- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
- Chương 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói, Quá Dối Trá!
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Chương 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói, Quá Dối Trá!
Nàng ta vừa nói dứt lời, dân chúng ở cổng lập tức đều nghe không nổi nữa.
Từng người từng người tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng không ai dám làm gì, đứng ở cổng không dám lên tiếng, đây dù sao cũng là Tri phủ, từ xưa dân không đấu được với quan.
Dạ Mị nghe đến đó, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng, ngược lại lập tức thu lại.
Vì súc sinh mà tức giận, không phải tác phong của nàng. Nàng gật đầu, lạnh lùng nói: "Ý ngươi ta hiểu được, như vậy đi, miệng chó vĩnh viễn nhả không ra ngà voi, như vậy ta đề nghị ngươi từ đây không nên nói nữa."
Nàng vừa nói dứt lời, tay trái di chuyển lấy chủy thủ từ trong tay áo ra.
Tay phải bóp lấy yết hầu Tri phủ phu nhân, khiến cho nàng ta trong đau đớn mà hé miệng, lưỡi đao của nàng di chuyển, chém xuống...
"A, a..." Tri phủ phu nhân muốn kêu thảm, nhưng kêu không được.
Máu chảy đầy mặt Tri phủ phu nhân.
Dạ Mị thu hồi đao trong tay của mình, lạnh lùng nói: "Rút đầu lưỡi của ngươi để sau này không nên nói những lời ác độc làm tổn thương đến người lương thiện."
Tri phủ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hắn thậm chí nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
Nghĩ muốn quay người chạy thoát.
Lúc này hắn căn bản không lo được thê tử kết tóc cuả mình, chỉ muốn bản thân mình có thể bình an vô sự, sống thật tốt.
Nhưng mà, hắn ta mới lui về sau hai bước, Dạ Mị liền quay đầu nhìn về phía hắn ta: "Sao vậy? Không muốn cứu phu nhân ngươi sao? Nàng ta thế nhưng mà trông thấy ngươi bị ta giẫm dưới chân nên mới ra ngoài tự do phóng khoáng phát biểu ra những lời đủ để nàng ta xuống Địa ngục."
Tri phủ trắng bệch nghiêm mặt, run rẩy nói: "Cái này. . . Ta..."
Hắn ta cũng không muốn đại nạn bay vào đầu mình, nhưng mà hắn ta thật sự sợ chết.
Dân chúng đứng ngoài cổng dân nhìn một màn này, cuối cùng từ trong lúc khϊếp sợ lấy lại tinh thần, trong lòng đối Dạ Mị khâm phục vô cùng, thế nhưng thật sự cảm thấy cô nương này lá gan quá lớn, thế mà đi cắt đầu lưỡi Tri phủ phu nhân...
Cô nương này phạm vào đại tội, nhưng bọn họ trông thấy cả nhà Tri phủ gặp báo ứng, tại sao bọn họ lại vui vẻ vậy nhể?
Tri phủ phu nhân đau đớn, không có lưỡi nói không ra đầy đủ, dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn về phía Dạ Mị.
Dạ Mị lườm nàng ta một chút, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi tiếp tục dùng ánh mắt này nhìn ta, ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp của ta, ta liền đem con mắt của ngươi khoét ra."
Nói xong, chủy thủ trong tay của nàng xoay vòng vòng.
Tri phủ phu nhân nghe xong lời này, mắt trợn trắng lên, trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Dạ Mị bật cười một tiếng, ánh mắt cũng không nguyện ý bố thí trên người nữ nhân này nữa.
Nàng liếc về phía Tri phủ, lạnh giọng hỏi: "Ta hỏi một lần cuối cùng, nhi tử của ngươi đang ở đâu. Ngươi cũng không nghĩ xem nếu ngươi bởi vì không chịu trả lời ta, dẫn đến vợ chồng các ngươi chết ở chỗ này nha?"
Tri phủ lập tức run rẩy, cắn răng nói: "Điêu phụ, ngươi có biết đang làm gì hay không? Ngươi đây là tội chết mất đầu đấy, ngươi đến nhà mệnh quan triều đình hành hung, còn dám..."
Dạ Mị không nói lời nào, chỉ chậm rãi tới gần hắn.
Mãi cho đến khi cách Tri phủ một bước, cảm giác sợ hãi tử vong dâng lên, rốt cục cũng khiến Tri phủ sụp đổ, lập tức đặt mông ngồi dưới đất, khóc nói: "Hắn xuất quan rồi! Nhi tử ta xuất quan! Tiểu cô cô của hắn bốn năm trước đến đại mạc, bây giờ đại mạc đang giao chiến với nước Bắc Thần chúng ta, cho nên chúng ta không dám cùng hắn với cô cô liên lạc, chính hắn muốn gặp nhi tử mới sinh của cô cô hắn, cho nên chúng ta phái hắn nén lút xuất quan, đi đại mạc thăm người thân!"
Hắn vừa nói dứt lời, Dạ Mị hoài nghi liếc hắn, người nàng cũng đã đi bên cạnh chân hắn.
Tri phủ thấy thế, lập tức bị dọa đến mắc tiểu, trực tiếp tiểu trong quần, vội vàng khoát tay: "Đừng... Khụ khụ, ngươi đừng gϊếŧ ta! Ta nói đều là thật!"
Hắn bị Dạ Mị giẫm đến nội thương cùng với xương bị gãy, giờ phút này làm hắn đau tới nỗi đều nói không ra lời trôi chảy.
Dạ Mị căm ghét nhìn thoáng qua nướ© ŧıểυ bên chân tràn ra, lui ra phía sau một bước, ghét bỏ! Mắt lạnh nhìn Tri phủ: "Hắn đi lúc nào?"
Lúc ấy bốn tên kia bị mình thiêu chết, cũng nói Tri phủ nhi tử có việc đi trước.
Tri phủ vội vàng nói: "Hai canh giờ trước đó!"
Dạ Mị tính toán thời gian một chút, lúc mình đưa hài tử về nhà, ước chừng khoảng một nửa canh giờ, Tri phủ nhi tử rời đi trước biệt viện, thời gian tương đối hợp lý.
Nàng lại nhìn tên Tri phủ bị sợ đến như vậy, hẳn là cũng không có khả năng nói láo.
Nàng tiếp tục hỏi: "Nhi tử của ngươi tên là gì?"
"Lục Tử Phong!" Tri phủ tranh thủ thời gian trả lời.
Dạ Mị tiếp tục hỏi: "Cô cô hắn là ai?"
Tri phủ cũng tranh thủ thời gian khóc nói: "Cô cô hắn là thϊếp thất của thủ lĩnh Đại mạc Gia Luật Thiện, bởi vì được sủng ái, cho nên hai nước giao chiến, nàng ta cũng không bị ảnh hưởng gì đến..."
Nàng lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi nói dối, ngươi sẽ biết kết quả của việc lừa gạt ta!"
"Không dám lừa gạt cô nương, khụ... Cô nương, khụ khụ... Cô nương ngươi tha cho chúng ta đi! Đây đều là nghịch tử kia gây họa, cô nương ngươi muốn cái gì chúng ta đều cho ngươi, cô nương..." Tri phủ khóc đến nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Dạ Mị giơ chân lên, đem Tri phủ một cước đá ngã trên mặt đất.
Sắc mặt nàng không thay đổi từ trên người tên Tri phủ, đạp xuống. Mỗi một lần đạp nhìn đều không nặng, nhưng từng bước đều kèm theo một tiếng kêu thảm của Tri phủ, cùng âm thanh xương cốt bị gãy.
Nàng lạnh lùng nói: "Đây là giáo huấn cho những người phụ mẫu các ngươi, tiếp theo kết cục nhi tử của ngươi đều là kết quả của việc các ngươi dung túng hắn."
Nàng dứt lời, lại từ trên người Tri phủ phu nhân đạp xuống.
Chỉ vài cước, đem hai phu thê Tri phủ đạp gãy xương, về phần có thể chữa khỏi hay không, có thể sống sót hay khong, vậy phải xem mạng của bọn họ.
Tri phủ đau đớn, giương mắt nhìn về phía Dạ Mị: "Ngươi chuẩn bị làm gì với nhi tử của ta?"
Dạ Mị cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Gϊếŧ hắn, mặc kệ hắn đang ở đâu!"
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Tri phủ khổ sở, hắn vốn cho là nữ nhân này nghe nói nhi tử đã xuất quan đi đại mạc, liền sẽ như vậy mà mặc kệ, thật không nghĩ đến...
Nghĩ đến có lẽ bởi vì chính mình nói ra tung tích nhi tử, hại chết nhi tử của mình, khiến cho Lục gia bọn hắn tuyệt hậu, hắn lập tức đau đến không muốn sống, nỗi buồn dâng lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
Dạ Mị đi đến cổng chính, mấy tên tiểu lâu la dẫn nàng đến đều đang run rẩy, cũng không dám nhìn nàng.
Bọn hắn vốn cho rằng Dạ Mị cũng sẽ giáo huấn bọn hắn, lại không nghĩ rằng, Dạ Mị trực tiếp từ trước người bọn hắn đi qua, nhìn cũng chưa từng nhìn bọn hắn một chút nào.
Bọn hắn còn chưa kịp cao hứng.
Liền nghe thấy giọng nói băng lãnh Dạ Mị truyền đến: "Tin tưởng Tri phủ các ngươi biết các ngươi dẫn ta tới, sẽ đích thân thu thập các ngươi, ta sẽ không ra tay."
Lần này, mấy tên tiểu lâu la lập tức đặt mông ngồi dưới đất, khóc.
Lấy Tri phủ cùng Tri phủ phu nhân tâm ngoan thủ lạt, bọn hắn còn có đường sống sao?
...
Dạ Mị đi ra cửa lớn Tri phủ, nhìn thấy ven đường có bán ngựa, bỏ tiền mua một con rồi giục ngựa lao vùn vụt, trực tiếp hướng ngoại thành đuổi theo.
Bắc Thần Tà Diễm tại chỗ hẻo lánh, nhìn về phía xa xa, cũng ra hiệu Ngọc Vĩ đi dắt ngựa tới.
Hắn mới cưỡi lên lưng ngựa, một võ tướng mang theo mấy người lính tới, đến trước mặt hắn quỳ xuống: "Tứ hoàng tử điện hạ, chúng ta đã cùng đại mạc giao đấu ba ngày, chiến sự không thể trì hoãn, mạt tướng chờ lệnh xuất binh!"
Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, liếc hắn một chút, chậm rãi hỏi: "Giao đấu không tốt sao? Vì sao nhất định phải xuất binh chém gϊếŧ? Ngươi làm sao lại không thể học Diễm một ít, đối với người Đại mạc có chút ít khoan dung vậy?"
Khóe miệng võ tướng giật một cái, người Đại Mạc đến nước Bắc Thần cướp bóc đốt gϊếŧ, nhưng đã bao giờ khoan dung!
Ngọc Vĩ một mặt chết lặng, đứng bên cạnh nhắc nhở: "Điện hạ, vị cô nương kia nếu như muốn đi nơi của Gia Luật Thiện gϊếŧ người, sợ là phải chiến đấu với thiên quân vạn mã, nếu như chúng ta xuất binh, có lẽ sẽ giúp được vị cô nương kia!"
Hắn nói dứt lời.
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã liếc mắt nhìn về phía tên võ tướng kia, mở miệng nói: "Hiện tại đi chuẩn bị ngay, xuất binh tiến đánh đại mạc, Bản điện hạ tự mình lĩnh quân đánh gϊếŧ Gia Luật Thiện!"
Võ tướng: "Điện hạ, ngài không phải mới vừa nói, muốn khoan dung một chút đối với đám người Đại mạc sao?"
Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, chậm rãi nói: "Khoan dung người Đại Mạc, đối với Bản điện hạ mà nói, quá dối trá!"
Đám người: "... ? !"
Ngọc Vĩ trợn trắng mắt, nhỏ giọng thầm thì: "Căn bản chính là bởi vì vị cô nương kia được không..."
Khóe miệng tên võ tướng co quắp, cũng không dám nhiều lời, vội vàng nói: "Vâng! Mạt tướng lập tức đi chuẩn bị!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
- Chương 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói, Quá Dối Trá!