Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Rác Nuôi Anh! Tiểu Ca Ca

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọn nhỏ lại đứng ngay ngắn, Thẩm Quyền Quyền ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Vương Trụ Sinh đang nhìn mình với vẻ mặt đắc ý, còn mấp máy miệng: “Con bọ, con bọ.”

Thẩm Quyền Quyền giả vờ không để ý, quay đầu đi chỗ khác với vẻ mặt chẳng hề quan tâm, mắt đảo quanh ngó nghiêng.

Nhưng thực sự cậu không thể chịu nổi nỗi uất ức và buồn bã trong lòng, nên quay đầu giả vờ nói chuyện với Lâm Đa Chỉ, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã.

Lâm Đa Chỉ liên tục thì thầm an ủi: “Cậu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, lát nữa tớ sẽ cho cậu ngửi Hắc Đoàn Đoàn của tớ.”

Thẩm Quyền Quyền nghẹn ngào nói: “…Tớ, tớ cũng có.”

Cậu đưa tay sờ túi áo, chạm vào một miếng vải mềm mại và mịn màng. Cậu nhẹ nhàng xoa bóp miếng vải, nắm chặt trong lòng bàn tay, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, cuối cùng cũng không khóc nữa.

Thẩm Quyền Quyền vội vàng lau mặt, sau đó nói với Lâm Đa Chỉ: “Sau này anh tớ sẽ giúp tớ đánh lại.”

Lâm Đa Chỉ ồ lên một tiếng, sau đó có chút bối rối: “Cậu có anh trai à?”

“Có.” Thẩm Quyền Quyền quả quyết trả lời: “Anh trai tớ đánh nhau rất dữ, một hai ba đứa học sinh lớp lớn cũng không đánh lại anh ấy! Anh trai của Vương Trụ Sinh cũng không đánh lại anh tớ!”

“Tớ không biết là cậu có anh trai.”

Thẩm Quyền Quyền định nói anh chính là cậu lớn ở Vân Đỉnh, người đã cho chúng ta Hắc Đoàn Đoàn, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra. Cậu sờ sờ chiếc cà vạt trong túi, im lặng vài giây, sau đơ quả quyết nói: “Anh tớ đang ở trên Vân Đỉnh, sau này anh ấy sẽ đến tìm tớ.”

Lâm Đa Chỉ không nghi ngờ gì: “Vậy anh cậu sẽ giúp cậu đánh lại anh trai của Vương Trụ Sinh?”

“Sẽ giúp, anh ấy sẽ đánh cho anh trai của Vương Trụ Sinh tan tành, còn anh trai của Vương Trụ Sinh thì sẽ a... a…” Thẩm Quyền Quyền giơ tay lên, bắt chước động tác người vùng vẫy: “Anh ta muốn đứng dậy nhưng anh tớ đã đánh cho anh ta tan nát rồi.”

Sau đó cậu nhíu mày, chỉ xuống đất: “Anh tớ sẽ nói, nếu cậu còn đánh em trai tôi, tôi sẽ đánh chết với cậu!”

Lâm Đa Chỉ mím môi cười, tâm trạng của Thẩm Quyền Quyền cũng vui vẻ hơn. Cậu quay đầu nhìn anh trai của Vương Trụ Sinh, thấy anh ta không để ý, liền lén lút làm ký hiệu: “Tinh thần lực tấn công.”

Lâm Đa Chỉ cũng thì thào: “Tinh thần lực tấn công.”

“Lát nữa anh ta sẽ ngã vào thùng.”

“Chết rồi.”

“Ừ, chết rồi.”

“Hehe…”

Cô bé đầu trọc đứng trong hàng bên cạnh, từ đầu đến giờ chỉ lặng lẽ nhìn họ, không nhịn được mà đảo mắt: “Mấy tên con trai thối này đúng là ấu trĩ.”Dưới lệnh của quản lý, nhóm trực phiên đã mở nắp chiếc thùng sắt. Cuối cùng cũng đến lúc phân phát đồ ăn, hàng người xếp hàng bắt đầu xôn xao, đám trẻ nhỏ đều rướn cổ lên nhìn vào trong thùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »