Người đến mặc một bộ y phục màu tím, dải lụa màu tím trên người tung bay theo gió, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, ngũ quan giống như được điêu khắc tỉ mỉ, là một cô nàng xinh đẹp.
Nhưng sau khi nhìn kĩ dung mạo đối phương, Dạ Mị xác định nàng chưa bao giờ gặp người này.
Ở đây có không ít tướng sĩ không nhịn được nhìn cô nàng kia, lại nhìn thoáng qua Dạ Mị, khi nam giới ngắm nữ giới khó tránh khỏi so sánh hơn kém, thực ra Dạ Mị đẹp hơn một chút, nhưng Dạ Mị cô nương quá tự tin, thật sự là...
Dạ Mị nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Ngươi từng gặp ta?"
Binh lính trong tay cầm trường kích ngăn cô nàng kia lại, nàng không thể tới gần, chỉ có thể nhìn Dạ Mị từ xa.
Cô nàng kia nhìn chằm chằm Dạ Mị trong chốc lát, hốc mắt bỗng nhiên đỏ, tựa như gương mặt của Dạ Mị gợi cho nàng ấy rất nhiều chuyện cũ muốn quên đi. Nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, lắc lắc đầu, không biết là nói với Dạ Mị, hay là nói cho chính mình: "Không, ngươi không phải nàng, nàng đã sớm... Nhưng vì sao hai người các ngươi giống..."
Điều này khó tránh khỏi khiến cho Dạ Mị tò mò với "nàng" trong miệng cô ấy.
Dạ Mị nhìn lướt qua những binh lính ngăn nàng kia, ánh mắt vừa nhấc, lạnh lùng nói: "Để nàng ấy lại đây!"
"Vâng!" Hổ phù đang nằm trong tay Dạ Mị, nên binh lính cũng rất nghe lời, nhanh chóng thu lại trường kích.
Cô nàng đi đến trước mặt Dạ Mị, tinh tế xem xét gương mặt Dạ Mị, lệ ý càng rõ ràng: "Ngươi thật sự không phải nàng sao?"
Dạ Mị nhíu mày, chỉ cảm thấy không gì hết.
Bắc Thần Tà Diễm nhướn mi, nhìn như không chút để ý, đôi mắt u ám lại nhìn chằm chằm mỗi nhất cử nhất động của cô nàng kia, không cho đối phương cơ hội tổn thương đến Dạ Mị.
Tay Cửu Hồn sớm đã sờ đến dao găm, cẩn thận nhìn nàng ấy.
Bắc Thần Tường nhướn mày, không biết làm gì.
Dạ Mị dừng một chút, nhìn chằm chằm cô nàng trước mặt, lại lần nữa lạnh giọng hỏi: "Nàng trong miệng ngươi, là ai?"
Cô nàng nghe vậy không đáp, chỉ hỏi lại: "Ngươi có nhớ ta không?"
Kiên nhẫn của Dạ Mị luôn không tốt, nói qua nói lại một hồi, nàng dần dần cảm thấy mất kiên nhẫn. Nàng nhìn cô nàng, thẳng thắn thành khẩn mà trả lời: "Ta không nhớ ra ngươi, cũng chưa gặp ngươi bao giờ, càng không biết phản ứng bây giờ của ngươi là thế nào. Chẳng lẽ ngươi là lão đại? Ngươi hồn xuyên?"
Cái này không hợp lí, nàng và lão đại cùng rơi xuống biển, nếu nàng xuyên cả thân thể đến đây thì sao lão đại lại là hồn xuyên?
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó.
Nhưng cô nàng kia lại nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Lão đại là ai?"
"Bạn thân!" Vẻ mặt Dạ Mị lãnh khốc, lại bổ sung, "Còn có hai người bạn sinh tử chi giao, Yêu Nghiệt, Yêu Vật. Các nàng là ba bằng hữu tốt nhất của ta."
Cô nàng vừa nghe nàng nói vậy thì chậm rãi bình tĩnh lại, cảm xúc có chút trầm xuống: "Thì ra ngươi thật sự không phải! Xin lỗi, lúc thấy ngươi, ta nhầm ngươi thành bạn thân ta, ta quên mất bạn thân ta đã qua đời nhiều năm rồi."
Nói, ánh mắt nhẫn nhịn đau khổ của nàng lại nhìn về phía Dạ Mị: "Ngươi và nàng ấy rất giống nhau, lúc ta quen nàng ấy, nàng ấy nhỏ hơn bây giờ một chút, ánh mắt ngươi lại thành thục hơn nhiều. Nhưng dựa theo tuổi mà nói, nếu nàng có thể sống đến bây giờ, hẳn sẽ giống ngươi y như đúc."
Dạ Mị không quá hiểu chuyện này.
Nàng nhíu mày lại, hoài nghi nhìn thoáng qua cô nàng trước mặt, lạnh lùng nói: "Chúng ta giống nhau? Thế mà lại có người phục chế được mỹ mạo của ta?"
Mọi người sửng sốt, không hiểu ý của từ phục chế.
Dạ Mị lạnh giọng giải thích: "A, nghĩa của phục chế là mô phỏng một vật dựa theo nguyên dạng."
Mọi người: "..."
Dạ Mị cô nương này... Lúc này nàng không thắc mắc tại sao có người giống mình như vậy, cũng không thắc mắc cô nàng kia nói như vậy là có ý đồ gì, mà chỉ tò mò...
Mỹ mạo của nàng có phải có người phục chế được hay không.
Nội tâm mọi chỉ cảm thấy... cạn lời!
Khóe miệng cô nàng kia cũng co giật, nhưng đau khổ trong đáy mắt cũng tiêu tán đi nhiều, ngữ khí lại bén nhọn hơn vài phần: "Ta cho rằng các ngươi giống nhau là một loại duyên phận, nàng tuyệt không phải mô phỏng!"
Hiển nhiên là nàng ấy kích động như thế là để bảo vệ bạn thân của mình.
Dạ Mị nghĩ nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu có người nói với lão đại các nàng rằng, mặt của mình là mô phỏng người khác, lão đại các nàng nhất định sẽ xé xác người ấy.
Cho với cô nàng này, nàng không chỉ không tức giận, mà lại có thêm vài phần hảo cảm, lạnh lùng nói: "Người bạn thân đã qua đời kia nếu biết ngươi thương nhớ nàng như thế hẳn sẽ rất vui vẻ."
"Có lẽ thế!" Cô nàng lặng lẽ thở dài, bình tĩnh đi nhiều. Nàng lại nhìn về phía Dạ Mị, nhẹ giọng nói, "Ngươi và nàng hoàn toàn không giống nhau, cho dù là thái độ hay ngữ khí đều khác một trời một vực. Nếu không phải có gương mặt này, ta có khi còn hoài nghi mình nhớ nàng ấy quá nên gặp ảo giác."
Cô nàng cảm thán xong, cũng nhớ ra lí do mình đến đây. . Truyện Hài Hước
Cô nàng liếc mắt nhìn mọi người một cái, bỗng nhiên ôm quyền làm một lễ giang hồ. Nhìn đến Bắc Thần Tà Diễm, Cửu Hồn và cả Bắc Thần Tường, ánh mắt không dấu nổi một tia kinh diễm, nhưng gần như biến mất ngay lập tức.
Cô nàng mở miệng nói: "Tiểu nữ là Tư Mã Nhụy, bởi vì nghe nói ở đây có tin tức của nghĩa huynh nên mới đến, không biết chư vị tiện nói cho tiểu nữ tin tức liên quan đến gia huynh?"
Cô nàng vừa dứt lời, Bắc Thần Tường là người đầu tiên mở miệng: "Tư Mã Nhụy? Ngươi chính là Y Tiên?"
Cửu Hồn đứng bên cạnh nghe vậy, mí mắt bỗng nhiên nâng lên, nhìn Tư Mã Nhụy... Y Tiên? Nàng có lẽ là người duy nhất có thể giải được độc trên người hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua một lần rồi lại cúi đầu.
Hắn không muốn để Dạ Mị biết hắn trúng độc.
Tư Mã Nhụy khách khí nhìn hắn một cái, ôm quyền nói: "Y Tiên thì không dám nhận, chỉ là có chút bản lĩnh, thế nhân cho tặng cho một danh hiệu thôi."
Khiêm tốn mà không dối trá, cô nàng này rất hợp nhãn Dạ Mị.
Hoặc là nói, không biết vì sao, tuy Dạ Mị không có chút ấn tượng nào với cô nàng này, nhưng nội tâm luôn có một loại cảm giác quen thuộc kì quái, hơn nữa cảm giác này lại cực kì mãnh liệt.
Với cảm xúc như vậy, Dạ Mị dứt khoát lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi đi, ta biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời!"
Nghĩa huynh của Y Tiên...
Dạ Mị bỗng nhiên nhớ ra, lần trước khi Ngọc Vĩ ở giới thiệu Đao Hoàng có nhắc tới Tư Mã Nhụy, cho nên...
Trong mắt Tư Mã Nhụy hiện ra tia cảm kích, vội nói: "Đa tạ tin tức của cô nương, nghĩa huynh ta là Đao Hoàng Tiêu Sắt Dương đã mất tích mấy năm, nghe nói ít ngày trước cô nương và Tứ hoàng tử điện hạ ở Đại Mạc biết được vài tin tức vụn vặt liên quan đến huynh ấy. Ta đặc biệt tới hỏi, nghĩa huynh ta thật sự là bị Hoàn Nhan Hồng ám hại sao?"
Dạ Mị quay đầu lại nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm, thấy vẻ mặt hắn không chút để ý, hiển nhiên là dáng vẻ không tính đáp lại.
Vì thế, nàng lại nhìn về phía Tư Mã Nhụy, lạnh lùng nói: "Nhìn dáng vẻ thì đúng là như vậy, lúc ấy Bắc Thần Tà Diễm lên án Hoàn Nhan Hồng mưu hại Đao Hoàng, cướp lấy bí tịch, biểu hiện của Hoàn Nhan Hồng... chính là dáng vẻ bị chọc thủng bí mật."
Tư Mã Nhụy nhíu mày, nhìn chằm chằm Dạ Mị nói: "Vậy không biết, hắn có để lộ ra tung tích của nghĩa huynh ta không?"
Nói rồi, Tư Mã Nhụy đưa ra điều kiện: "Cô nương, nếu tin tức ngươi tiết lộ có thể giúp ta tìm được nghĩa huynh, Tư Mã Nhụy nợ ngươi một ân tình. Tư Mã Nhụy nguyện ở bên cạnh cô nương mười năm, dùng hết sở học vì cô nương cứu người."