Chương 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi, Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !

Ngọc Vĩ yên lặng thở dài một hơi, vô cùng đồng cảm với vị cô nương này.

Bình thường, nếu các cô nương thấy cảnh tượng một mỹ nam nói ra những lời này đều sẽ tỏ ra vẻ ngại ngùng, trái lương tâm nói rằng mình không muốn nhìn Điện hạ cởi y phục, nhưng trên mặt lại hận không thể tới trực tiếp giúp Điện hạ cởi ra.

Sau đó, Điện hạ sẽ coi các nàng đối nhân xử thế không đủ thành thật, khẩu thị tâm phi, lấy lý do dám ác độc lừa gạt một người lương thiện như ngài, rồi gϊếŧ.

Cô nương này cũng thật là không may mắn, đúng lúc đυ.ng vào Điện hạ đang phiền não xử lý hai con ruồi, sát ý còn chưa hạ xuống.

Ngọc Vĩ suy nghĩ như thế, lại còn dùng ánh mắt giống như là ngày tận thế nhìn Dạ Mị…

Dạ Mị sững sờ khi nghe xong lời của hắn.

Lúc này, nàng đang từ trên trời rơi xuống với tư thế thẳng đứng, nghiêng đầu nhìn thấy bên cạnh nàng là một ngọn núi, mắt thấy nàng còn khoảng sáu mét nữa là trực tiếp rơi xuống mặt đất, chắc chắn nàng sẽ bị ngã chết.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, nhanh chóng rút ra chủy thủ ở bên trong tay áo, mạnh mẽ cắm vào tảng đá bên cạnh!

"Xùy" âm thành truyền đến, là tiếng va chạm của thanh chủy thủ vào tảng đá!

Chủy thủ hung hăng cắm vào bên trong tảng đá, đồng thời cả người trượt xuống, mặc dù nàng vẫn đang rơi xuống, nhưng sau khi làm như vậy sẽ làm giảm đi cường độ bản thân nàng rơi xuống!

Cách mặt đất còn chưa tới nửa mét, nàng thả người nhảy lên, vững vàng rơi xuống mặt đất, ngoại trừ tay nàng bởi vì nắm chặt thanh chủy thủ mà sung huyết, gan bàn tay cũng run lên, trên thân không có một chút thương tích nào!

Nàng xoay chủy thủ cho và trong tay áo, sắc mặt nàng vẫn lãnh đạm như cũ, cũng không có chút sợ hãi nào sau khi mình sống sót khỏi tai nạn, giống như màn nguy hiểm suýt nữa bị ngã chết vừa rồi ở trong mắt nàng căn bản không được coi như là nguy hiểm.

Bắc Thần Tà Diễm giống như vừa có chút sửng sốt, trên gương mặt yêu mị mang theo ý cười ưu nhã, nghiền ngẫm nhìn nàng. Trong đôi mắt tà mị hiện xen lẫn vài cảm xúc, làm cho người ta khó có thể mà nhìn ra.

Thật thú vị, tự cứu mình cùng với phong thái không sợ đối mặt với nguy hiểm. Nếu là nam nhân trong võ lâm thì cũng không hiếm thấy, nhưng với nữ nhân thì lại không thấy nhiều!

Sau khi tiếp đất ổn định, rất nhanh Dạ Mị nhìn về phía hắn, nàng không thể không nhìn hắn được, cảm giác tồn tại của nam nhân này quá mạnh, hắn cũng thật sự tuấn mỹ làm cho người ta không thể rời mắt nổi.

Hắn có một dung mạo mê hoặc lòng người, nhưng lại lộ ra tà khí yêu ma. Mỗi một tư thái, mỗi một nét mặt, mỗi một góc độ, không cái nào không đẹp cả. Giống như là thần phật đang lịch kiếp mà biến thành yêu mị, xâm nhập vào lòng người giống như là kịch độc, ngay cả hơi thở cũng quyến rũ lòng người. Một thân huyền y, tà áo dài theo gió mà lay động, ưu mỹ giống như là một bức tranh vậy.

Thấy hắn thật sự cởi y phục, đôi môi mỏng dường như cũng mỉm cười, bàn tay thon dài giật thắt lưng ra, động tác vừa chậm rãi vừa ưu nhã, giống như một con mèo Ba Tư, chậm rãi câu dẫn lòng người nổi lên một nguồn du͙© vọиɠ.



Dạ Mị thở dài một hơi, cho dù sắc đẹp đang ở phía trước. Nhưng do tính cách của nàng, sắc mặt nàng vẫn hoàn toàn lãnh đạm như cũ: "Vị bằng hữu này! Ta biết rất rõ sắc đẹp của mình, khiến cho ngươi ái mộ, để ngươi mới sáng sớm đã chăm chú cách ăn mặc của mình, mặc một trang phục kỳ lạ tới cởi y phục câu dẫn ta. Nhưng mà vị tiên sinh này, chúng ta đều chưa gặp nhau bao giờ, cho nên…Không bằng như vậy đi, ngươi trước tiên cởϊ qυầи ra trước đi?"

Mấy năm nay nàng thấy qua những soái ca cũng không ít, nhưng người đứng trước mặt này, tuyết đối có thể trong một nháy mắt đã gϊếŧ tất cả những soái ca nàng nhìn thấy ở nửa đời trước, cho dù đối với sắc đẹp nàng không có hứng thú, nhưng thưởng thức một chút cũng không tệ.

Ngọc Vĩ: ". . ." Cái quái gì vậy, hắn không nghe lầm chứ?

Điện hạ sáng sớm đã tới câu dẫn nàng?! Còn nói cái gì…Cái gì tới….Hắn cởi trước….

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ý cười ở trên khóe môi chậm rãi cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Mị, bỗng trở nên kì dị. Đôi mắt đẹp giống như những gợn sóng đang lăn tăn trên mặt hồ, như bị hòn đá ném vào, choáng váng mê say càng khiến cho người ta say mê.

Thấy trên mặt nàng không có chút ý nói đùa nào, càng khiến cho ánh mắt của hắn trở nên nghiền ngẫm, khóa chặt trên người nàng, giống như là một chuyện mới mẻ trăm năm khó gặp, cánh tay đang cởϊ áσ dừng lại.

Im lặng nửa ngày, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, ưu nhã cười một tiếng:" Vị cô nương này, ngươi tên gì?"

Giọng nói này thật dễ nghe, giống như âm thanh của tiếng đàn cổ, khiến cho người nghe không nghe ra tâm tư.

Ngọc Vĩ đang đấu tranh với lời nói vừa nãy của Dạ Mĩ, đột nhiên thấy đầu đau nhức, trong lòng càng đồng tình với vị cô nương này, Điện hạ đã bắt đầu hỏi vấn danh, với tính cách tàn nhẫn khát máu của Điện hạ, sợ là lại muốn tính sổ với cả người nhà, diệt sạch toàn bộ gia tộc của cô nương này.

Mi tâm Dạ Mị nhảy một cái, "cô nương"? Đây là xưng hô của thời đại nào? Nhưng mà nàng cũng không quá để ý.

Thấy tên nam nhân yêu mị này đang dừng động tác cởϊ áσ, nàng mới thu hồi ánh mắt trên người nam nhân tuấn mỹ, nàng cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Nhìn lại, mới phát hiện cách năm mét đang chất đầy thi thể.

Làm nàng ngoài ý muốn chính là, phần lớn trên thân thi thể cắm không phải là vũ khí, mà là nhánh cây.

Thủ đoạn gϊếŧ người này, trong lòng Dạ Mị có chút tán thưởng. Nam nhân này một hơi gϊếŧ nhiều người như vậy, tám phần cũng là sát thủ hàng đầu!

Dạ Mị quay đầu nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm, một lần nữa không tự giác được không phải vì mỹ mạo nam nhân này mà thán phục.

Nhưng nàng cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lạnh lùng nói:" Hóa ra là người cùng nghề, thủ đoạn gϊếŧ người không tệ, đủ dứt khoát."

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt lãnh diễm kia, ánh mắt sáng rực, giống như vũng nước ao xuân thủy có thể tràn ra: "Cô nương là đang tán thưởng Diễm sao?"

Nàng sẽ không nhìn thấy một đống thi thể mà bị dọa la lên, hoặc là chỉ vào mũi hắn mà mắng hắn là tên sát nhân điên cuồng a?



Còn có. . . Cùng nghề?

Dạ Mị gật đầu, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ: " Không tệ! Nhưng mà, từ thủ đoạn gϊếŧ người liền có thể nhìn ra, ngươi và ta không phải là bạn cùng đường. Ta quen thuộc với thủ đoạn "ngược sát" ( hành hạ cho đến chết), dù sao nhiều lúc, tàn nhẫn mới là cách ngăn chặn phiền phức tốt nhất. Còn có, người đến cùng là cởi hay không cởi đây? Nếu không cởi thì ta đi đây!"

Nàng cùng với lão đại đều bị rơi xuống biển, cũng không biết lão đại đang ở đâu, không biết có cùng với nàng rơi xuống cùng một nơi không? Mặc dù biết rõ năng lực của cô nàng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng. Nếu không phải người nam nhân này thực sự quá đẹp, lần đầu tiên trong đời nàng có du͙© vọиɠ muốn chiếm tiện nghi thưởng thức dáng người hoàn mỹ, nàng nhất định sẽ không dừng lại lâu.

Đúng rồi! Chờ chút, các nàng khi đó rơi vào trong biển? Vì sao mở mắt ra thì lại đang ở đỉnh núi? Bây giờ nàng đang ở đâu? Tâm trạng bỗng nhiên phức tạp.

Mà Bắc Thần Tà Diễm sau khi nghe luận điệu kì dị của nàng, khóe miệng vậy mà chậm rãi giương lên. Tàn nhẫn, đích thật là cách ngăn chặn phiền phức tốt nhất.

Môi mỏng hắn nhàn nhạt giương lên, sau khi nghe những lời này của nàng, lại bỗng nhiên chậm rãi tới gần nàng, thấp giọng hỏi: "Diễm cùng cô nương không là bạn cùng đường sao? Vậy như thế nào mới có thể cùng ngươi cùng đường?"

Bước chân hắn gần đến gần, uy áp trên người hắn cũng chầm chậm phát ra giống như ánh sáng quỷ dị khiến cho người ta kinh hãi.

Trên mặt Dạ Mị vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại căng thẳng.

Lần đầu tiên trong đời, nàng lại cảm nhận được cảm giác áp bách. Loại cảm giác này làm cho toàn thân nàng khó chịu, tay không tự giác được nắm chặt thanh chủy thủ bên trong tay áo, đây là sự cảnh giác của một sát thủ.

Bắc Thần Tà Diễm mỉm cười, tay áo màu đen theo gió mà lay động, ánh mắt hững hờ đảo qua thanh chủy thủ nàng đang nắm chặt giấu bên trong tay áo, ngược lại cũng không thèm để ý.

Hắn đi đến trước mặt nàng, thẳng đến khi chóp mũi hai người đối diện nhau, ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng, giống như là đang nhìn người mình mến mộ nhiều năm, âm thanh dịu dàng dễ nghe: " Cô nương có biết Diễm là ai hay không?"

Ngọc Vĩ nhìn một màn trước mắt này, không thể tưởng tượng nổi nhìn thoáng qua Điện hạ bên cạnh, Điện hạ đến cùng muốn làm gì vậy?

Hắn như vậy nhìn giống như là đang thân mật, làm những động tác khiến cho người ta bất an, khiến Dạ Mị không hề thích. Trong lúc nhất thời nàng không muốn có quan hệ với nam nhân này, về phần nàng đến cùng đang ở nơi nào, vẫn là đi hỏi người khác là được rồi.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn nam nhân này, nhìn dáng vẻ giống như là không muốn cởϊ qυầи áo cho nàng nhìn, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, lui ra phía sau hai bước. m thanh lạnh lùng nói: "Ta đi trước!"

Nàng dứt lời xoay người muốn đi gấp.

Hắn bỗng nhiên cười khẽ, nhìn bóng lưng của nàng. Ánh mắt lúc này có vẻ trầm xuống, lộ ra vẻ tức giận mơ hồ. Nhưng mà cho dù không vui, ngữ khí của hắn vẫn như cũ tràn ngập phong thái trác tuyệt.

Một luồng nội lực còn đang tụ ở trong tay hắn, sát ý bao phủ bốn phía! m thanh chậm rãi phát ra từ miệng: "Diễm có ba vấn đề, cô nương đều không trả lời, ngươi muốn đi sao? Cô nương làm như này, Diễm sẽ rất khổ sở đấy. Bởi vì Diễm trời sinh tính tình mẫn cảm, mười phần mẫn cảm, nội tâm mẫn cảm đến nỗi yếu ớt, chịu không được một chút coi thường và tổn thương a!"