Chương 7

Thiên Tuyết trông giống ta năm phần, chắc chắn là nàng chọn hồi lâu mới tìm được.

Lúc ấy ta đã chết tâm, cũng không để ý nhiều như vậy.

Chỉ là cảm thấy Thiên Tuyết mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy, có chút thương cảm.

Bản thân ta cũng coi như là một cung nữ, liền nói giỡn kêu nàng gọi ta là tỷ tỷ.

Không nghĩ tới, sau khi ta chết, nàng lại vì một tiếng tỷ tỷ, bất chấp mạng sống của chính mình cũng muốn đưa ta ra khỏi cung.

Cuối cùng Trương Đức Thuận dặn dò một câu: "Ngươi cẩn thận Hoàng hậu gây khó dễ, nếu ngươi để ý, ta sẽ tìm cách điều ngươi về chỗ Thái hậu."

Thiên Tuyết lắc đầu: "Tạ ơn ý tốt của công công."

Thấy thế, Trương Đức Thuận không nói thêm nữa, gật đầu rời đi.

Ta không đi theo, ở lại với Thiên Tuyết.

Có lẽ là tâm linh tương thông, Thiên Tuyết bắt đầu làm bánh hoa đào.

Nàng cũng thèm rồi nhỉ.

Không ngờ, bánh hoa đào còn chưa làm xong.

Liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bàn tán hoảng loạn.

Nghe nói Đức Thuận công công thất lễ trước triều, sắp bị đánh chết.

Lúc ta đến Vĩnh Ninh điện, hình phạt đánh đòn mới vừa bắt đầu.

Đức Thuận nằm đó, vẫn như ngày xưa ngoan cường cắn chặt môi, không một tiếng động.

Cái khăn của ta được hắn che cẩn thận ở trước ngực.

Tôi không đành lòng nhìn, vào Vĩnh Ninh điện.

Sắc mặt của Tiêu Ngọc Tuyên đen như mực, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ta mới thấy hắn có vẻ mặt này.

Ngay cả Mục Nhược Yên cũng không dám nói lời nào, chỉlặng lẽ pha trà cho Tiêu Ngọc Tuyên.

Trên mặt nàng ta như bị dọa sợ, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý.

Xem ra nàng ta là kể lại chuyện sáng nay cho Tiêu Ngọc Tuyên nghe.

Như thế nào, không phải là ngươi ban ta cho thái giám sao? Giờ đã chịu không nổi rồi à?

Lúc này, có một tiểu thái giám vừa lăn vừa bò mà tiến vào: "Hoàng thượng... Giang Hoà... "

Hắn nuốt nước bọt, hận không thể cả người có thể quỳ rạp xuống đất:

"Giang Hoà cô cô, chết rồi."

“Ngươi nói lại lần nữa!”

Ngực Tiêu Ngọc Huyên kịch liệt phập phồng, như là cảm thấy cực kỳ nực cười.

Tiểu thái giám run rẩy, yếu ớt lặp lại một lần nữa: “Hồi bẫm bệ hạ, Giang Hoà cô cô, chết rồi.”

Tiêu Ngọc Tuyên đột nhiên đứng bật dậy, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ và khϊếp sợ.

Hắn không quan tâm đến hình tượng thường ngày, lao đến trước mặt Đức Thuận, hung hăng túm lấy cổ áo hắn:

“Trương Đức Thuận! Ngươi đã làm gì! Sao ngươi dám……”

Trương Đức Thuận bị bóp cổ đến mức gần như không thở nổi, ý thức đã bắt đầu tan rã.

Mục Nhược Yên cũng đuổi tới, nàng đá một phát vào tiểu thái giám đang quỳ xuống run rẩy:

“Còn không mau đi ngăn hoàng thượng lại!”