Thẩm Quyền Quyền ngạc nhiên: "Nhưng tớ vừa mới rửa mặt mà, cậu còn chưa rửa mặt đấy, tớ không phải con trai bẩn, mình là bé trai bẩn."
"Vậy tớ cũng là bé trai bẩn."
Cả hai đều to tiếng hơn, một cậu nhóc to cao đứng trước trong hàng bất ngờ quay lại, lấy tay quạt quạt trước mũi: "Bẩn chết đi được, hai con bọ bẩn, kinh tởm quá."
"Cậu mới là bọ bẩn." Lâm Đa Chỉ cãi lại.
Cậu nhóc giơ tay ra: "Cậu là quái vật, cậu có sáu ngón tay, quái vật bọ bẩn."
Lâm Đa Chỉ không nói gì nữa, chỉ giấu bàn tay trái ra sau lưng.
Thẩm Quyền Quyền lập tức chạy đến nhìn đội học sinh lớp lớn. Sau khi nhìn quanh vài lần mà không thấy nguy hiểm, cậu làm mặt hề với đám con trai, nắn giọng trêu: “Bọ phân, bọ phân, Vương Trụ Sinh là con bọ phân ị trong quần.”
Vương Trụ Sinh như bị đυ.ng trúng chỗ hiểm, khuôn mặt tròn đỏ bừng, đột nhiên quay đầu hét về phía chỗ lấy cơm: “Anh ơi!”
Phía trước có mấy học sinh lớp lớn đang trực tuần, trong đó có một học sinh to cao quay đầu nhìn qua.
“Gì vậy?”
“Anh! Cậu ta mắng em là bọ phân!”
Thẩm Quyền Quyền không ngờ anh trai của Vương Trụ Sinh lại có mặt ở đây, lập tức đờ ra. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn anh trai của Vương Trụ Sinh quăng muỗng cơm vào thùng, bước về phía mình.
“Quyền Quyền, Quyền Quyền…” Lâm Đa Chỉ cũng sợ đến nỗi giọng run rẩy.
Anh trai của Vương Trụ Sinh tiến đến trước mặt Thẩm Quyền Quyền, túm lấy cổ áo, nhấc bổng cậu lên. Thẩm Quyền Quyền không dám phản kháng, chân lơ lửng trên không, thân thể cứng đờ, tay duỗi thẳng hai bên người.
Người quản lý đứng không xa, nên anh trai của Vương Trụ Sinh không dám làm gì thêm, nhưng vẻ mặt vẫn rất hầm hố, nói: “Mày mà còn mắng em tao nữa, tao sẽ gϊếŧ mày.”
Thẩm Quyền Quyền vẫn đứng đơ ra nhìn, anh trai của Vương Trụ Sinh liền ném cậu xuống đất, đẩy thêm một cái: “Cút!”
Thẩm Quyền Quyền loạng choạng ngã nhào vào đội, mũ cũng rơi xuống đất. Tất cả đám trẻ lớp nhỏ không ai dám nhúc nhích, cậu cũng giữ nguyên tư thế nằm sát đất không dám đứng dậy. Cho đến khi anh trai của Vương Trụ Sinh quay đi, Liễu Tứ Cân và Lâm Đa Chỉ mới kéo cậu đứng lên.
“Tớ sẽ mách quản lý.” Thẩm Quyền Quyền vừa sờ lên vết trầy trên mu bàn tay vừa nói.
Một đứa nhỏ bên cạnh khuyên: “Đừng mách, mách thì cậu sẽ bị đánh đấy.”
Đây không phải lần đầu Thẩm Quyền Quyền bị đám học sinh lớp lớn xử lý, cậu cũng đã từng bị đánh vì đi mách, nên lần này cậu không định mách nữa, chỉ cúi đầu, mắt đỏ hoe, nhặt chiếc mũ lên đội.
“Anh ta đi rồi, không sao đâu.”
“Anh trai của Vương Trụ Sinh đánh đau lắm, tớ còn thấy anh ta đánh cả học sinh lớp lớn nữa.”
“Anh ta hung dữ lắm, học sinh lớp lớn cũng không đánh lại anh ta.”
Người quản lý đang bận rộn ngẩng đầu lên, thấy mấy đứa nhỏ tụ tập lại, liền gõ thước xuống bàn gần đó: “Các em đang làm gì vậy? Xếp hàng nghiêm túc, không được nói chuyện.”