Chương 2

Nhưng bởi vì cha ruột của Khương Viện mất tích mười năm, mẹ ruột cô năm ngoái chết thảm, tất nhiên nhà họ Khương sẽ không tha đứa ngu này, cho nên mới bán cô cho nhà họ Lâm vừa đi vào khu dân nghèo, chồng cô tên là Lâm Tiêu.

Nếu như Lâm Tiêu không xuất hiện, ông hai Khương đã sớm tính toán ném cô vào trong khu rừng có mức độ phóng xạ cao, để cô tự sinh sống.

Nhưng tình cảnh hiện giờ của Lâm Tiêu cũng không tốt.

Vốn dĩ anh là dân cư của khu an toàn, nhưng bởi vì cha mẹ qua đời, bị gia tộc gạt bỏ, còn bị người khác hãm hại ném vào chỗ có bức xạ cao trong nửa ngày, khi anh được tìm về đã bị bệnh nặng, không sống được lâu.

Thế nên anh bị nhà họ Lâm đuổi đi, giờ đến khu dân nghèo sinh sống.

Nhìn theo phương diện này, có vẻ anh và cô đều giống nhau.

Nói đơn giản, đều là người bị bỏ rơi ở khu dân nghèo, chỉ có thể chờ chết đói.

Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, cô đang ở trong một căn nhà gỗ hoàn toàn xa lạ, có nghĩa là cô đã kết hôn.

Trong thời đại mà không thể đảm bảo được ăn no mặc ấm, việc tổ chức hôn lễ, tiệc rượu chỉ có thể ở trong giấc mơ thôi, mọi người sống trong khu dân nghèo kết hôn là đến ở với nhau để sống qua ngày, ai sẽ để ý nhiều như vậy?

“Anh, em nghe thím Ngưu hàng xóm nói, chỉ dâu là người ngốc, không biết đi tìm thức ăn, không làm được việc nhà, chị ấy cái gì cũng không biết, anh đưa chị ấy về đây chính là lãng phí thức ăn, anh, chúng ta trả chị dâu đi.”

“Nhưng bà nội nhà họ Khương rất hung dữ, nếu như đưa chị dâu về đó, chị ấy ngốc như vậy, nhất định sẽ bị đói chết.”

Ánh mắt của Khương Viện nheo mắt lại, quan sát bên trong ngôi nhà.

Nhìn rõ nhất là hai cái đầu như củ cà rốt nhỏ đang đứng trước mặt cô, đầu to và thân thể rất nhỏ, nhìn qua không biết bao nhiêu tuổi, một trai một gái, chắc tầm năm tuổi.

Phía sau bọn họ, một bóng người cao lớn đang bận rộn, hình như đang nấu cơm, chỉ thấy anh đang cầm một chiếc lá xanh to có thể làm ô khi trời mưa, cắt một phần ba, sau đó cắt nhỏ ném vào trong nồi, khuấy đều…

Đó chắc chắn là Lâm Tiêu người chồng hời của cô, cô nhìn ra được anh rất cao, chẳng qua bây giờ quá gầy, lúc anh cúi người xuống có thể nhìn thấy khung xương sườn đang nhô ra ở sau lưng, bắp chân không có chút thịt nào.

Nghe nói anh đã bị nhiễm mức phóng xạ cao, cơ thể bị tổn thương, không sống được mấy năm.

Thật thảm, anh còn thảm hơn cả cô.

Khương Viện yên lặng thở dài.

“Nếu tỉnh rồi thì cô ăn cơm với chúng tôi đi.”

Đối với cuộc đối thoại của hai củ cà rốt không biết có nên trả cô về không, thì Lâm Tiêu không tham gia.

Một lúc sau, cô quên mất mình đang trả vờ ngủ lên lộ tẩy.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy có ba cặp mắt đang nhìn thẳng vào mình, đột nhiên Khương Viện cảm thấy mình đang sống ở bên trong dầu sôi lửa bỏng.

Không thể giả vờ được nữa, cô mở đôi mắt đang nhắm ra, sau đó cười một cái.

Vốn dĩ cô muốn thể hiện lòng tốt, nhưng đã bị hai đầu cà rốt nhỏ chê.

“Ngu ngốc.”

Cậu bé khá lớn không khỏi trợn tròn mắt, sau đó xoay người dọn bát đĩa.

Trái lại bé gái tốt bụng, cô bé đi đến trước mặt cô, cất giày đi cho cô.

“Từ nay về sau chị sẽ là chị dâu em, chị dâu yên tâm, bọn mình là người một nhà, sau này bon em sẽ không bỏ rơi chị.”

Cô bé năm tuổi rất gầy yếu, thân thể gầy gò đến mức nếu như tát một cái sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh.

Khương Viện tiếp tục cười, sau đó cô đứng dậy kéo bé gái đến bàn cơm.

Những ngôi nhà trong khu dân nghèo được xây dựng từ nhiều vật liệu phế thải, cúng có những gia đình lớn như nhà họ Khương cùng nhau xây dựng thành ngôi nhà ngói, nhưng nhà họ Lâm không có điều kiện, ngôi nhà được làm bằng gỗ, nói đúng hơn thì nó là một nhà kho bằng gỗ.

Toàn bộ căn nhà gỗ rộng a mươi mét vuông, giống như một nhà trọ độc thân thời của cô, hai chiếc giường gỗ đặt cạnh nhau, dưới gầm giường có hai hộp nhựa đựng quần áo và một ít vải vụn, trong góc có mấy miếng giẻ rách, một đống đồ linh tinh.

Họ giống y hệt những người thu gom sắt vụn trong thời của cô.

Trong nhà gỗ mở ra một cửa sổ, bên dưới cửa sổ là một cái bếp lò, một cái nồi sắt lớn đựng đủ thứ, có đúng ba bộ bát đũa, không có thừa thêm một cái nào.

Lúc này, ba bát thức ăn trông giống như cháo rau dại đang được đặt trên bàn, nó đang bốc khói.

Cô thấy hai đứa trẻ đang háo hức nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, vẻ mặt mong đợi, chảy nước miếng.

Có món ăn ngon nào mà cô chưa thấy qua, làm sao sẽ có hứng thú với những món ăn như này? Nhưng không hiểu sao nước bọt cô không ngừng chảy ra, giống như đó là phản ứng của thân thể này.

Nhưng trong ba bát cháo, cô có phần nào không?

Cô theo bản năng nhìn về phía Lâm Tiêu đang ngồi đối diện mình.