Chương 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!

Bắc Thần Tường nghe vậy, quay lại nhìn hắn.

Lúc này tâm tình hắn hiển nhiên không được tốt, lúc nghe có tin tức của Dạ Mị, mi tâm nhăn lại: "Nàng ở đâu?"

Nữ nhân kia...

Lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải nữ nhân kiêu ngạo như vậy, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, hắn còn bị thiệt thòi trên người nữ nhân kia.

Khóe miệng tên ám vệ cũng có chút co quắp: "Đại hoàng tử điện hạ, là như thế này..."

Hạ Hầu Kham cũng ở bên cạnh, nghe ám vệ bẩm báo.

"Vị cô nương kia, lúc đầu chúng ta một chút đầu mối đều không có... Nhưng nàng bỗng nhiên đại náo phủ đệ Tri phủ, đem phu thê Tri phủ đánh gần chết, còn ở vùng ngoại thành châm lửa, thiêu chết bốn người. Lúc này nàng đang cưỡi ngựa xuất quan, truy sát nhi tử Tri phủ Lục Tử Phong! Bởi vì động tĩnh quá lớn, thuộc hạ thật sự là muốn không chú ý đến đều không được." Ám vệ im lặng bẩm báo.

Bắc Thần Tường: "... ?"

Hạ Hầu kham: "... ! ?"

Hai mỹ nam tử đều sững sờ nhìn ám vệ.

Những hành động trên nghe có giống như là một cô nương có thể làm ra chuyện này sao? Bọn hắn thậm chí hoài nghi, nữ nhân xinh đẹp kia, căn bản cũng không phải là một cô nương, mà là nữ ma đầu từ trên núi xuống gϊếŧ người không chớp mắt.

Hạ Hầu Kham đầu tiên liền nhìn Bắc Thần Tường một chút, ho khan một tiếng: "Đại hoàng tử, nữ nhân này hung ác như thế, ngài nhất định phải thu nàng làm nữ nhân của ngài sao? Tiểu vương cảm thấy... Khả năng không ổn!"

Khóe miệng Bắc Thần Tường có chút co quắp, trong phút chốc vậy mà hắn không biết trả lời như thế nào.

Hạ Hầu Kham quay đầu, nhìn thoáng qua thị vệ phía sau mình, âm thanh chậm rãi hỏi: "Ba năm trước đây Ma giáo bị Cô Nguyệt sơn trang tiêu diệt, còn để lại nữ ma đầu không chết sao?"

Khóe miệng thị vệ giật một cái.

Kỳ thật hắn nghe ám vệ nói cũng cảm thấy Dạ Mị giống như nữ ma đầu.



Hắn nhớ lại một chút, mở miệng nói: "Hẳn là không phải! Cô Nguyệt sơn trang từ trước đến nay không thích xen vào chuyện bao đồng, nhưng Ma giáo đã gϊếŧ lầm người Cô Nguyệt sơn trang, lấy tính cách của Nguyệt Vô Ngân hẳn sẽ không lưu lại người sống."

Nguyệt Vô Ngân là trang chủ của Cô Nguyệt sơn trang, ngoại nhân đều tôn xưng hắn là Cô Nguyệt công tử, nếu lấy trên giang hồ thì được xưng là "Cô Nguyệt Vô Ngân".

Hạ Hầu Kham sờ cằm: " Tính cách Nguyệt Vô Ngân quả đúng là như thế, chưa từng xen vào chuyện bao đồng, nhưng là người rất bao che khuyết điểm... Người của Ma giáo đều đã chết, vậy nữ nhân này xuất hiện ở nơi nào?"

Bắc Thần Tường dừng một lát, nhìn sang kia ám vệ, chịu đựng khóe miệng đang run rẩy, hỏi: "Nàng tại sao muốn gϊếŧ nhiều người như vậy? Một nhà Tri phủ sao lại đắc tội nàng?"

Hắn không khỏi nhớ tới, ngày đó mã phu của mình gọi nàng là dân đen còn suýt nữa đánh nàng một roi, cuối cùng hắn ta kém chút bị đánh chết, hiện tại còn đang nằm dưỡng thương đây, một nhà Tri phủ chẳng lẽ...

Ám vệ do dự một lát, mở miệng nói: " Một nhà Tri phủ ở đây làm xằng làm bậy đã nhiều năm, nhi tử của hắn cùng mấy tên thiếu gia ăn chơi, gian da^ʍ mấy hài tử, chuyện này bị cô nương kia biết, cho nên... Tất cả những người tham dự đều bị nàng thiêu chết, phu thê Tri phủ bởi vì không có quản giáo tốt nhi tử cùng với nói năng lỗ mãng nên mới bị ăn đòn, Lục Tử Phong đúng lúc có việc xuất quan, nàng dứt khoát liền đi truy sát..."

Hắn vừa dứt lời, hai mỹ nam tử ở đây đều lập tức trầm mặc.

Thần sắc Hạ Hầu Kham khó lường, rất nhanh mở miệng: "Ta thu hồi lời ta vừa nói, xem ra nàng không chỉ không phải là nữ ma đầu mà là nữ anh hùng!"

Dứt lời, Hạ Hầu Kham ý vị thâm trường nhìn Bắc Thần Tường một chút, nữ anh hùng như vậy , người bình thường không chịu đựng nổi!

Bắc Thần Tường tự nhiên hiểu ra ý tứ trong ánh mắt của hắn, nữ nhân có thể gây chuyện thị phi như vậy, có chuyện không thông qua quan phủ giải quyết, chính nàng tự đi gϊếŧ người, nàng đã phải chịu mấy cái mạng người rồi.

Hơn nữa...

Hắn im lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Những người kia coi như làm như thế, tội cũng không đáng chết! Chí ít dựa theo luật pháp Bắc Thần, sẽ không bị phán tử hình!"

Hạ Hầu Kham nhìn hắn, nhún vai: "Ta ngược lại thật ra cũng hiểu nàng, chuyện như vậy xác thực rất khó nhẫn. Chỉ là Đại hoàng tử, ngài thật muốn tiếp tục tìm nàng? Nàng đã gây ra bốn mạng người, còn ẩu đả với mệnh quan triều đình, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều đang nhìn chằm chằm chức vị Thái tử, mặc dù bọn hắn đều không phải là đối thủ của ngài nhưng nếu như ngài ở bên cạnh bao che nàng, hai vị hoàng tử dùng chuyện này công kích ngài, tình huống đối với ngài rất bất lợi!"

Bắc Thần Tường hít vào một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn ám vệ của mình một chút: "Trước nhìn chằm chằm nàng đã, khi nào có được nàng liền che giấu tồn tại của nàng không thể để cho hai vị hoàng đệ biết được!"

Nói đến đây, trên mặt hắn hiện vẻ giận dữ: "Hai hoàng đệ cùng Tam Hoàng đệ, đều nhớ nhung hoàng vị, Bản điện hạ cũng không để bọn hắn ở trong mắt. Nhưng hết lần này tới lần khác người có uy hϊếp lớn nhất với Bản điện hạ, hắn lại đối với chức vị Thái tử không có chút hứng thú nào!"

"Kỳ thật tiểu vương cảm thấy, điện hạ không cần thiết một mực nhằm vào Tứ hoàng tử, hắn người này..." Hạ Hầu Kham dừng một chút, cân nhắc một chút từ ngữ, cuối cùng nói, "Hắn người này, tùy tâm sở dục, đối quyền vị cũng không có không nóng lòng, chỉ cần ngài không nỗ lực muốn ra lệnh hắn, đối với việc tranh đoạt ngai vị không có vấn đề gì!"

Bắc Thần Tường bỗng nhiên nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu như hắn có ý định muốn ra lệnh cho Bản điện hạ thì sao? Lấy võ công của hắn, cho dù bản điện hạ leo lên đế vị, hắn ra lệnh bản điện hạ, bản điện hạ cũng hết cách! Chẳng lẽ quận vương muốn đề nghị bản điện hạ làm Hoàng đế, đối với hắn cũng phải là bộ dạng phục tùng dễ nghe?"



Hạ Hầu Kham lập tức không nói.

Tứ hoàng tử người này, từ trước đến nay luôn lấy thực lực là quy tắc, bây giờ bệ hạ hắn cũng không để ở trong mắt, huống chi là Đại hoàng tử.

Hắn dừng một lát, suy tư một lúc, mở miệng nói: "Trên đời này có khả năng diệt trừ hắn, chỉ sợ là chỉ có người kia, mặc dù người kia không nhất định có thể đánh bại Tứ hoàng tử, nhưng cũng hẳn là sẽ không thua..."

Nói đến chuyện này, Bắc Thần Tường lập tức nóng nảy: "Ta làm sao lại không biết? Nhưng người kia qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn thiên vị với hắn! Đừng nói là để hắn ra tay gϊếŧ Bắc Thần Tà Diễm, chính là... Được rồi!"

"Người kia cùng Tứ hoàng tử cũng coi là kiềm chế lẫn nhau, ngẫm lại, Tứ hoàng tử không phải là không xem mặt mũi của hắn mới không có đem Hoàng Thượng từ hoàng vị đá xuống!" Nói lên câu nói này, khóe miệng Hạ Hầu Kham khóe miệng co lại.

Ba năm trước đây Hoàng Thượng bởi vì một sự kiện, muốn trách tội Bắc Thần Tà Diễm, Bắc Thần Tà Diễm lại trước mặt mọi người đem Hoàng Thượng từ trên long ỷ ném xuống, ngồi dựa trên long ỷ hoàng thượng, còn ưu nhã đem chân vểnh lên, chậm rãi khuyên bảo Hoàng Thượng không có thực lực thì nên học cách thông minh.

Sau này nể tình mặt mũi của người kia nên mới nửa đường thu tay lại. Mà Hoàng Thượng cũng ngã gần chết, từ đây không còn dám đối mặt ra tay với Bắc Thần Tà Diễm, nhiều nhất cũng chỉ dám nói hai câu.

Nói đến chuyện này, sắc mặt Bắc Thần Tường càng lạnh hơn: "Còn có một người! Cửu Hồn, ta đã để người liên hệ hắn, hắn có lẽ có thể gϊếŧ được Bắc Thần Tà Diễm!"

"Mặc dù rất khó, nhưng có lẽ có một chút hi vọng!" Hạ Hầu Kham gật đầu.

Đúng lúc này.

Một thị vệ đi vào cửa, mở miệng nói: "Điện hạ, không xong! Người liên lạc với Cửu Hồn đã bị gϊếŧ. Xem đao pháp là tác phẩm của Cửu Hồn!"

"Cái gì? Cửu Hồn điên rồi ư?" Bắc Thần Tường không dám tin.

Những sát thủ kia đều bị độc khống chế, hắn vậy mà lại...

Hắn vừa dứt lời.

Một cây đao, từ ngoài cửa sổ lao nhanh vào, Bắc Thần Tường nhanh chóng né qua, lại tránh không khỏi tốc độ của đao, trên mặt hắn lưu lại một vết đao cắt.

Đồng thời, một âm thanh như động vật nhỏ ở bên ngoài cửa sổ vang lên: "Không cho phép tìm ta, còn có, sau này không cho phép phái người tra tung tích của nàng, nếu không, ta sẽ lại chém ngươi."