Chương 34: Sóng gió Nam An Thành



Lúc này trong lòng ba người đều thấp thỏm, nội tâm chỉ có một câu: "Đã xong, xảy ra chuyện lớn. "

Bỗng nhiên âm thanh ầm ỉ truyền ra từ trong máy giám thị đem bọn hắn tỉnh lại, nguyên lai những người xuất hiện tại hiện trường đã làm xong cáng cứu thương đơn giản, khiêng ba người chuẩn bị trở về.

Quan chỉ huy kịp phản ứng, nhảy dựng lên lớn tiếng đối với hai sĩ quan phụ tá nói: "Lương sĩ quan lập tức dẫn người đi ngăn cản bọn hắn đem tin tức truyền ra ngoài, trước đem bọn họ tạm thời cách ly. Hạ sĩ quan lập tức đi cứu La thiếu gia cùng tám người đó. Ta lập tức thông báo tình hình cho La tư lệnh để ngài đến xử lý sự việc. Nhanh! "

Hai sĩ quan phụ tá nghe xong lập tức chạy ra phía ngoài, quan chỉ huy vừa nối thông được đường dây với La Tư Lệnh, thì toàn bộ màn hình máy tính trong phòng giám thị bỗng nhiên "phụt" một tiếng biến thành màu đen.

La tư lệnh nhận được điện thoại đầu tiên rất giận dữ, nghĩ đến nếu sự việc truyền ra ngoài thì chiếc ghế của lão sẽ tiêu tùng, lập tức rống to lên: "Lập tức phong toả tất cả lại cho ta, không để cho một con ruồi nào lọt lưới! Đem tất cả điện thoại của bọn chúng thu lại, tin tức nếu để lộ ra ngoài ta muốn mạng của ngươi! Nhanh lên đi! ! ! "

Đứng ngồi không yên La tư lệnh hung hăng hút một điếu thuốc, định cầm lấy điện thoại hỏi một chút tình huống, điện thoại vang lên, vẫn là quan chỉ huy kia, bất quá âm thanh lần này của hắn run rẩy nghiêm trọng, thật sự so với khóc còn khó nghe hơn: "La... Tư lệnh... Không tốt rồi... Nhiều vị lãnh đạo đại học Nam An chạy tới bên ngoài trại huấn luyện, xe cứu thương của bệnh viện... khục khục... cũng đã đến, còn có rất nhiều phóng viên truyền thông tập trung , bên trong sinh viên cũng đang bạo loạn, muốn lao ra! Chúng ta... Chúng ta... Khục khục... Chúng ta muốn ngăn cũng không được rồi! "

La tư lệnh tức thiếu chút nữa hộc máu! Quát: "Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả phóng viên cũng đến rồi! Không phải gọi các ngươi thu điện thoại của bọn chúng ư? Mẹ nó đều là phế vật! Phế vật! Tìm cách kéo dài thời gian cho ta, càng lâu càng tốt! " không đợi viên sĩ quan trả lời, lão đã dùng sức đem điện thoại ném mạnh vào bàn công tác.

Hiện tại ngay cả truyền thông cũng đến rồi, xem ra không thể bịt kín được dư luận, chỉ có thể làm như mấy năm trước, cấm toàn bộ giới truyền thông phát rộng rãi tin tức ra ngoài, vừa định gọi điện thoại cho từng tổng giám đốc truyền thông, điện thoại lại vang lên.

Nghe điện thoại, lần này không phải là quan chỉ huy kia rồi, là giọng nói bí thư của hắn, tràn đầy kinh hoàng: "Tư lệnh không tốt rồi, bài viết về La thiếu gia nổ súng bắn người cùng với bộ đội lạm dụng hình phạt đã được phát tán trên mạng, còn có ảnh chụp rất rõ ràng. "

La tư lệnh thiếu chút nữa thở không được, mở máy tính xem xét, quả nhiên thông tin đã được phát tán khắp nơi, nhìn một chút, thấy ảnh chụp rõ ràng, một bức ảnh là mấy người áo đen động thủ, một tấm là 8 đại hán áo đen bị đánh ngã trên mặt đất, khăn che mặt bị kéo ra , đau khổ nhất chính là phía dưới còn đính kèm hồ sơ tuyệt mật của 8 người ... Còn lại ba bức ảnh là La Vĩ - đứa con của lão, một tấm uy hϊếp một nữ sinh ha ha cười, một tấm là lúc nổ súng, tấm cuối cùng hắn bị đánh ngã, một bên còn có ba người nằm trên mặt đất!

La tư lệnh mồ hôi lạnh trên mặt vừa mới bắt đầu chảy ra, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Hắn chưa từng thấy ghét tiếng chuông di động như vậy, bây giờ khó nghe như là chuông đưa tang vậy! Hít sâu một hơi, vẫn giọng của người bí thư kia: "Tư lệnh không tốt rồi, rất nhiều lãnh đạo tòa soạn báo, đài truyền hình cùng ngài có giao tình thông tri nói có người thần bí đem ảnh chụp đều gửi đến bọn hắn, hiện tại chờ ngài trả lời thuyết phục. "

Chưa nói xong thì di động bị treo rồi , trong nội tâm thầm mắng còn chờ trả lời thuyết phục cái gì nữa! Loại ảnh chụp này còn giả được sao? Còn không phải là để cho ta nợ nhân tình các ngươi a!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng gọi điện thoại cho từng tổng giám đốc...

Từ xế chiều đến trời tối , mệnh lệnh không ngừng được phát ra , tin tức không ngừng được truyền tới...

"Báo cáo, sinh viên đột phá phòng thủ, vì có phóng viên nên chúng ta không thể làm mạnh tay được. "

"Báo cáo, người bị thương đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, chúng ta đã có người đi theo. "

"Báo cáo, nhân viên lãnh đạo nhà trường đại học Nam An yêu cầu nói chuyện với người lãnh đạo quân đội. "

"La tư lệnh ah, ta đã dựa theo ngươi phân phó, nhật báo Nam An sẽ không đăng tin tức này rồi. "

"La tư lệnh, đài truyền hình Nam An chúng ta sẽ không phát ra tin tức này, yên tâm đi. "

"Báo cáo, đã liên hệ chính phủ Nam An nhờ trợ giúp giải quyết. "

... ...

... ...

"Báo cáo, La thiếu gia không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tứ chi tổn thương nghiêm trọng, cần phải tiến hành phẫu thuật. "

"Báo cáo, tin tức truyền bá trên mạng quá nhanh, không có cách nào khống chế..."

La tư lệnh không ngừng hút thuốc, không ngừng đi tới đi lui trong phòng làm việc. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tóc trên đầu cũng theo đó bạc trắng đi.

Lúc đang thấp thỏm không yên, hắn nhận được thông tin đã khống chế toàn bộ truyền thông Nam An, trong nội tâm rốt cục thở dài một hơi, lần đầu tiên đem bờ mông ngồi thoải mái trên ghế salon.

Còn chưa nóng đít, chuông điện thoại di động vang lên, nội tâm của La Tư Lệnh không hiểu sao đầy thấp thỏm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lập tức mở điện thoại.

"Không tốt rồi tư lệnh, truyền thông cả nước đều đưa tin sự việc xảy ra hôm nay, chỉ trích Nam An Thành kinh tế phồn vinh che dấu quân đội chính phủ mục nát!"

Vừa treo xong thì lại vang lên.

"Không tốt rồi tư lệnh" lời mở đầu giống hệt với người vừa nãy, "Nghe nói chính phủ muốn đến đây điều tra..."

Nghe đến đây thi chiếc điện thoại từ trên tay rớt xuống, "rắc" một tiếng vỡ ra, trong miệng thì thào nói: " Ta xong rồi" . Trên đầu còn sót lại mấy sợi tóc đen cũng lập tức biến thành màu trắng...

Nghỉ ngơi được hai ngày thì bắt đầu đi học chính thức, ba người bị dính đạn hôm đó đã không còn gì trở ngại, riêng Nghiêm Đông thương thế nặng hơn thì sau một tuần lễ có thể ra viện, huống hồ còn có Hoàng Đan Đan luôn chăm sóc cho hắn, hắn cũng không có oan ức gì nữa rồi.

Trên thực tế Nghiêm Đông thích Hoàng Đan Đan rất nhiều người đều nhìn ra, đối với mấy người cùng phòng hắn có nói hắn cũng không biết tại sao lại thích nàng, có thể là cách ăn nói của nàng, có thể là khí chất lạnh nhạt của nàng, cũng có thể là đôi mắt sáng ngời như biết nói của nàng, hoặc là tất cả đều khiến hắn thích nàng. Dù sao cũng là thích rồi, đã yêu nàng, thậm chí trong ký túc xá đã từng nói qua: "Cả đời này chỉ thích Hoàng Đan Đan thôi. "

Mà trên thực tế đây cũng không phải là xã hội nam quyền , nữ nhân địa vị càng ngày càng cao, rất nhiều nữ cường nhân sinh ra ở thời này, những cực phẩm nữ nhân đó làm sao có thể dễ dàng tha thứ người yêu của mình còn yêu những nữ nhân khác? Chỉ ngoại trừ những cô gái quá xấu hoặc là lấy được chồng quá tài giỏi, giông như mấy tổng giám đốc các tập đoàn.Nhưng đó là những cô gái bình thường nếu như là Đường Tiêm Tiêm, muốn tiếp cận cũng khó khăn huống chi là muốn có người yêu khác ngoài nàng!

Mà Nghiêm Đông bề ngoài giống như hoa hoa Công Tử thì những lời đó khó có thể tin được.

Lời nói bị truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng hắn điên rồi, đây chính là bạch mã vương tử với cô gái lọ lem a, rất nhiều nữ sinh không thiếu phần xinh đẹp đều quyến rũ hắn nhưng không được đấy.

Nhưng mà Hoàng Đan Đan đương nhiên cũng không vì vậy mà cảm động, tuy cùng mọi người cùng một chỗ chơi đùa rất vui vẻ, nhưng rõ ràng cùng Nghiêm Đông vẫn cố ý vẫn duy trì một khoảng cách. Thật không ngờ sau sự kiện La Vĩ nổi điên lần này, đã làm cho nàng thay đổi rất nhiều...

Hoàng Đan Đan sau khi Nghiêm Đông vì mình mà bị thương thì nàng luôn ở bên cạnh hắn , không rời một bước nào.

Trên thực tế, từ tiệc tối ngày hôm đó nàng đối với Nghiêm Đông hảo cảm tăng lên rất nhiều, cộng thêm mấy ngày gần đây rất quen thuộc, mỗi ngày đều cùng mấy người Nghiêm Đông ăn cơm, ăn xong thì đến ký túc xá bọn hắn chơi, cảm tình càng ngày càng tăng, nhưng sau khi biết được Nghiêm Đông thích nàng, nàng ngược lại rất do dự.

Dù sao từ nhỏ đến nay nàng tướng mạo có vấn đề, vì vậy đã mang đến cho nàng không biết bao nhiêu đau xót, hiện tại cũng đã chết lặng, bỗng nhiên có người thích nàng, người nọ còn là người mình ngưỡng mộ trong lòng, nàng một bên không chịu tiếp nhận sự thật, sợ đây chẳng qua là giấc mộng, một bên lại sợ hãi Nghiêm Đông muốn làm cho nàng vui vẻ hoặc là đồng tình với nàng. Cho nên nàng vẫn muốn bảo trì quan hệ bằng hữu, cuộc sống vốn phức tạp, cho dù bỏ lỡ, đó cũng là số mạng của nàng, dù sao cũng sớm thành thói quen!