Dạ Mị cảm thấy mình chẹn họng một chút.
Trên thực tế, cho đến bây giờ chưa có ai thành công khi dễ nàng, cho nên nàng kỳ thật không cần bảo hộ.
Rất hiển nhiên đứa nhỏ này bởi vì mình cứu được hắn, cho nên nghĩ cách báo ân.
Nàng suy nghĩ một hồi, lạnh giọng mở miệng cự tuyệt: "Ta không cần bảo hộ, ta cứu ngươi cũng không phải là vì đồ ngươi hồi báo, ngươi vẫn là tự mình rời đi đi!"
Thiếu niên nọ nghe vậy, trầm mặc cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Không nói đi, cũng không nói không đi, nhưng bước chân hắn không nhúc nhích chút nào.
Dạ Mị nhìn phản ứng của hắn liền biết hắn không có ý định đi. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo ta, không sợ ta đem ngươi đi bán?"
Thiếu niên nghe vậy, liếc mắt nhìn nàng, từ vẻ mặt băng lãnh của nàng, nhìn không ra nàng là đang nói đùa hay là nói thật.
Hắn dừng mấy giây, thấp giọng nói: "Không sợ."
Dạ Mị: "... Ngươi nhất định là nhìn ra ta là một người cao thượng, tình cảm sâu đậm, biết ta không có khả năng bán ngươi mới dám đi theo ta. Được rồi, thực sự ngươi muốn đi cùng thì đi!"
Dạ Mị nói xong, xoay người rời đi.
Người ta nhất định phải đi theo bảo hộ nàng, cũng không có ác ý gì, nàng cũng không thể đem người đuổi đi phải không? Chắc hẳn hắn báo đáp mình thành công, nên sẽ rời đi.
Trong lòng cũng bắt đầu thở dài, chỉ trách nàng một thân chính trực khiến cho người ta nhìn đã cảm thấy là người tốt.
Thiếu niên sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, nàng cao thượng tình cảm sâu đậm... ?
Hắn cũng không có lên tiếng, yên lặng đi sau lưng Dạ Mị.
Hai canh giờ về sau.
Dạ Mị đưa hắn vào một cửa hiệu bán trang phục, trên người hắn bẩn thỉu, nhất định phải đổi một bộ quần áo sạch sẽ, hắn cũng không có cự tuyệt, khéo léo đi vào thay quần áo, Dạ Mị khoanh tay ở bên ngoài dựa vào tường đứng chờ.
Sau một lát, tiểu tử kia đi ra.
Dạ Mị nhìn thấy hắn, có chút sửng sốt.
Quả thật người này sau khi ăn mặc, dung mạo của hắn vốn không tầm thường, vóc dáng tầm một mét tám năm, phối hợp với gương mặt tinh xảo cũng đủ mê người. Giờ phút này mặc vào một thân y phục cẩm bào màu trắng, càng lộ ra vẻ tuấn tú kỳ ảo, sạch sẽ như đám mây trên trời.
Dạ Mị hài lòng gật đầu: "Không tệ!"
Từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, là lấy được từ người theo dõi mình, xuất ra một thỏi bạc, ném cho ông chủ cửa hàng.
Dạ Mị hỏi: "Đủ không?"
Ông chủ gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Đủ rồi!"
Dạ Mị quay người đi ra ngoài, thiếu niên nọ lập tức đuổi theo. Đi vài bước, Dạ Mị cũng không quay đầu lại lạnh giọng hỏi: "Ta có thể biết ngươi tên gì hay không? Cũng không thể gọi ngươi là "Này" được?"
Thiếu niên trầm mặc một hồi.
Tựa hồ như là thật sự rất không thích nói chuyện, há to miệng, cuối cùng phun ra hai chữ: "Cửu Hồn."
Nói xong lại cúi đầu xuống, nhìn xuống dưới mặt đất, một lần nữa đắm chìm trong thế giới bên trong khép kín của mình.
Dạ Mị lạnh giọng đáp lại: "Biết."
Vừa dứt lời, bọn họ đi qua một cửa hàng vũ khí. Dạ Mị nhớ tới thanh chủy thủ của mình, lúc trước thời điểm từ trên trời rớt xuống, khi cắm vào trong lòng núi nên bị mài mòn mặc dù còn có thể dùng nhưng không hề sắc bén như lúc trước. Thế là bước vào cửa hàng, dự định mua cho mình một thanh mới.
Tiểu nhị lập tức tới ngay chiêu đãi: "Cô nương, ngài muốn vũ khí gì? Chúng ta nơi này có vũ khí tốt nhất, còn có bảo thạch chế tạo vũ khí, cô nương ngài hôm nay đến rất đúng lúc, hôm nay chúng ta có một thanh chủy thủ, chém sắt như chém bùn, ta nhiều năm như vậy đều chưa thấy qua một chủy thủ tốt như vậy, cô nương có muốn nhìn một chút hay không?"
Tiểu nhị nói xong liền tự động lấy ra một hộp gấm.
Hắn thấy hai người này dung mạo không tầm thường, khí độ cũng không tầm thường, nhìn tựa như kẻ có tiền, cho nên lập tức bắt đầu giới thiệu đồ tốt.
Hắn đem hộp mở ra cho Dạ Mị xem.
Nhìn thanh chủy thủ hàn quang bắn ra bốn phía, không có người cầm đao mà tự mang khí thế sắc bén, trên chuôi kiếm còn khảm nạm bảo thạch.
Dạ Mị nghĩ đến phân lượng túi tiền của mình lại nhìn thanh chủy thủ kia, thẳng thắn lạnh lùng nói: "Không tệ, đáng tiếc mua không nổi."
Nàng cũng không muốn ăn cướp, chỉ có thể bỏ qua.
Tên tiểu nhị sững sờ, không nghĩ tới nàng dứt khoát liền nói mua không nổi, bình thường khách nhân nếu mua không nổi thì lại làm bộ như không thích để cứu danh dự của mình.
Hắn lập tức cảm thấy cô nương này tương đối thực tế, thế là cũng không có sinh ra ác ý.
Lập tức nói: "Cái này bằng không chúng ta nhìn xem đừng..."
Lại không nghĩ rằng nói còn chưa dứt lời , Cửu Hồn bên cạnh giữ im lặng bỗng nhiên từ trong tay áo móc ra một tấm ngân phiếu để lên bàn.
Xem xét mặt giá trị, tiểu nhị lúc này giật mình.
Một vạn lượng hoàng kim!
Dạ Mị cũng sửng sốt, kỳ quái quay đầu tiểu tử này. Một vạn lượng hoàng kim, tin tưởng mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại, đều tính một khoản tiền rất lớn! Hắn có tiền như vậy, làm sao còn có thể suýt nữa bị bán vào Mị Hương Các?
Những người kia muốn bắt hắn người có phải bị mù hay không? Bắt hắn làm gì, đem tiền của hắn lấy đi chẳng phải hơn à?
Thấy Dạ Mị thất thần nhìn hắn.
Hắn lập tức lại đưa tay, cho vào trong ống tay áo của mình, cầm ra một chồng ngân phiếu.
Những ngân phiếu này bị tùy ý nắm cùng một chỗ, rất hiển nhiên hắn không thèm để ý số tiền này, cho nên cũng không định gấp lại.
Hắn cầm những ngân phiếu kia, giống như đối đãi với một đống giấy vụn, toàn bộ nhét vào trong tay Dạ Mị. m thanh vẫn thấp như là thú nhỏ như cũ: "Đều cho ngươi, muốn cái gì liền mua, ta còn có rất nhiều giấu dưới đất, thời điểm đi ngang qua liền đào cho ngươi."
Dạ Mị: "..."
Nàng có cảm giác mình hình như nhặt được thổ hào.
Thế nhưng là nhìn qua chỉ là một tiểu tử tuổi quá trẻ, tại sao lại có nhiều tiền như vậy? !
Nàng cúi đầu tùy tiện nhìn thoáng qua, giá trị đều là một hai vạn, hai vạn lượng, còn có mấy tấm mười vạn lượng, đáng sợ nhất là, phía trên đánh dấu cũng đều là hoàng kim.
Tiểu nhị nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay Dạ Mị, không dám tin há to mồm, trong miệng giống như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Hắn cả một đời này có nằm mơ thì cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy. Tiểu công tử xinh đẹp này còn nói cái gì tới? Ở động dưới mặt đất còn giấu rất nhiều? Cái này sơn động a, hắn muốn đi đào!
Ngẫm lại mình đã cứu hắn, Dạ Mị cũng lười cùng hắn khách sáo, với lại thanh chủy thủ nàng cũng thực sự rất muốn.
Thế là nàng nhận ngân phiếu, liếc mắt nhìn tiểu nhị: "Chủy thủ bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn lượng hoàng kim!" Tiểu nhị đáp lời.
Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Ta mua."
Tiểu nhị ngay lập tức đem chủy thủ đưa cho nàng, trông thấy thổ hào thì vô cùng hưng phấn, run rẩy thối lại tiền lẻ đưa cho bọn họ.
Đem thanh chủy thủ mới cắm bên trong giày, trong tay áo ước lượng một khoản tiền lớn, Dạ Mị có chút cảm thán. Nếu để cho đồng bạn kiếp trước của mình, đệ nhất sát thủ Yêu Nghiệt yêu tiền như mạng thấy mình tự dưng trên trời rơi khoản tiền, đoán chừng phải hưng phấn đến ngất đi!
Nói đến dây, nàng có chút nghĩ đến Yêu Nghiệt.
Cầm chủy thủ, dẫn theo Cửu Hồn, cất tiền đi ra cửa tiệm.
Nàng nhìn Cửu Hồn một chút, vốn cho là hắn cho nàng nhiều tiền như vậy, cũng coi như báo đáp, liền rời đi.
Lại không nghĩ rằng tiểu tử này vẫn nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng nàng, khiến nàng có chút kinh ngạc, lạnh giọng quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi thật sự dự định sau này liền đi theo ta?"
Cửu Hồn cúi đầu xuống không nhìn nàng, hoặc là sợ hãi khi đối mặt với người khác, chỉ lên tiếng: "Ừm."
Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Vậy được rồi, xem ra ngươi so với ta nhỏ hơn. Đã như vậy, ngươi sau này liền gọi ta là tỷ tỷ đi!"
Nàng cũng không ghét tiểu tử này, hoặc là nói lần đầu tiên gặp mặt, thời điểm quyết định cứu hắn liền cảm giác có thân cận, làm tỷ đệ kỳ thật không tệ. Lại không nghĩ rằng, nàng vừa nói ra lời này.
Cửu Hồn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng một chút, sắc mặt hơi trầm xuống, khuôn mặt như tinh linh, nhìn không vui, khí tức khó chịu. Vậy mà bước nhanh qua người Dạ Mị, quả quyết cự tuyệt: "Không gọi!"
Dạ Mị ngạc nhiên nhìn bóng lưng hắn, hắn hình như là đang tức giận.
Trong lúc nhất thời không rõ tiểu tử này tại sao lại khó chịu, chẳng lẽ gọi nàng là tỷ tỷ rất thiệt thòi sao? Hắn biết nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, có bao nhiêu người quỳ xuống muốn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng đều khinh thường không thèm để ý tới sao?
Đang nghĩ ngợi.
Đúng lúc này, nghe thấy tiếng huyên náo vang lên.
Một người hung hăng rơi đập trên mặt đất cách Dạ Mị năm mét, Dạ Mị bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo, người kia là...
------ lời nói với người xa lạ ------
Tác giả: Tôi đột nhiên thấy có một vài bức tranh nhìn rất thích hợp với bé ngoan Cửu Hồn, chốc nữa tôi đăng lên Weibo cho mọi người vui nha, theo dõi Weibo Sina của tôi "Đại Sơn Trại đẹp trai nứt thương khung Đế Tôn" (*) thì có thể thấy, mặt khác nếu có thời gian thông báo mới hoặc sửa đổi, tôi cũng sẽ đăng lên Weibo thông báo trước tiên, mọi người nhớ kỹ chú ý ha!
(*) Câu này tui không biết dịch xuôi nên để luôn câu convert này. Nguyên gốc của tác giả đây nha "大山寨帅裂苍穹帝尊”