Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Rác Nuôi Anh! Tiểu Ca Ca

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, Chử Nhai đang ngồi trên chiếc xe trở về nhà. Anh không hề biết mình đã có thêm một danh phận mới, trở thành anh trai của một đứa trẻ sáu tuổi ở viện phúc lợi Thiên Sứ tại khu vực Azshara Vực Sâu, chỉ ngồi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Tuy bầu trời ở Vân Đỉnh cũng xám xịt, nhưng khác với sự vẩn đυ.c nặng nề của Vực Sâu, có thể cảm nhận được chút ánh sáng mặt trời, mang theo vài phần sáng và trong trẻo.

Kết cấu chính của thành phố nổi này là kim loại, có hình dạng thoi dài, được hai thiết bị treo khổng lồ ở hai đầu nâng lên không trung. Mặc dù diện tích tương đương với một thành phố bình thường, nhưng phần lớn diện tích mặt đất là khu sản xuất lương thực, phần còn lại phải chứa hàng chục ngàn người và các cơ sở khác, vì vậy từng tấc đất của thành phố đều vô cùng quý giá.

Con đường không chỉ hẹp mà còn chia thành ba tầng. Hai tầng trên là làn đường một chiều cho các xe di chuyển theo hai hướng ngược nhau, còn tầng dưới cùng dành cho người đi bộ. Các tòa nhà hai bên đường san sát vươn cao, tạo cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ.

Xe của Chử Nhai đang chạy trên tầng cao nhất, vì ban ngày ánh sáng cũng không quá tốt, nên đèn trong các tòa nhà hai bên đều sáng rực.

Qua lớp lưới kim loại cách ly đường, anh nhìn thấy cửa sổ tầng hai của các tòa nhà đó.

Những căn phòng chưa đầy mười mét vuông có treo biển hiệu của vài công ty ở cửa. Một nhóm nhân viên chen chúc ngồi gọi điện thoại cho khách hàng của họ.

Giường bệnh trong bệnh viện cũng là giường tầng. Y tá hạ thấp giường trên để bệnh nhân đang truyền dịch có thể dễ dàng nằm xuống, sau đó lại nâng giường lên.

Chật chội, ngột ngạt, đông đúc...

Chử Nhai bỗng nghĩ cuộc sống trên tầng mây nơi anh ở cũng chẳng hơn gì vực sâu. Tuy vực sâu lạnh lẽo, ẩm ướt, hoang tàn và cô quạnh, nhưng ít nhất nó không chật chội như thế này, dù nó cũng phải nhờ vào tầng mây để sinh tồn.

Đứa trẻ bẩn thỉu từng khóc nhìn theo bóng lưng người khác, nếu có đến được tầng mây mà nó hằng mơ ước, chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng.

Khi Chử Nhai đang dựa vào ghế mà nghĩ ngợi miên man, bỗng nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như có vụ nổ hay tòa nhà nào đó bị sập.

Những âm thanh phanh xe chói tai vang lên từ trước ra sau, tài xế của anh cũng giật mình đạp mạnh phanh xe, làm Chử Nhai bị hất về phía trước, sau đơ lập tức bị dây an toàn kéo lại.

"Chử công tử, cậu không sao chứ?" Xe dừng lại, tài xế lập tức quay lại.

Chử Nhai vịn vào cửa xe, lắc đầu: "Tôi không sao."

Các xe đang di chuyển đều dừng lại. Chử Nhai hạ cửa sổ xe xuống, nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn từ con đường ở tầng dưới, người đi bộ đang chạy tán loạn.

Anh thấy những người ngồi trong xe thò đầu ra ngoài, khuôn mặt cũng hoang mang giống như anh. Những người trong các tòa nhà hai bên đường cũng đang hỏi nhau, rõ ràng bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »