"Cái này. . ." Trong nội tâm bọn hắn vô cùng sợ hãi.
Nếu thật sự dẫn nàng đi phủ đệ Tri phủ, thiếu gia xảy ra chuyện, bọn hắn còn có đường sống sao?
Nhưng mà nhìn thoáng qua vẻ mặt Dạ Mị, ý thức được nếu bọn hắn không dẫn nàng đi càng không có đường sống thế là sắc mặt cả bọn như đưa đám, quay người dẫn đường.
Bắc Thần Tà Diễm ở phía xa sau lưng bọn hắn, hắn cũng không tới gần, nhưng đem tất cả tình cảnh này thu hết vào mắt.
Nhìn bọn họ hướng về phủ đệ Tri phủ mà đi, hắn cũng cất bước đuổi theo.
Ngọc Vĩ sau lưng hắn nhắc nhở: "Điện hạ, ngài đã ra rất lâu không để ý đến sự tình ở quân doanh... Trận chiến đại mạc này, ngài là chủ soái, ngài... Nếu ngài một mực đuổi theo vị cô nương này, chẳng mấy chốc sẽ bị mọi người nói ngài bởi vì sắc đẹp mà chậm trễ chính sự!"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ngoáy nhìn hắn một cái.
Chậm rãi nói: "Ta là chủ soái, ta không ở trong thành cũng chẳng khác gì như rắn mất đầu nhưng bọn hắn cũng không dám tùy tiện khai chiến, như vậy mới có thể làm thiên hạ yên ổn, để trên đời không có chiến tranh, có thể thấy được ta rất dụng tâm. Nếu như bọn hắn nhất định muốn xuyên tạc Diễm, nói Diễm là tham luyến sắc đẹp, không làm việc đàng hoàng, trong lòng Diễm cũng chỉ đành chịu đựng ủy khuất, gánh chịu oan khuất này vậy!"
Ngọc vĩ: "..." Trong lòng ủy khuất?
Oan khuất? !
Thật là vậy ư? ! Ngài từ khi nào bắt đầu trở nên ấm áp yêu hòa bình như vậy, tại sao thuộc hạ không biết chút nào vậy? Ngài không phải vẫn luôn chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích gây chuyện khắp nơi sao?
Nhưng mà, trong nội tâm của hắn không nói lên được lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình, tiếp tục "Không làm việc đàng hoàng", "Tham luyến sắc đẹp" đi sau lưng Dạ Mị...
Quệt quệt khóe miệng, đuổi theo bước chân Điện hạ nhà mình.
...
Đến cửa chính phủ đệ Tri phủ.
Đại môn đóng chặt, bên cạnh có một cái trống để người dân giải oan.
Dạ Mị nhìn lướt qua cái trống rồi lại liếc mắt nhìn cánh cổng đang đóng chặt, cười lạnh một tiếng, ngay giữa ban ngày mà đại môn phủ đệ Tri phủ đóng lại, có thể thấy được phụ mẫu tên này làm quan không xứng với chức của mình, có thể nuôi dạy ra một tên nhi tử không bằng cầm thú, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nàng nâng một cước lên, hung hăng đem cửa đá văng.
"Ầm!" một âm thanh vang lên.
Cánh cổng bị đạp tạo ra một lỗ lớn, bởi vì cửa bị đạp nát, gỗ bị phá cho nên tạo ra cái lỗ rất lớn, đủ để một người trực tiếp đi vào.
Người dân qua lại ven đường nghe một tiếng vang này, quay đầu lại nhìn, toàn bộ sợ ngây người!
Nhìn Dạ Mị nghênh ngang đá tung cửa, trực tiếp để lại một bóng lưng, không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Bọn họ trông thấy cái gì vậy?
Đại môn Tri phủ bị người ta đạp nát, có người đến tìm phiền toái?
Dạ Mị có thể cảm giác được phía sau mình có nhiều ánh mắt kinh ngạc, dù sao cũng là đi Tri phủ tìm phiền phức, bình thường dưới tình huống này nàng cho dù muốn gϊếŧ Tri phủ, cũng hẳn là leo tường ám sát, nhưng nàng lại không làm vậy, nàng chính là muốn đi cửa chính!
Nàng chính là muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn để tất cả mọi người nhìn xem súc sinh sẽ gặp phải kết cục gì!
Người hầu trong phủ thấy một màn này đứng tại chỗ sợ ngây người.
Rất nhanh trong tay cầm gậy gỗ, xông tới vây quanh Dạ Mị lại.
Tên cầm đầu nhìn về phía Dạ Mị: "Ngươi là ai? Lại dám xông vào phủ đệ Tri phủ đại nhân? Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Trong lúc hắn nói chuyện, Tri phủ cũng từ trong nha môn chạy ra, hắn là một nam tử trung niên, thân thể mập mạp, trên mặt đầy thịt do ăn quá nhiều, đắm chìm trong sắc đẹp quá nhiều nên u ám, nhưng vẫn không che lấp quan uy kiêu ngạo của hắn ta!
Hắn nhìn về phía Dạ Mị: "Điêu phụ! Ngươi..."
Còn chưa dứt lời, thân hình Dạ Mị lóe lên, rất nhanh đã đến trước mặt hắn ta, tên Tri phủ còn chưa kịp nói chuyện, liền bị nàng một cước giẫm trên mặt đất!
Mấy tên người hầu trông thấy một màn này, tranh thủ thời gian xông lên hỗ trợ.
Dạ Mị cũng không ngẩng đầu lên, chiếc quạt trong tay ném đi, chiếc quạt ở giữa không trung xoay tròn một cái, chính xác đả thương toàn bộ làm đám người hầu té ngã trên đất!
Cây quạt trở lại trong tay, Dạ Mị không thèm nhìn bọn hắn một chút nào.
Lại một cước giẫm lên sống lưng tên Tri phủ, mạnh mẽ giẫm tên Tri phủ phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nói: "Ta luôn luôn là người thấu tình đạt lý, ưu nhã thận trọng, xinh đẹp tốt bụng, cái từ "điêu phụ" này chỉ sợ không quá thích hợp ta, ngươi cứ nói đi?"
Tên Tri phủ bị nàng giẫm phun ra một ngụm máu, lúc này lại nghe lời nàng vừa nói, tức giận phun ra một ngụm máu.
Nữ nhân này đi lên liền một cước đem mình giẫm trên mặt đất, trực tiếp liền giẫm mình phun ra máu, nàng còn không biết xấu hổ nói mình hữu hảo thận trọng?
"Các ngươi..." Tri phủ khó khăn từ dưới đất ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đám hạ nhân nhà mình.
Phát hiện sức chiến đấu đám thuộc hạ đã ngã đầy đất, ôm chỗ bị thương của mình kêu đau.
Trong lòng hắn hơi lộp bộp, quay đầu nhìn thoáng qua cổng phụ đệ nhà mình.
Tiếp theo đã nhìn thấy ngoài cửa có dân chúng đang tò mò, khϊếp sợ, run rẩy, hóng hớt nhìn xuyên qua cái lỗ trên cửa, vây xem mình bị giẫm!
Xem xét hình tượng ngày thường của mình luôn cao cao tại thượng, cứ như vậy bị phá hủy, đại khái không cần sáng mai, buổi tối hôm nay hắn liền sẽ trở thành trò cười cho toàn thành, nột tâm tên Tri phủ lập tức sụp đổ, "Phốc" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu!
Vừa phun ra, Dạ Mị liền cúi đầu nhìn hắn ta một cái.
Lạnh lùng nói: "Ngươi phun nhiều máu như vậy là nghĩ tranh thủ đồng tình sao?"
Tri phủ: "..." Hắn cảm giác mình lại muốn thổ huyết, nhưng vì để tránh nghi ngờ hắn ta tranh thủ đồng tình, hắn cố gắng nghẹn lại! Khóe mắt quét nhìn, hắn ta nhìn thấy đám lâu la đang run rẩy, không biết làm gì đang đứng trước cổng.
Hắn ta lập tức hiểu ra, nhìn bọn hắn liền tức giận nói:" Là các ngươi dẫn nàng tới?"
Đám tiểu lâu la lập tức bị dọa muốn khóc, rất muốn phản bác lại nhưng không dám, liếc nhìn nhau cũng không dám lên tiếng, ánh mắt cũng không dám nhìn Tri phủ...
Tri phủ thấy bộ dạng này của bọn hắn, liền biết mình đoán đúng, sắc mặt lập tức tái xanh.
Dạ Mị thế nhưng lại không để ý đến bọn họ, lặng lẽ quét qua, lạnh giọng hỏi: "Nhi tử của ngươi đâu?"
Trong lòng Tri phủ giật mình, nhìn về phía nàng: "Ngươi hỏi nhi tử ta... Khụ, hỏi nhi tử ta làm gì?"
Lúc này hắn đã không dám bày khí thế nhà quan, bởi vì hắn đã ý thức được, trước mặt nữ nhân này, hắn dùng với tư cách nhà quan cũng không làm gì được, nếu không nàng cũng không dám trực tiếp phá cửa tiến đến, đem mình cùng với đám người hầu đều đánh thành dạng này.
Hắn vừa hỏi, ánh mắt Dạ Mị chăm chú nhìn hắn.
Lạnh giọng chất vấn: "Nhi tử của ngươi ở bên ngoài làm những chuyện kia, ngươi có biết không?"
Tri phủ nghe xong lời này, ánh mắt lập tức né tránh, không dám nhìn vào mắt Dạ Mị , hốt hoảng đảo mắt nhìn xung quanh: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhi tử ta thế nào? Hắn làm cái gì?"
Dạ Mị nhìn hắn chằm chằm mấy giây, thấy lưng Tri phủ run lên, sắc mặt hắn ta càng trắng bệch.
Dạ Mị nhẹ gật đầu, lạnh lùng nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là biết! Biết nhi tử của ngươi ở bên ngoài ức hϊếp người dân lương thiện, biết hắn thậm chí ngay cả hài tử đều không buông tha, cũng biết hành vi súc sinh của hắn. Mà ngươi làm phụ thân, không những không ngăn lại mà còn dùng mũ quan trên đầu ngươi vì bảo vệ hắn phải không?"
Nàng vừa dứt lời, dân chúng bên ngoài nhìn hồi lâu, thần sắc lập tức run lên.
Vị cô nương này nói quá đúng! Cả một nhà Tri phủ này, hoàn toàn chính là như vậy, nhi tử của hắn bắt nạt cả nam lẫn nữ cũng không phải một ngày hai ngày mà Tri phủ lại một mực bao che. Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Tri phủ trở nên phẫn hận.
Sắc mặt Tri phủ đỏ lên, cắn răng giảo biện: "Nói bậy! Bản quan luôn luôn làm quan thanh liêm, ta..."
Dạ Mị một cước giẫm lên vai của hắn, "Răng rắc" một tiếng, xương bả vai Tri phủ bị gãy.
Hắn kêu "A ——" một tiếng, thảm thiết như heo bị làm thịt!
Dạ Mị giương mắt lạnh lẽo hắn, lạnh lùng nói: "Nói thật đi! Ta không muốn trực tiếp giẫm chết ngươi, như vậy quá thô lỗ, ảnh hưởng tới hình tượng tốt đẹp của ta!"