Cô nhất định phải tìm được thứ ăn ngon hơn rau cải xanh ở nhà.
Nhưng vẻ mặt hưng phấn của cô, rơi vào trong mắt ba người còn lại trong nhà, họ chỉ đành chấp nhận và thất vọng.
Có vẻ như cô thật sự là đứa ngốc.
Lâm Tiêu không suy nghĩ nhiều như vậy, nếu anh đã đồng ý, thì trước tiên anh phải đi chuẩn bị đồ đạc.
Nhân lúc trời vẫn còn sáng, anh tìm được một đống cỏ dại và một chiếc mũ che nắng rách của phụ nữ trong đống đồ lặt vặt, anh bắt đầu sửa lại, sau đó anh lấy trong hộp nhựa ra hai miếng giẻ rách màu xanh rồi khâu vào chiếc mũ, làm thành một chiếc mũ che kín mặt và cổ.
Nhìn nó trông rất xấu, nhưng anh rất hài lòng với thành quả của mình, còn thỉnh thoảng liếc nhìn Khương Viện, giống như anh đang đo kích thước mũ bằng đôi mắt của mình.
Về phía Khương Viện, cô cũng không rảnh rỗi.
Tóc của cô bé Lâm Thiến rất dài và dày, nhưng Lâm Tiêu không biết chăm sóc tóc cho cô bé, nên mái tóc đen của cô bé rối bời, gần giống như tóc xoăn.
Cô thật sự không nhìn nổi, nên dùng tay làm lược chải lại tóc cho cô bé, sau đó tết thành hai bím, đồng thời tìm hai miếng vải vụn để buộc hai bím tóc lại với nhau.
Rồi cô bé ăn xin bây giờ đã trông giống như một cô bé nông thôn, cô bé có một đôi mắt to đen láy, vừa giản dị vừa dễ thương.
“Chị dâu, chị thật giỏi.”
Lâm Thiến rất thích bím tóc của mình, lúc cô bé cười lên thì hai má hiện nên lúm đồng tiền.
“Chị cũng nghĩ vậy.”
Khương Viễn không nhịn được nhếch khóe miệng, rất tự hào về bản thân.
Nhưng hình như cô đã hiểu lầm hình ảnh hiện tại của mình, cô luôn nghĩ rằng mình vẫn là cô gái xinh đẹp của năm trăm năm trước.
Lâm Nhiên không chịu được nữa, cậu bé yên lặng cầm một miếng thủy tinh có mặt kính đưa cho cô.
Khoảnh khắc Khương Viện nhìn thấy người trong gương, linh hồn trên người cô giống như sắp rời khỏi xác.
“Đây là yêu quái phương nào...”
Cô lập tức chỉ vào người trong gương rồi nói, nhưng chỉ thấy người trong gương làm động tác giống như mình, lúc này suy nghĩ của cô tan vỡ.
Trước đây Lâm Thiến có mái tóc xoăn xù giống như tổ gà, thì bây giờ đầu cô chính là một ổ gà, màu tóc vàng và khô, tóc còn thắt nút vào nhau, khuôn mặt thì đen sạm và gầy gò, mặt còn trầy da, trông rất xấu xí và luộm thuộm.
Khương Viện bình tĩnh nhìn mình ở trong gương, một lúc lâu cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chính vẻ mặt giật mình sợ hãi này của cô, đã làm ba người trong phòng bật cười, ngay cả khóe miệng của Lâm Tiêu cũng hơi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ.
Hai đứa trẻ còn lại thì bật cười nhìn cô ngốc này, giống như đang xem một vở kịch vui vậy.
Sau đó Khương Viện chán nản cả đêm không nói gì, vốn dĩ cô muốn trải cái đầu tổ gà của mình, nhưng bởi vì lâu ngày chưa gội đầu nên nó vừa bẩn vừa dính, cô không thể nào trải thẳng nó được, chuyện này làm cô rất tức giận.
Bây giờ đêm khuya im lặng, cũng là lúc đi ngủ.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn như này, không ai để ý đến nam nữ khác biệt cae, Khương Viện và Lâm Thiến ngủ chung một giường, Lâm Tiêu và Lâm Nhiên ngủ ở giường còn lại.
Một lúc sau, khi cả ba người nhà họ Lâm đều chìm vào giấc ngủ, ngoại trừ Khương Viện không ngủ được.
Một là vì giường gỗ quá cứng rắn nó làm lưng cô đau nhức, hai là vì cô cảm thấy bây giờ còn tệ hơn lúc mạt thế đến, ba chính là cô không kết nối được với không gian của mình.
Cô đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để tích trữ hàng triệu vật tư, nhưng bây giờ chúng đều được đặt hết trong không gian, chỉ vì cô nằm im năm trăm năm, không gian đã dùng linh khí để nuôi dưỡng linh hồn của cô, cô cần rất nhiều vật tư để bồi bổ, nên cô đã nuốt hết toàn bộ vật tư của mình có trong đó.
Bây giờ nếu muốn lấy những vật tư kia ra, cô phải tìm đủ năng lượng nguyên thạch để cung cấp cho không gian.
Mà thứ gọi là năng lượng nguyên thạch ở thế giới này còn hiếm hơn kim cương, trong hoàn cảnh hiện tại cô có thể tự nuôi sống bản thân là tốt lắm rồi, gần như không thể tìm được thứ gọi là năng lượng nguyên thạch.
Hiện nay, thứ duy nhất cô có thể sử dụng chính là nước suối trong không gian, còn tất cả những vật phẩm khác đều phải dùng năng lượng nguyên thạch để đổi.
Cuối cùng cô chỉ tự an ủi mình, có một thứ còn hơn là mất hết? Ít nhất cô có nguồn nước sạch sẽ để dùng?
Nước suối này không bị ô nhiễm, nó sạch sẽ và trong veo, nó tốt hơn nguồn nước đã được xử lý qua nhưng vẫn chứa rất nhiều chất độc hại như bây giờ đúng không?
Không sai, chỉ cần cô cố gắng tìm được nguyên thạch, thì không gian của cô vẫn sử dụng được.
Sau khi tự cổ vũ bản thân rằng mình phải cố gắng, Khương Viện rất mong chờ được ra ngoài vào ngày mai và thể hiện kỹ năng của mình.
Sáng sớm tầm năm giờ Lâm Tiêu gọi cô dậy.
“Mười giờ sáng đến hai giờ chiều là lúc mặt trời chiếu nóng nhất, không thích hợp để đi ra ngoài làm việc, cho nên chúng ta phải về nhà trước mười giờ sáng và ra ngoài sau hai giờ chiều.”
Lâm Tiêu đặt hai đứa trẻ vào một giường, sau đó cầm túi đồ đã sửa lại vào tối qua ra, sau đó anh đưa chiếc balo màu đen cho Khương Viện, bên trong có nước, có nửa bịch thuốc dinh dưỡng, còn lại là vũ khí phòng thân, một con găm làm bằng sắt rỉ sét.
Dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng không ai dám để lộ làn da của mình trong điều kiện mức phóng xạ cao như này, cho nên Lâm Tiêu bịt kín bản thân.
Anh thấy Khương Viện vẫn đứng yên rồi ngẩn người nhìn con dao, anh không biết phải làm sao, nên phải đi tìm quần áo quấn cho cô, đội cho cô chiếc mũ mà anh đã làm cả tối hôm qua mới xong.
Cho nên khi hai người đi ra ngoài, cực kỳ giống đôi nam nữ đi trộm đêm, cả cái đầu được bịt kín chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Khương Viện còn cảm thấy chuyện này rất thú vị.