"Chúng ta phải nhanh lên, Vương Lâm sẽ đuổi kịp." Vừa chạy, Tần Cần vừa giơ tay bắn ra phía sau: "Cởi dây ra, con chạy lên trước."
"Không!"
Chử Nhai chỉ nói một từ ngắn gọn.
Lá ngô hai bên đường quất vào má anh, đau rát. Mưa hòa với mồ hôi chảy từ trán xuống. Anh nắm chặt sợi dây, cố chạy về phía trước, cố gắng mở to mắt để nhìn rõ phía trước trong bóng tối.
Anh cảm thấy sợi dây đang căng bỗng nhiên chùng xuống, Tần Cần ngã vào lưng anh, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Mẹ!" Chử Nhai vội xoay người đỡ bà.
Mặt Tần Cần tái nhợt, miệng thúc giục: "Mẹ không sao, chạy nhanh đi! Vương Lâm đã tới rồi, hắn đang tấn công chúng ta bằng tinh thần lực."
Bà rút cánh tay ra khỏi tay Chử Nhai, sau đó bóp cò súng về phía sau. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ánh sáng từ chiếc đèn pin đang lắc lư trên đồng ngô biến mất khỏi tầm nhìn.
Chử Nhai biết bây giờ không thể chần chừ, anh siết chặt sợi dây, kéo mẹ tiếp tục chạy về phía trước.
"Con gấu mèo của mẹ sao rồi?" Chử Nhai thở dốc hỏi.
"Nó không đánh lại được con tê tê của Vương Lâm, mẹ đã thu nó về thế giới tinh thần rồi."
"Mẹ còn chạy được không?" Chử Nhai giơ tay gạt một thân ngô.
"Được." Tần Cần lại thả ra một đợt tinh thần lực để trói một tên lính khác: "Là lỗi của mẹ, những năm qua quá lười biếng, nếu không thì làm sao để bọn họ đuổi kịp."
Chử Nhai lau nước mưa trên mặt: "Không phải lỗi của mẹ, là lỗi của ba. Mỗi lần mẹ huấn luyện, ông ấy lại xót mẹ."
Tần Cần đột nhiên run rẩy, bước loạng choạng về phía trước hai bước.
"Mẹ!"
Tần Cần ôm ngực: "Con tự chạy đi! Chạy thêm một đoạn nữa là có thể thoát khỏi khu trồng trọt."
Một tia chớp chiếu sáng khu trồng trọt, Chử Nhai nhìn thấy máu đang chảy ra từ khóe miệng mẹ.
Tần Cần run rẩy tháo dây khỏi eo, vài lọn tóc bết vào gò má nhợt nhạt vì bị mưa dính ướt. "Tiểu Nhai, con và mẹ tách ra chạy sẽ tốt hơn, như vậy sẽ phân tán được bọn họ."
Chử Nhai nhìn những người lính của Nhật Chước Hội đang tiến đến gần, sau đó ngồi xuống trước mặt Tần Cần: "Con cõng mẹ."
"Tiểu Nhai—"
"Mẹ nhanh lên!"
Quần áo ướt đẫm dính sát vào lưng thiếu niên, xương bả vai nhô cao, trông gầy gò mảnh khảnh, nhưng đường cong ấy lại toát lên sự kiên cường và bền bỉ.
Tần Cần không chần chừ nữa, nằm lên lưng Chử Nhai, anh liền đứng dậy chạy về phía trước.
Anh vừa chạy được vài bước thì thân ngô bên cạnh bị đạn bắn gãy, suýt nữa anh cũng bị bắn trúng. Anh thò tay rút khẩu súng từ sau lưng ra, nhưng ngập ngừng không làm gì tiếp theo.
Cho đến khi có thêm hai lỗ đạn xuất hiện dưới chân, anh mới nghiến răng, đột ngột xoay người, bóp cò súng về phía ánh sáng đang tới gần.
Pằng!
Ánh đèn pin đó biến mất khỏi tầm nhìn.
"Cẩn thận!"
Tần Cần vừa hét lên, Chử Nhai cảm thấy ngực mình như bị một chiếc búa tạ đập mạnh, làm nội tạng bên trong như sắp dịch chuyển.