Chương 20

Sau đó nâng nửa củ khoai lang mỡ trong tay lên: "Chó nhỏ, tao mang đồ ăn đến đây cho mày này, chó nhỏ."

Cậu thở hổn hển, mũi bị tắc nghẽn không thở nổi, cuối cùng lấy hai cục giấy ra, ném đi.

"Chó nhỏ, tao đến đây rồi, hôm nay mày chưa ăn cơm, tao mang cơm đến đây cho mày đây." Thẩm Quyền Quyền lướt qua khe hở giữa những đống kim loại, miệng không ngừng nói to: "Hôm nay chúng ta ăn khoai mỡ, tao để lại cho mày rất nhiều, thử một chút đi, ngon lắm đấy."

Sau khi vượt qua đống núi kim loại này, phía trước xuất hiện một dãy nhà bằng tôn. Tổng cộng có bốn căn, trong đó một căn bên tường cửa chất đống những thùng giấy trống như núi nhỏ, trên bức tường rỉ sét còn rõ một dòng chữ lớn: Rút ngắn thời gian xây dựng, chú ý an toàn.

"Chó nhỏ, mày nhớ tao không? Mày đang đợi tao phải không?"

Thẩm Quyền Quyền lao đến căn nhà chất đống thùng giấy, đẩy cửa mở tung. Cửa sắt rỉ sét đập vào tường, tường sắt rung lên rì rào.

Cậu thở hổn hển, quét mắt xung quanh căn nhà trống rỗng, sau đó mở thêm ba cánh cửa nhà khác.

Quay lại, hét lên những khối kim loại kia: "Chó nhỏ, mày đi đâu rồi? Mày có đang trốn ở đây không?"

"Chó nhỏ, mau ra đây, tao mang đồ ăn đến cho mày rồi." Thẩm Quyền Quyền vẫy nửa củ khoai mỡ nhỏ trong tay, cười lên, đôi mắt cong lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Khoai mỡ ngon nhất, mỗi người một nửa. Mày thử một miếng thì biết, nhanh lên nào..."

Cậu liếc mắt quan sát xung quanh, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, hét lên dữ dội: "Hôm qua tao nhặt được mày, mày là của tao rồi! Nếu mày không ra ngoài, chỉ cần tao bắt được, tao sẽ đánh mày, làm vỡ mũi mày! Chết đi! Nhét giấy cũng không được!"

Chó nhỏ vẫn không xuất hiện.

Sự dữ dội trên mặt Thẩm Quyền Quyền chuyển thành hoang mang, giọng nói cũng mang nét cầu xin: "Tao sẽ không đánh mày, tao chỉ muốn doạ mày thôi, muốn đuổi mày ra ngoài."

Toàn bộ bãi rác yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh hét lớn và cười đùa của học sinh lớp lớn ở phía xa. Thẩm Quyền Quyền đứng đó ngơ ngác một lát, sau đó cúi đầu chầm chậm quay lại căn nhà đầu tiên.

Dù căn nhà này không lớn nhưng có lẽ là ký túc xá đơn của trưởng nhóm công nhân, còn đặt những đồ nội thất đơn giản lấy từ một tòa nhà dân cư nào đó.

Bên trái tường đặt một chiếc giường sắt, bàn đầu giường là gỗ chạm khắc hoa văn, đối diện là một chiếc ghế sofa dài. Chiếc ghế sofa có chút hư hỏng, lộ ra phần đệm trong màu vàng, nhưng cũng có vài vết trầy xước rất mới, phần đệm còn bị xé ra vài cụm.

Thỉnh thoảng, Thẩm Quyền Quyền nghe các quản lý nói chuyện cãi vã, nghe thấy bọn họ từ "công việc" không chỉ một lần.

"…Không nói nữa, tao phải đi làm việc rồi… Viện trưởng đang ở văn phòng…"

Vậy nên cậu bắt đầu công việc nhặt rác của mình, dãy nhà tôn này chính là văn phòng của cậu.

Trên tường nhà tôn văn phòng dán đầy những tờ giấy màu sắc, không chỉ có các trang sách đã xé rời kèm theo hình minh họa, túi đóng gói in họa tiết, còn có quảng cáo nhỏ bằng giấy màu dành riêng cho nam giới gặp vấn đề về sinh lý.