này ngài nên quan tâm một chút.

Lại không nghĩ rằng sự quan tâm của Điện hạ lại rất "đặc biệt" như vậy.

Hắn nhìn lướt qua vị trí Trường Lạc quận chúa.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị thật sự lộ ra mấy phần yêu thích, hắn ôn nhu nói: "Trên đời này luôn có kẻ yếu thích đi khıêυ khí©h cường giả, dùng sự dốt nát của mình đi tìm cái chết. Thế nhân đều nói cái này gọi là" không biết sống chết". Nếu như hôm nay nàng ta bị ném gãy xương, gãy chân hay cổ, vậy cũng là người trong lòng Diễm thật tâm muốn dạy dỗ nàng ta, các ngươi không thể mời đại phu nếu không sẽ ngăn cản biểu muội thân ái nhất của Diễm tiếp nhận dạy dỗ, cơ hội để nàng ta tiến bộ!"



Đám người:"…"

Từ "thân ái nhất" trong miệng ngài, chính là loại đối xử như này?

Bọn hắn hiện tại đang bắt đầu tự hỏi, bốn chữ thân ái này là một từ biểu thị cho một quan hệ rất tốt, mà không phải có ý là thâm cừu đại hận hả?

Sau khi quăng ngã Ti Đồ Sắc, kỳ thật Dạ Mị cũng không phải không nghĩ tới nam nhân này đột nhiên trở mặt.

Dù sao cũng là thân thích của hắn.

Lúc này phản ứng của hắn, không biết vì sao nàng cảm thấy ngoài dự đoán, cũng cảm thấy hợp tình hợp lí, dù sao biểu hiện của nam nhân này vẫn luôn như một ác ma, thời điểm thần dân trong triều đình Bắc Thần khi nhìn thấy hắn, thần sắc mọi người nhìn hắn không khác gì như đang nhìn ác ma.

Rất nhanh Ti Đồ Sắc được đỡ ra từ trong hố.

Bắc Thần Tà Diễm đã nói vậy, không ai dám đi mời đại phu.

Đám người đi lên ấn huyệt nhân trung, lay người để làm cho nàng ta tỉnh lại.

Mà lúc này, có người từ trong thành tiến đến bẩm báo: "Tứ hoàng tử điện hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong!"

"Dẫn ta đi!" Dạ Mị cũng không chào hỏi chủ nhân, trực tiếp đi vào cổng thành.

Tùy tùng run rẩy nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm rồi lại liếc mắt nhìn thành chủ nhà mình, thấy không có người lên tiếng tỏ ý phản đối, liền ngoan ngoãn dẫn Dạ Mị đi vào ăn cơm trước.

Bắc Thần Tà Diễm nhìn bóng lưng Dạ Mị dẫn đầu đi vào thành, trong mắt lướt qua yêu quang tà mị.

Giống như yêu ma thượng cổ cuồng mãnh biến hóa đang nhìn chằm chằm vào con mồi, lộ ra vẻ khát máu nhưng lại ôn nhu như gió xuân, toát ra tia ưu nhã từ trong người.

Một màn này, làm cho bắp chân những người bên cạnh hắn đều run rẩy. Vị cô nương này, cứ như vậy bị Điện hạ để mắt tới, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu thảm!

Đương nhiên Dạ Mị có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau, nhưng mà nàng luôn thấy bản thân mình rất ưu tú vượt qua nhận thức của những người bình thường.

Cho nên nàng không hề quay đầu lại, trực tiếp tự lý giải cho đó là ánh mắt mến mộ.

Sau khi nàng vào thành.

Rốt cuộc Trường Lạc quận chúa cũng tỉnh, nàng ta sợ choáng váng, lập tức cả người chảy nước mắt nước mũi. Khóc nức nở nói:"Tiện nhân kia, nàng ta lại dám đánh ta! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu! Các ngươi…Nàng ta đâu? Nàng.."

Ti Đồ Sắc nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Dạ Mị.

Lâm thành chủ nói: "Nàng đã vào thành dùng bữa rồi!"



Ti Đồ Sắc suýt nữa bị chọc tức nôn ra một ngụm máu, nàng ta thật không thể tin lời mình vừa nghe được! Nàng ta đường đường là một Quận chúa, bỗng nhiên biến thành dạng này, vốn cho là sau khi mình tỉnh lại, nữ nhân kia vì cái mạng nhỏ của mình mà quỳ gối trước mặt nàng ta, nói không phải là cố ý.

Cầu xin mình tha thứ tha cho nàng một lần nhưng nàng ta vạn lần không nghĩ tới.

Nàng thế mà như là người không liên quan, đi vào thành ăn cơm! Nàng có biết chính nàng đắc tội với người nào sao? Nàng có biết Ti Đồ Sắc nàng ta là chất nữ mà Hoàng hậu thích nhất, nàng ta so với những công chúa bình thường khác thậm chí còn được sủng ái hơn?

Nhưng nàng có biết những điều này hay không?!

Nàng quay đầu về phía Bắc Thần Tà Diễm, gào thét khóc lớn:" Diễm ca ca, huynh hãy báo thù cho Sắc nhi! Nàng ta thật quá đáng!"

Mọi người nhất thời trầm mặc, đều không tốt nói, lúc ngài còn đang chưa tỉnh, chính là Diễm ca ca của ngài không cho bọn ta mời đại phu.

Bắc Thần Tà Diễm quét nhìn về phía nàng một chút, khóe miệng nhàn nhạt giương lên, hiện ra lúm đồng tiền, ưu nhã như mèo Ba Tư, chậm rãi nói: " Cái gọi là báo thù, chẳng qua là nói những hạng người vô dụng, bản thân không hài lòng với sự vô dụng của mình liền vì an ủi mình sống tiếp mà cố gắng chống đỡ lòng tin của mình. Biểu muội thân ái nhất của Diễm, kỳ thật ngươi không cần phải kiên cường như thế, dù sao đối thủ của ngươi rất mạnh, Diễm sợ ngươi ráng chống đỡ quá khổ, vẫn là tự mình giải thoát cho chính mình. Đây là lời đề nghị của Diễm, chính ngươi ngẫm lại đi!"

Hắn dứt lời, lại hững hờ cười một tiếng, một chút cũng không nhìn Ti Đồ Sắc nữa, hắn chậm rãi đi vào trong thành.

Lúc sau đám người mới phản ứng, Điện hạ đây là có ý gì?

Báo thù là vì tự an ủi bản thân sống tiếp, cho nên ráng chống đỡ đối thủ quá mạnh, còn đề nghị không muốn Trường Lạc quận chúa kiên cường như thế, bản thân mình tự giải thoát cho chính mình? Đây là đề nghị Trường Lạc quận chúa trực tiếp tự sát?

Ti Đồ Sắc cũng không ngốc, lúc sau kịp thời phản ứng, dừng lại lại là một trận khóc thét.

Nàng ta nổi giận mắng: " Nhất định là tiện nhân kia mê hoặc tâm trí Diễm ca ca, ta trở lại Kinh thành nhất định sẽ nói với Hoàng hậu cô cô đem nàng ta chém thành ngàn mảnh, tiện nhân, tiện nhân…"

Ngọc Vĩ nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Ti Đồ Sắc.

Trường Lạc quận chúa có phải hiểu lầm gì với Điện hạ hay không? Làm sao có thể là cô nương kia mê hoặc tâm trí Điện hạ mới dẫn đến Điện hạ như thế được? Điện hạ không phải vẫn luôn ác liệt như thế sao?

Đi vào cổng thành.

Bắc Thần Tà Diễm quét về phía Ngọc Vĩ một chút, chậm rãi hỏi: "Y phục của ta nhìn rất kỳ quái sao?"

"Ừm…." Ngọc Vĩ nhớ lại lúc ấy vị cô nương kia nói Điện hạ ăn mặc trang phục kỳ dị đi câu dẫn nàng, nghĩ đến Điện hạ còn nhớ chuyện này, Ngọc Vĩ buồn bực sờ đầu, "Cũng không hề kỳ quái a!"

Điện hạ hoàn toàn ăn mặc rất bình thường, ngược lại y phục trên người cô nương kia, chất liệu có chút kỳ quái, dường như chưa thấy qua bao giờ.

"Ừm!" Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, chợt đưa tay áo dài ra sau lưng, ưu nhã giống như một bức tranh, ôn nhu nói: "Tý nữa sai người đi hỏi một chút, nàng thích nam nhân mặc y phục như thế nào, thích màu gì, Diễm phải thay đổi một chút phẩm vị theo sở thích của nàng!"

"Hả?" Vẻ mặt Ngọc Vĩ sững sờ, Điện hạ ngài đang nghiêm túc sao?