- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Nhặt Rác Ở Vùng Đất Hoang Dã Trong Mạt Thế: Tôi Có Ruộng, Có Trâu, Có Biệt Thự
- Chương 3
Nhặt Rác Ở Vùng Đất Hoang Dã Trong Mạt Thế: Tôi Có Ruộng, Có Trâu, Có Biệt Thự
Chương 3
Người đàn ông này rất gầy, gầy đến mức chỉ còn khung xương, hơn nữa mức phóng xạ cao trước đây đã gây tổn thương rất lớn đến cơ thể của anh, khuôn mặt của anh hiện lên một mảng đỏ một mảng đen, ở chỗ đỏ kia có thể mơ hồ nhìn thấy máu thit, trông hơi dữ tợn.
Nhưng đôi mắt của anh rất đẹp, đôi mắt phượng dài hẹp lạnh lùng, nhìn hơi xa cách mọi người, không có nhiều nỗi buồn.
Trên khuôn mặt của anh chỉ có thể nhìn rõ được đôi mắt đó.
“Cô ăn trước đi.”
Lâm Tiêu nhìn cô gái đang chảy nước miếng trước mặt, sau này cô chính là một thành viên trong nhà, anh phải chăm sóc cô.
“Cảm ơn anh.”
Khương Viện cười tươi, tự nghĩ mình đang nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó cầm bát lên uống.
Bởi vì cô biết thức ăn trong thời đại này rất là quý giá, nên cô không thể lãng phí nó được.
Nhưng cô mới uống một ngụm nhỏ, thì thấy vị đắng và tanh này làm cô suýt nữa nôn thức ăn ra ngoài.
Được lắm, món này cũng khó ăn quá đi? Cháo trắng chắc uống ngon hơn món này phải không?
Cô tò mò nhìn chằm chằm chiếc lá xanh và chất lỏng đặc sệt màu trắng ở trong bát, nhìn hồi lâu cũng không thấy hạt gạo nào, đây rốt cuộc là thứ gì?
Cô nhìn hai đứa nhỏ đầu như củ cà rốt, thấy hai đứa ăn rất vui vẻ, thật giống như đây là món ngon nào đó trên đời vậy.
Khương Viện không biết làm sao, cô đành phải ngừng thở ép mình uống thêm hai ngụm, sau đó cô không ăn nữa.
Mặc dù bụng cô đang kêu ùng ục, nhưng thật sự cô không uống được món này.
Lâm Tiêu chỉ kinh ngạc nhìn cô, anh không nói gì thêm, chỉ cầm lấy phần còn lại trong bát của cô, không chút do dự từng ngụm uống hết.
...
Dù cô biết do trong nhà không có bát, hơn nữa trong thời đại ăn không đủ no này, mọi người không quan tâm đến những thứ đó, họ cũng không thể làm gì được, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đây là cái gì?”
Suy cho cùng trước đây cô vốn là đứa ngốc, không biết nhiều về các sự việc của thời đại này.
Chẳng lẽ từ bây giờ cô phải ăn những thứ này?
“Đây là thuốc dinh dưỡng và rau cải xanh, đây là món ăn ngon nhất có trong nhà, chị dâu, chào mừng chị đến nhà bọn em.”
Cô bé thông cảm nhìn chị dâu ngốc nghếch, nghĩ rằng cô chưa được ăn những thứ này, nên mới giải thích.
Rau cải xanh tuy đã biến dị, một lá cây cao bằng người, hơn nữa một lá có thể ăn mấy tấn, nhưng thuốc dinh dưỡng là gì? Có phải cái thứ rất giống màu sữa bò và tỏa ra mùi tanh thoang thoảng?
Hình như nhà họ Khương vì mấy bịch thuốc dinh dưỡng, nên đã bán cô đi?
Hơn nữa cô bé nói đây là món ăn ngon nhất? Có nghĩa sau này chúng ta sẽ ăn những món ăn tệ hơn đây?
Bây giờ cô mới nhớ lại, giống như trước đây, việc một ngày không ăn cơm là chuyện bình thường, dù sao bây giờ đang sống trong môi trường mức phóng xạ cao, có rất nhiều thực vật đột biến không thể ăn được.
Mọi người đều thức dậy từ sáng sớm đi ra ngoài tìm thức ăn, có thể cả ngày họ không thể tìm được chiếc lá nào.
Khó khăn quá.
Môi trường sống hiện nay thực sự rất khó khăn.
Khương Viện thật sự bị hoàn cảnh sống này làm cho khϊếp sợ, nhưng cô muốn trở về ngủ sâu lần nữa thì khả năng việc này thành công không cao.
“Tôi tên là Lâm Tiêu, đây là em trai tôi Lâm Nhiên, em gái Lâm Thiến...”
Ngay sau đó, Lâm Tiêu giới thiệu ngắn gọn về thân phận của bọn họ.
Ánh mắt của Lâm Tiêu rất bình tĩnh nhìn cô từ lúc đầu đến giờ, anh giống như một khúc gỗ, không có nhiều cảm xúc.
Điều này khiến cho Khương Viện băn khoăn, tại sao đột nhiên anh lại đồng ý dùng thuốc dinh dưỡng để đổi cô về? Dù sao một đứa ngốc không biết đi tìm đồ ăn chính là có thêm một đứa ăn bám, điều kiện hiện tại của anh cũng không cho phép anh nuôi một cô gái như vậy?
“Tại sao anh muốn cưới tôi?”
Khương Viện gật đầu một cái, nghiêm túc hỏi.
Tuy dùng từ cưới hơi xấu hổ, nhưng đây không phải là sự thật à?
“Các em của tôi còn nhỏ, tôi không thể nào dẫn các em ra ngoài tìm thức ăn, sau này cô sẽ chịu trách nhiệm trông nhà và chăm sóc chúng, tôi sẽ tìm thức ăn nuôi mọi người.”
Lâm Tiêu không có phản ứng gì đặc biệt, anh chỉ giải thích.
Giống như anh nghĩ đứa ngốc trong miệng người khác sẽ hiểu những lời anh nói.
Mà Khương Viện sau khi tỉnh dậy cũng không giờ vờ ngốc, dù sao đôi mắt to sáng ngời ngây thơ, trong mắt lộ ra khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn, cô vốn dĩ đã ngốc rồi, nên không cần giả vờ ngốc.
“Bọn họ ở nhà một mình rất nguy hiểm à?”
Trong ấn tượng của cô, tuy khu dân nghèo này vừa bẩn vừa loạn, an ninh rất kém, thường xuyên xảy ra trộm cướp đánh nhau.
Nhưng chính phủ rất quan tâm đến mạng sống của con người, tại vì dân số trong môi trường này đang suy giảm nghiêm trọng, mọi mạng sống đều quý giá, nên dù một đứa trẻ con cũng không có ai dám làm bậy.
Lâm Tiêu thấy cô thật sự nghe hiểu, không ngốc giống như lời đồn của mọi người, anh cảm thấy may mắn.
Ban đầu anh mua cô về, chỉ để gia đình tăng thêm một người, điều này cho phép anh xin thêm một mảnh cây trồng và tăng cơ hội nhận được thức ăn hơn.
“Không có gì nguy hiểm, chỉ cần không rời khỏi nhà, thì sẽ không có chuyện gì.”
Nói là muốn cô chăm sóc hai đứa bé, không bằng nói để cô và hai đứa bé ở trong nhà.
“Vậy tôi và anh đi tìm đồ ăn, nhà chúng ta có bốn người, nếu dựa hết vào một mình anh thì không được.”
Hơn nữa trông anh ốm yếu như này, ai biết được có một ngày anh đột ngột không thể đứng dậy được thì sao?
Cô không biết cơ thể anh sau khi bị nhiễm phóng xạ sẽ ra sao, nhưng Khương Viện nhìn ngoại hình bên ngoài của anh, thì thấy anh giống như suy dinh dưỡng lâu ngày, gầy gò đến mức da bọc xương.
“Chị...Có làm được không?”
Rõ ràng em trai Lâm Nhiên không tin cô, nhưng khi cô đề nghị việc này, đáy mắt cậu bé hiện lên một tia hy vọng.
Anh trai của cậu bé quá cực nhọc, nếu như có người giúp đỡ anh trai thì tốt biết mấy, đáng tiếc là cậu bé còn quá nhỏ, đi ra ngoài còn không thể bảo vệ được bản thân, chứ nói gì đến việc đi tìm thức ăn.
“Không làm được thì cũng phải làm được, cứ thử một lần, anh dạy tôi cách tìm thức ăn, có lẽ tôi có thể làm được?”
Lâm Tiêu không có lý do từ chối, anh đồng ý sáng sớm này mai sẽ dẫn cô đi.
Khương Viện lập tức vui vẻ, cô vung tay lên, bày tỏ nhất định ngày mai hai người phải làm một trận lớn.
Bên ngoài là một màu xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là cây cối xanh tươi, cô vẫn không thể tin được, tại sao những cây này lại không ăn được?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Nhặt Rác Ở Vùng Đất Hoang Dã Trong Mạt Thế: Tôi Có Ruộng, Có Trâu, Có Biệt Thự
- Chương 3