Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Rác Nuôi Anh! Tiểu Ca Ca

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Cần cũng ra tay, tát mạnh vào mặt người lính còn lại, giận dữ hét lên: “Các người lập tức cút ra khỏi nhà tôi!”

Viên sĩ quan vẫn lịch sự đáp: “Phu nhân, bà quá kích động rồi, xin giữ bình tĩnh, quay về phòng nghỉ ngơi.”

Giọng điệu của Tần Cần vẫn sắc bén: “Các người lợi dụng lúc chồng tôi không có ở đây, dám đưa quân xông vào nhà chúng tôi, định khai chiến với Thần Tinh Hội sao? Lập tức gọi cho Tưởng Tiên, tôi muốn nói chuyện với ông ta.”

“Thưa phu nhân—”

“Lập tức cút đi! Nếu không thì gọi cho Tưởng Tiên, tôi muốn hỏi rõ ông ta có ý gì!”

Viên sĩ quan bất đắc dĩ: “Phu nhân, không phải tôi không muốn giúp bà liên lạc với hội trưởng Tưởng, mà là tín hiệu ở đây đã bị chặn, ngay cả điện thoại của tôi cũng không gọi được.”

Bên trong căn nhà lặng ngắt, Tần Cần giận dữ nhìn chằm chằm vào viên sĩ quan. Chử Nhai nắm tay bà, nhưng cảm nhận rõ cơ thể bà đang run lên không ngừng.

Trong lòng Chử Nhai biết rõ, mẹ anh đang cố gắng giữ bình tĩnh. Những người này dám xông thẳng vào nhà, nghĩa là những lính bảo vệ dưới lầu có lẽ đã gặp chuyện chẳng lành, hơn nữa điều này cũng cho thấy chắc chắn ba anh đã gặp phải biến cố không nhỏ.

“Chị Tần, Tiểu Nhai.” Một giọng nói run rẩy bỗng vang lên từ lối đi bên cạnh phòng khách, A Thấm khoác áo len mỏng đứng đó, rõ ràng cô vừa mới thức dậy.

Chử Nhai và Tần Cần còn chưa kịp phản ứng, viên sĩ quan đã quay người lại, giơ súng lên.

Tần Cần lập tức phóng tinh thần lực ra để khống chế, con thú lượng tử gấu trúc cũng lao tới. Nhưng tinh thần lực của bà vừa chạm đến viên sĩ quan thì bị chặn lại giữa không trung, như va phải một bức tường vô hình.

Lá chắn tinh thần lực!

Một lính gác cấp cao!

Đoàng! Tiếng súng vang lên, A Thấm trừng mắt ngã xuống, giữa trán xuất hiện một lỗ đen rỉ máu.

“A Thấm!”

“Chị Thấm!”

Chử Nhai lao về phía A Thấm nằm trên đất, nhưng bị một người lính chặn lại, anh dùng hết sức tung một cú đấm vào hắn, người lính giơ tay lên đỡ, nhưng nghe một tiếng rắc, hắn ôm tay, hét lên đau đớn.

Tiếng đạn lên nòng vang lên, nhiều khẩu súng đều chĩa vào Chử Nhai. Anh định quay người để cướp súng, nhưng nghe thấy tiếng viên sĩ quan lạnh lùng ra lệnh và tiếng hét của Tần Cần.

“Chuẩn bị—”

“Tiểu Nhai!”

Chử Nhai dừng lại, thở hổn hển, từ từ quay người lại. Anh nhìn thấy Tần Cần đứng trên cầu thang, khuôn mặt trắng bệch, bà chậm chạp lắc đầu với anh.

Thấy Chử Nhai không tiếp tục động đậy, viên sĩ quan hạ tay xuống, cúi đầu nhẹ với Tần Cần, vẫn giữ thái độ cung kính: “Để tránh xảy ra bất trắc, xin mời phu nhân và thiếu gia về phòng nghỉ ngơi.”

“Tiểu Nhai, con lại đây.” Giọng của Tần Cần khàn đặc.

Con gấu trúc của Tần Cần đang vật lộn với một con tê tê, cơ thể chúng bốc khói đen nghi ngút, bà thu nó vào thế giới tinh thần của mình.

Mắt Chử Nhai đỏ ngầu, cơ thể run rẩy không thể kiềm chế được, nhìn A Thấm nằm trên đất, sau đó nhìn sang mẹ mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »