- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
- Chương 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao?
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Chương 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao?
Hắn nói còn chưa dứt lời.
Bỗng nhiên Dạ Mị rút cây quạt bên hông ra, phi cây quạt đập vào mặt của tên kia!
Nhìn thì có vẻ như là một chiếc quạt xếp làm từ ngọc xanh, tất cả mọi người cho rằng một màn này chỉ là trò đùa.
Nhưng ai cũng đều không nghĩ tới, lại đập trúng vào mặt của hắn, khiến mặt hắn bị trầy da sứt thịt, máu tươi trong nháy mắt chảy ra đầy mặt. Hắn che lấy mặt mình, kêu lên thảm thiết: "A..."
Tiếp theo trong chớp mắt, Dạ Mị vươn tay, cây quạt trở lại lòng bàn tay nàng.
Hắn tức giận gắt gao trừng mắt nhìn Dạ Mị, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, rất muốn mắng lên tiếng, nhưng đau đớn khiến hắn nhất thời nói không ra lời, chỉ hận nhìn duỗi ra một cái tay khác chỉ về phía nàng: "Ngươi..."
Người trên đường nhìn một màn này cũng sợ choáng váng, nhao nhao lui lại một bước, trong lòng run sợ nhìn Dạ Mị.
Ai cũng không nghĩ tới, cô nương xinh đẹp như vậy, khi ra tay thật độc ác! Mọi người càng không có nghĩ tới, nàng chẳng qua là ném một cây quạt ra ngoài, lại có lực sát thương như này, khiến đám người thậm chí còn hoài nghi chính mình có phải hoa mắt hay không, hay nàng ném ra một cây đao!
Đám người rất muốn tới xem náo nhiệt.
Nhưng lại rất sợ hãi, co rúm lại trốn ở bên cạnh.
Mị Hương Các là thanh lâu có thế lực rất lớn, phía sau còn có quan lại làm chỗ dựa, người bình thường căn bản không dám đắc tội, cô nương này lá gan cũng quá lớn.
Dạ Mị đem cây quạt trong tay khép lại, mắt lạnh quét nhìn tên cầm đầu, lạnh giọng mở miệng: " Cho ngươi thêm một cơ hội trả lời lại lần nữa, ta thật sự là đã bán mình cho các ngươi rồi?"
"Đương nhiên!" Trên mặt người kia đau đớn đã dịu lại, nhưng vẫn mạnh miệng!
Hắn miễn cưỡng có thể nói chuyện, máu trên mặt không còn chả xuống nữa, nhưng khiến hắn hận thấu xương Dạ Mị, nghiến lợi nói, "Ngươi tiện nhân này, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Các huynh đệ, lên!"
Hắn vừa dứt lời, các huynh đệ phía sau hắn còn chưa kịp lao lên.
Ánh mắt Dạ Mị lạnh lẽo, cây quạt trong tay, lại một lần nữa phi về phía hắn!
Tên cầm đầu bất chấp muốn xông lên đánh lại gần nhưng lại trơ mắt nhìn cây quạt lại lần nữa đánh về phía mình, dưới một chiêu này của Dạ Mị, hắn bị cây quạt chém vào chân, trên đùi đẫm máu, kinh mạch bị đứt, hắn đau nhức ngã xuống đất, nhanh chóng bắt đầu lăn lộn, bây giờ ngay cả sức giãy dụa cũng không có!
Mấy tên tiểu lâu la vừa nhìn thấy lão đại bị đánh, lập tức lao lên, vọt về phía Dạ Mị.
Nhưng mà còn chưa kịp đến gần, chỉ thấy khóe miệng Dạ Mị giơ lên cười lạnh, nàng cũng chưa hề chạm tới.
Nhưng ngay lập tức, đám người liền bị cây quạt vừa mới đả thương lão đại bọn họ, còn chưa trở lại trong tay Dạ Mị, bỗng nhiên xoay chuyển trên không, mang theo âm thanh "Vù vù", gió táp phát động trên không trung hướng về phía những tiểu lâu la kia!
Tất cả mọi người không dám tin mắt trừng lớn, sau khi nàng ném ra ngoài cây quạt đả thương người, cây quạt lại còn có thể lại di chuyển, công kích lần nữa... Thực lực nữ nhân này...
Điều đám người càng thêm không dám tin là chỉ trong chớp mắt, bọn họ trông thấy cây quạt di chuyển dọc trên không trung, lại một lần nữa đập chính xác vào những người đang chuẩn bị lao về phía Dạ Mị!
Những tiểu lâu la kia từng người từng người bị quạt chém bị thương ngã xuống đất, không ngừng kêu rên đau đớn, trên thân đều bị thương cái nhẹ cái nặng, máu me đầm đìa.
Tiếp theo trong chớp mắt, đám người trơ mắt nhìn cây quạt giống như có linh hồn, sau khi đả thương tất cả mọi người liền xoay vòng lại trở về lòng bàn tay nàng.
Có năng lực điều khiển cây quạt như vậy, sợ là thiên hạ gần như không ai tồn tại!
Lát sau, toàn bộ những người kia đều bị thương ngã xuống đất, đau nhức ngã lăn lộn trên mặt đất.
Ánh mắt đám người này nhìn Dạ Mị đều là hoảng sợ.
Dân chúng xung quanh, cũng không ai có thể nghĩ đến, thực lực của cô nương lại có thể lợi hại đến như vậy, chỉ cần một cây quạt, phi ra ngoài hai lần, liền khiến những người này đều lăn lộn bị thương máu me khắp người. Cái này. . .
Ánh mắt mọi người nhìn nàng dần dần sợ hãi.
Nhưng mà Dạ Mị luôn có ý thức về bản thân rất tốt, nhìn lướt qua đám người đang hoảng sợ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta biết mình chỉ cần trận, liền sẽ dễ dàng trở thành tiêu điểm, cho nên ta đã tận lực khiêm tốn rồi. Nếu như không phải bọn hắn ép ta động thủ, ta cũng không muốn khiến mọi người phải kinh diễm như vậy."
Đám người: "..." Bọn hắn không có cảm thấy mình bị kinh diễm, chỉ cảm thấy mình sợ kém chút nữa là tè ra quần.
Cũng không biết cô nương này chững chạc đàng hoàng nói khoác hay không, nhưng mà nàng đích thực cũng có vốn để khoác lác.
Dạ Mị nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, từng bước một đi về phía đám người đang lăn lộn trên mặt đất.
Ánh mắt đám người kia nhìn Dạ Mị, đều từ hung thần ác sát bắt đầu trở nên sợ hãi, ngay cả tên cầm đầu cũng nhịn không được co rúm lại phía sau chút.
Hắn không dám mắng người bởi vì nữ nhân này quá kinh khủng.
Mấy chiêu liền đem đám huynh đệ bọn họ đả thương nằm trên mặt đất, thậm chí còn chưa động đến võ thuật, chỉ cần ném ra cây quạt mấy lần, cao thủ như vậy, hắn mắng người nữa, chẳng khác nào muốn chết.
Dạ Mị đi đến trước mặt hắn, cây quạt trong tay xoay vòng vòng, tư thái nàng tản mạn, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, lạnh lùng mở miệng: "Biết sai rồi sao?"
"Biết!" Bọn hắn chỉ cảm thấy trên thân đau ghê gớm, gật đầu như giã tỏi trả lời.
Ánh mắt Dạ Mị lạnh lùng: "Ồ? Sai ở nơi nào?"
Tên cầm đầu lập tức nói: "Chúng ta... Chúng ta không nên trắng trợn cướp đoạt dân nữ mà mạo phạm ngài, cũng không nên... Cũng không nên thiết kế vị tiểu công tử kia, chúng ta..."
"Đùng!" Cây quạt trong tay Dạ Mị đột nhiên di chuyển, công kích về eo hắn!
Sau một đòn, cây quạt nhanh chóng lượn vòng lại lần nữa trở về trong lòng bàn tay Dạ Mị.
Một chiêu này khiến tên cầm đầu kia hét thảm, ôm cái eo bị quạt chém đến máu thịt be bét, không ngừng lăn lộn.
Ánh mắt Dạ Mị lạnh buốt nhìn hắn, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi chủ yếu sai, là vì không nên nói ta cũng bị bán cho các ngươi. Ta có mỹ mạo và thực lực như vậy, các ngươi mua được sao?"
Quần chúng vây xem: "... ?"
Tên cầm đầu eo mình lăn lộn nửa ngày, vừa nghe thấy lời này của Dạ Mị, suýt nữa hít thở không ra hơi .
Hắn đau đến sắc mặt nhăn nhó, lại là không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dạ Mị.
Sắc mặt Dạ Mị băng lãnh: "Thế nào, ta có vấn đề?"
"Không có... Không có... Cô nương, cô nương xinh đẹp vô song, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cô nương... Thực lực của cô nương rất xuất sắc, chúng ta ... tuyệt đối mua không nổi cô nương!" Hắn nói, tự nhiên muốn khóc.
Trong lòng cũng đặc biệt hận mình, tại sao lại đi trêu chọc một tên sát thần.
Bất quá nàng nói cũng không sai, nàng có thực lực như vậy, bọn hắn đừng nói là không mua nổi, căn bản là không thể trêu vào.
Thấy hắn nói nàng xinh đẹp, trong lòng Dạ Mị sinh ra lòng từ bi hiếm có.
Nàng lặng lẽ quét nhìn bọn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng để ta nhìn thấy các ngươi cưỡng ép lừa bán thiếu nam thiếu nữ lần nữa, nếu không..."
"Chúng ta biết, chúng ta cũng không dám nữa!" Một đám người nhịn đau đứng lên, dập đầu với Dạ Mị, hi vọng nàng có thể buông tha mình.
Người dân ở bên cạnh nhìn nửa ngày, sợ hãi qua đi, trong lòng cũng có chút bội phục Dạ Mị.
Mấy năm nay Mị Hương Các ỷ vào phía sau có người làm chỗ dựa, một mực làm mưa làm gió, người bình thường cũng không dám đối nghịch với bọn hắn, mấy năm này không biết đã hại bao nhiêu nữ nhi trong sạch, lúc này bị giáo huấn một chút, bọn họ nhìn thôi cũng đều cảm thấy hả giận.
Dạ Mị gật đầu, cười lạnh nói: "Cút đi! Lần sau nếu như gặp cô nương có mỹ mạo như ta, còn không biết lượng sức cho là mình mua được, cưỡng ép người khác, vậy các ngươi cũng không phải là lại bị đánh đơn giản như này nữa đâu!"
Quần chúng vây xem: "... !"
Mặc dù bọn họ là rất bội phục nàng, nhưng vẫn có chút không nói nên lời.
Đám người kia bị đánh nửa ngày, làm gì còn từ nào để nói nữa, lập tức đứng lên, lăn lộn xoay người bỏ chạy.
Dạ Mị thu cây quạt lại, đi về phía người vừa mới té xỉu đang nằm trên mặt đất.
Ban đầu sau khi cứu được người, nàng liền không có ý định xen vào nữa. Nhưng trong đầu không biết tại sao nhớ đến đôi mắt tang thương kia. Nàng dừng một chút, mặt lạnh nâng người trên đất lên, nhanh chân bước đi.
Lại không biết, cách đó trên lầu cao không xa.
Một đôi mắt cao thâm khó dò đang nhìn một màn này.
Người nam nhân bên cạnh thấy hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Mị, hỏi: "Vương gia, chúng ta có phải hay không..."
Thanh âm người nọ âm trầm, chậm rãi nói: "Tạm thời đừng ra tay, đi theo nàng!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
- Chương 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao?