Quyển 1: Mạc Thượng Hành - Chương 51: Kiêu hãnh như thế

“Ta muốn tòng quân!”

Phó tướng Lỗ Đại của Tây Bắc quân há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.

Ngoài đám đông, rèm xe ngựa xoẹt một tiếng bị vén lên, đám người vây xem che khuất bóng lưng thiếu niên, cũng che khuất khuôn mặt âm trầm biến ảo của nam tử.

Ngụy Trác Chi run rẩy đánh rơi chiếc quạt trong tay xuống tấm thảm gấm mềm mại trong xe ngựa, lắp bắp, “Nàng… nàng…”

Tiểu đồng giật mình, sau khi hoàn hồn liền tiến lên định kéo Mộ Thanh, bỗng nghe Lỗ Đại cười ha hả!

“Haha! Là ngươi tiểu tử này!”

“Đúng vậy, tướng quân. Tướng quân sẽ không từ chối ta chứ?” Mộ Thanh mỉm cười, nói.

“Lão tử là loại người nhỏ mọn đó sao? Ngươi chưa chơi đủ ba ván với lão tử đã thắng lão tử ba ngàn lượng, lão tử đều vui vẻ đưa cho ngươi, hôm nay ngươi muốn theo lão tử đến Tây Bắc gϊếŧ Hồ Lỗ, lão tử sẽ làm khó ngươi?” Lỗ Đại cười sảng khoái, vỗ mạnh vào vai Mộ Thanh, “Ngươi tiểu tử này! Có cốt khí! Phụ thân ngươi thật biết đặt tên, Nhị Đản, nghe qua đã thấy con mẹ nó có chí khí! Hơn hẳn đám bất nam bất nữ đằng sau kia!”

Mọi người trong Mỹ Nhân Tư lúc này mới hoàn hồn, xắn tay áo tiếp tục mắng chửi, người của Tây Bắc quân lại không thèm để ý, một đám hán tử phơi nắng đen nhẻm vây quanh Mộ Thanh, như gặp người kỳ lạ.

“Tướng quân, tiểu tử này chính là Chu Nhị Đản?”

“Tiểu tử thắng tướng quân trong sòng bạc?”

“Đúng! Chính là tiểu tử này!” Lỗ Đại ấn vai Mộ Thanh, xoay nàng một vòng, đối mặt với chúng tướng sĩ Tây Bắc quân đang vây quanh, cười nói, “Đừng xem tiểu tử này tướng mạo bình thường, có chút bản lĩnh! Trên bàn cược có thể thắng lão tử, ngoài đại tướng quân, hắn là người đầu tiên!”

“Ồ ồ ồ!” Lập tức có mấy hán tử sờ cằm, lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

Lỗ Đại thấy vậy nhướng mày rậm, “Lão tử cảnh cáo các ngươi, không được lôi kéo tiểu tử này đánh bạc! Cái thân thể nhỏ bé này không chịu nổi ba mươi quân côn của Cố lão đầu, người chưa đến Tây Bắc đã bị người nhà đánh tàn phế! Nói trước, ai dám lôi kéo hắn đánh bạc, lão tử sẽ liều với kẻ đó!”

Mấy hán tử kia lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn lại thân hình Mộ Thanh, quả thật gầy yếu hơn một chút, không khỏi nhíu mày, “Thân thể này thật sự được sao? E là ngay cả đao cũng không cầm nổi.”

“Không cầm nổi thì luyện! Các ngươi chém đầu người Hồ mấy năm rồi, đều quên mất bộ dạng nhát gan khi mới nhập ngũ!” Lỗ Đại nhìn Mộ Thanh, ánh mắt sắc bén như dao, tựa như gió mạnh Tây Bắc cắt da cắt thịt, “Lão tử nói cho ngươi biết, khi luyện binh lão tử sẽ không nể tình cũ, nếu không đến Tây Bắc, ngươi sẽ chết dưới đao người Hồ! Nếu sợ chết, ngươi hãy cầm lấy vấn điệp thân phận này mà về, hôm nay đừng bước vào cửa nha môn binh bộ này nữa.”

Nghe vậy, Mộ Thanh không hề nhíu mày, cũng không trả lời, chỉ quay người bước vào cửa nha môn Binh Bộ Chức Phương Tư.

Đám đông đều im lặng, Lỗ Đại cười ha hả, “Tốt! Có cốt khí!”

Hắn vịn cái mông bị quân côn đánh sưng, tập tễnh đuổi theo, khoác vai Mộ Thanh, lải nhải, “Tiểu tử này, bộ trường bào của ngươi không tệ, thắng tiền của lão tử rồi đi tiêu xài hết mới đến ghi danh tòng quân sao? Ngươi cũng thông minh đấy, đến Tây Bắc, bạc quả thực vô dụng, cả ngày trừ luyện tập chính là gϊếŧ người Hồ, ngay cả một cái trấn nhỏ cũng không thấy, càng đừng nói đến nữ tử!”

“Ngươi đến cũng coi như kịp thời, nửa tháng nữa, tân quân sẽ xuất phát.”

“Ngươi ở trong nha môn này trước, qua giờ Ngọ sẽ có người đưa các ngươi ra khỏi thành, cách thành trăm dặm là doanh trại tân quân.”

“Đừng mong lão tử sẽ chiếu cố ngươi, trong quân đội khinh thường nhất chính là điều này! Muốn nổi bật trong quân đội chỉ có một đạo lý – ai chém được nhiều đầu người Hồ! Cái thân thể nhỏ bé này của ngươi, đến doanh trại phải chăm chỉ luyện tập.”

Lỗ Đại khoác vai Mộ Thanh, lải nhải đi xa.

Thiếu niên dần dần biến mất khỏi tầm mắt của đám đông, bóng lưng kiên nghị, quyết tuyệt.

Suốt đường đi, chưa từng quay đầu lại…

*

Hành cung, Càn Phương điện.

Cửa điện đóng chặt, ánh mắt thị vệ bên ngoài sắc bén như dao, cung nhân cúi đầu đứng ngoài điện, thở mạnh cũng không dám.

Bệ hạ đã tự nhốt mình trong cung một ngày rồi…

Không ai biết chuyện gì đã chọc giận long nhan, chỉ biết đêm qua bệ hạ cùng Chu mỹ nhân đến Hợp Hoan điện tắm chung, sáng sớm ra ngoài, trong điện chỉ có một mình bệ hạ, Chu mỹ nhân không biết đã đi đâu. Có lẽ thị tẩm không chu toàn, mất đi sủng ái của hoàng đế, nửa đêm bị đánh vào lãnh cung.

Nhưng… dường như không ai nhìn thấy Chu mỹ nhân từ Hợp Hoan điện đi ra, bị đưa đến lãnh cung.

Sự mất tích của Chu mỹ nhân, rất kỳ lạ!

Nhưng không ai dám nhắc đến chuyện này, cũng không ai nói rõ, trong cung tối kỵ người hiểu chuyện, người hiểu chuyện đều sống không lâu.

Bệ hạ một ngày chưa dùng bữa, tổng quản thái giám Nội Đình Phạm Thông cũng không dám vào điện khuyên can, chỉ kéo khuôn mặt như người chết đứng trước cửa cung, giống như dựng một cây sào, mặt trời chiếu vào ông ta, bóng người lúc dài lúc ngắn, cho đến khi dưới mái hiên đại điện thắp đèn cung đình, bóng người mới nhuốm màu sắc đèn.

Một cung nữ bỗng vội vàng đi tới, phá vỡ sự im lặng lo lắng suốt một ngày.

“Tổng quản đại nhân!” Cung nữ đó bùm một tiếng quỳ xuống bậc thang rồng trước cửa điện, cung nhân không dám ngẩng đầu, nhưng nghe giọng nói đó hình như là Thải Nga, nữ quan hầu hạ Chu mỹ nhân ở Tây phối điện.

Thải Nga giơ một vật lên cao quá đầu, tay hơi run. Phạm Thông liếc mắt âm trầm, dừng lại trên vật đó, bước xuống bậc thang nhận lấy, ánh mắt vừa nhìn, trong mắt có sắc lóe lên.

Đó là một bức mật thư, trên phong bì được gấp bằng giấy trắng viết năm chữ – Bộ Tích Hoan thân khải.

“…” Danh húy của bệ hạ, trên đời này dám trực tiếp gọi không có mấy người, thảo nào Thải Nga lại run rẩy như vậy.

“Phát hiện khi nào?”

“Vừa rồi, nô tỳ dọn dẹp trong điện, phát hiện dưới gối Chu mỹ nhân.”

Phạm Thông cầm thư lên bậc thang, khom người, còn chưa kịp mở miệng, cửa điện xoẹt một tiếng mở ra, trong điện không thắp đèn nến, một bóng người màu đỏ đứng trong bóng tối, chỉ đưa tay giật lấy bức thư, ba hai cái mở ra.

Chữ viết trong thư thanh tú, nét bút uyển chuyển lộ ra rồng bay phượng múa, không giống nét chữ mềm mại của nữ tử, ngược lại thấy phong cốt lỗi lạc, phóng khoáng phiêu dật, rất nhiều nam tử trên đời không sánh bằng.

“Bộ Tích Hoan, xưa nay người muốn nắm được thiên hạ, trước phải trị quốc, người muốn trị quốc, trước phải tề gia, muốn tề gia, trước phải tu thân, muốn tu thân, trước phải chính tâm. Tâm chính rồi sau đó mới tu thân, tu thân rồi thì tề gia, tề gia rồi sau đó trị quốc, quốc trị mới bình được thiên hạ. Lần này đi Tây Bắc, không biết ngày về, mong quân bảo trọng.”

Thư ngắn gọn, chuyện liên quan đến bản thân chỉ có vài chữ, thấy thư như thấy người, nếu không có án tử, nàng luôn ít nói như vậy.

Ánh mắt nam tử dừng lại ở chữ “không biết ngày về”, đèn cung đình chiếu vào nét mực bay bổng của thư từ biệt, áo bào đỏ tươi trong bóng tối nhuốm màu chàm, tựa như nỗi lòng phức tạp, không chịu tan đi.

Không biết bao lâu, nam tử buông tay áo đỏ xuống, nét mực ẩn vào trong tay áo, người như một đám mây đỏ, bỗng nhiên bay ra khỏi cung điện nguy nga, lướt qua bầu trời mà đi…

*

Mộ Thanh buổi chiều được đưa ra khỏi thành, cùng nàng ra khỏi thành có trăm người, đều là tân quân Tây Bắc nhập ngũ từ thành Biện Hà.

Những người này đa số là thiếu niên, quần áo rách rưới, vừa nhìn đã biết xuất thân từ nhà nghèo khó, Mộ Thanh là người duy nhất mặc trường bào, dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt.

Đại Hưng đẳng cấp nghiêm, sĩ tộc môn phiệt hưng thịnh, tuyển chọn quan lại vẫn dựa theo gia thế, chức quan quan trọng trong triều bị một số ít môn phiệt thế gia độc chiếm, thượng phẩm không có hàn môn. Đây là do lúc mới lập quốc, Cao Tổ đại phong công thần tạo thành, lúc đó đã tạo ra một nhóm môn phiệt thế gia, những thế gia này trở thành dòng dõi công khanh, môn sinh trải khắp thiên hạ, con cháu kế thừa gia học, làm quan rất dễ dàng. Trải qua sáu trăm năm, đã hình thành nên những gia tộc lớn làm quan đời đời, tạo ra một lượng lớn kẻ ăn chơi xa xỉ, chi phí xa xỉ của sĩ tộc còn hơn cả thiên tai, hoàng triều hưng thịnh sáu trăm năm đã ngửi thấy mùi vị mục nát.

Còn con cháu hàn môn thứ tộc phải bái nhập môn hạ sĩ tộc, hoặc làm khách khanh, hoặc làm môn sinh, được sĩ tộc tiến cử làm quan. Nếu không làm như vậy, hoặc cả đời không có duyên với con đường làm quan, hoặc từ bỏ bút nghiên theo nghiệp võ, thân chinh biên quan, liều mạng đổi lấy một tương lai.

Hai giai cấp ngồi khác chỗ, cưới gả không thông hôn, đẳng cấp cực kỳ nghiêm.

Mấy thiếu niên tuy không nhận ra gấm vóc trên người Mộ Thanh, nhưng nhìn ra được y phục của nàng chất liệu đắt tiền, khi đi đường liền tránh xa nàng một chút.

Mộ Thanh vốn là người tính tình lạnh nhạt, không ai kết bạn cùng nàng, ngược lại nàng cảm thấy thanh tịnh, cứ thế đi theo đội ngũ đến nơi đóng quân của tân quân doanh.

Đi trăm dặm đường, đến doanh trại đã là đêm khuya. Tân quân đóng quân dưới chân núi Mân, doanh trướng san sát như sao trên trời trải rộng trước mắt, cảnh tượng hùng vĩ đó khiến người ta kinh ngạc, nhìn mãi không thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy có đến vạn người!

Người đưa Mộ Thanh cùng mọi người đến là một tiểu hiệu úy, không cao lớn, nhưng rất rắn chắc, nước da bị gió Tây Bắc thổi đen nhẻm, cười mắt rất sáng, “Chưa đầy hai tháng, tân quân đã chiêu mộ gần năm vạn người, Giang Nam cũng có không ít trai tráng!”

Hắn đưa lệnh bài cho nha môn thủ tướng, dẫn mọi người vào doanh trại.

Tân quân doanh ban đêm ồn ào náo nhiệt, hoàn toàn không có dáng vẻ của thiết quân. Tiểu hiệu úy dẫn mọi người đến một doanh trướng để nhận quân phục, mỗi người hai bộ, thêm hai đôi giày. Tiểu tướng phát quân phục chắc là phát nhiều rồi, đã luyện thành ánh mắt sắc bén, nhìn một cái là biết kích cỡ, không tốn bao nhiêu công sức, quần áo giày dép của trăm người liền phát xong.

Sắp xếp đội ngũ càng đơn giản hơn, năm người một ngũ, tùy tiện chia người như chia đậu, phân chia doanh trướng, liền đuổi người vào trướng nghỉ ngơi.

Trước khi Mộ Thanh vào trướng, cảm thấy có người kéo kéo tay áo mình, quay đầu lại thấy tiểu hiệu úy kia đang nháy mắt với nàng, nàng liền dừng bước, đứng lại ngoài trướng.

“Trước khi đi, Lỗ tướng quân không cho chúng ta chăm sóc ngươi, trong quân đội không nhận người, chỉ nhận nắm đấm, nếu Lỗ tướng quân chăm sóc ngươi, sẽ càng có người không phục ngươi. Ngươi đừng trách hắn, đã vào doanh trại này, ngươi phải dựa vào chính mình.” Tiểu hiệu úy nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Mộ Thanh gật đầu, ánh đèn ngoài trướng soi sáng đáy mắt nàng ấm áp, đều nói Tây Bắc quân là những nam nhi nhiệt huyết, quả nhiên không sai.

“Đa tạ tướng quân chỉ điểm.” Nàng nói.

Tiểu hiệu úy kia bị gọi là tướng quân, lập tức gãi đầu ngượng ngùng, mặt ửng đỏ, “Đừng gọi ta là tướng quân, nếu Lỗ tướng quân biết được, sẽ đá mông ta nói ta ra vẻ ta đây.”

Mộ Thanh cúi đầu, khẽ mỉm cười.

“Sáng mai thức dậy sẽ có luyện tập, chiến sự Tây Bắc cấp bách, tân quân đến Tây Bắc phải ra trận, trên đường đi sẽ vừa hành quân vừa luyện tập. Lỗ tướng quân nói không sai, cái thân thể này của ngươi phải luyện tập cho tốt, nếu không lên chiến trường chém đầu người Hồ, e là cánh tay gầy này của ngươi cũng không vung được trường đao. Trên đường đi cố gắng một chút, sớm lập được quân công, mọi người tâm phục khẩu phục ngươi, chúng ta nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Mộ Thanh chỉ là đánh bạc thắng Lỗ Đại, chưa bộc lộ bản lĩnh nào khác, tiểu hiệu úy này đã nhận định nàng có tiền đồ, đối xử với nàng như người nhà.

Bộc trực như vậy, không hề có mưu mô toan tính, dường như khiến nàng ở cách xa ngàn dặm ngửi thấy gió tự do của Tây Bắc.

Tây Bắc… có lẽ thật sự thích hợp với nàng, mặc dù, đó không phải là mục đích cuối cùng của nàng.

“Đa tạ tướng quân.” Mộ Thanh nói một tiếng, liền vào trướng.

Nghe tiểu hiệu úy kia lẩm bẩm ngoài trướng, líu ríu, “Đã bảo đừng gọi là tướng quân, tiểu tử này sao không hiểu tiếng người? Sau này phải tránh xa một chút, thật sự bị Lỗ tướng quân đá…”

Rèm trướng buông xuống, ngăn cách tiếng lẩm bẩm bên ngoài, trong trướng vốn có tiếng người, thấy Mộ Thanh bước vào, bỗng nhiên im lặng.

Mộ Thanh liếc mắt nhìn trong trướng, thấy bốn hán tử bên trong cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đang cười hì hì thay quân phục, tiện thể thả rông. Ánh mắt nàng không hề né tránh, cấu tạo cơ thể người đều giống nhau, nàng đã thấy nhiều trên bàn giải phẫu rồi.

Doanh trướng tân quân, chẳng qua là dựng một cái lều bạt, trên mặt đất là bãi cỏ, bên cạnh xếp năm tấm chiếu rơm, điều kiện đơn sơ. Mộ Thanh vào trướng sau cùng, chỗ tốt ở giữa đều bị người ta chọn hết, chỉ còn lại một tấm chiếu rơm sát mép trướng, không nói đến việc gió lùa, Giang Nam mưa nhiều, ban đêm nếu trời mưa, chỗ này còn bị hắt mưa, căn bản không ngủ được.

Mộ Thanh không để ý, ôm quần áo giày dép liền đặt lên tấm chiếu rơm đó, lúc quay người lại thấy bốn hán tử kia đã nhanh chóng mặc xong quân phục, tuổi tác khí chất đều khác nhau.

Một người lớn tuổi hơn, ước chừng ba mươi tuổi, là một hán tử vạm vỡ. Ba người còn lại đều là thiếu niên, một thiếu niên mặt đen, một thư sinh mặt trắng, còn có một người mặc quân phục khá có khí chất võ tướng, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén.

“Vị huynh đài này, tại hạ người Biện Hà huyện Ngô Hương, Hàn Kỳ Sơ, bên cạnh là đồng hương Chương Đồng của tại hạ, dám hỏi quý danh huynh đài?” Thư sinh mặt trắng dè dặt cười hỏi.

Chương Đồng chính là thiếu niên tuấn tú có khí chất võ tướng kia, nghe vậy liền lạnh mặt cau mày, lời nói như có gai, “Hàn huynh hà tất phải hỏi hắn? Con cháu hàn tộc như chúng ta, sao xứng biết tên họ người ta?”

Hán tử trung niên kia trông có vẻ chất phác, thiếu niên mặt đen hơi nhút nhát, hai người đều không nói chuyện, trốn sang một bên.

Mộ Thanh không nhìn Chương Đồng, chỉ khẽ gật đầu với Hàn Kỳ Sơ, “Cổ Thủy huyện, Chu Nhị Đản.”

Nàng nói năng ngắn gọn, mặt không cảm xúc, bốn người trong trướng lại đều giật khóe miệng, ánh mắt kỳ quái.

Nhị Đản, Cẩu Oa, những cái tên này thường nghe thấy ở nông thôn, cũng không có gì, chỉ là một thiếu niên mặc hoa phục lại có cái tên này, sự tương phản quá lớn thật sự khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hàn Kỳ Sơ hồi lâu mới miễn cưỡng cười, “A, tại hạ bất tài, đọc thuộc huyện chí, rất thích địa lý dân phong, Cổ Thủy huyện hình như chưa từng có đại tộc họ Chu.”

“Nhà bình thường.”

“Nhưng y phục trên người huynh đài… Nếu tại hạ không nhìn lầm, hẳn là gấm vóc.”

“Thắng bạc được.”

Trong trướng lập tức im lặng, bốn người kinh ngạc, thì ra là như vậy? Thảo nào, công tử sĩ tộc dựa vào gia thế là có thể làm quan, ai lại đến vùng đất khổ lạnh Tây Bắc chịu khổ liều mạng? Cho dù tòng quân, cũng tuyệt đối không có chuyện làm binh bình thường.

Công tử sĩ tộc trên đời dám làm như vậy, e rằng chỉ có một mình Nguyên đại tướng quân.

Sắc mặt hán tử trung niên và thiếu niên mặt đen lập tức thoải mái hơn một chút, Mộ Thanh không phải công tử thế gia, đối với bọn họ mà nói thì ít khoảng cách hơn.

Chương Đồng lại cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Đã như vậy, hà tất phải mặc hoa phục? Mặc một thân hoa phục, chung quy cũng không phải sĩ tộc, còn khiến người khác hiểu lầm, ngược lại không dám đến gần!”

Nghe vậy, Mộ Thanh mặt lạnh tanh.

Hàn Kỳ Sơ vội vàng hòa giải, “Chu huynh thứ lỗi, Chương huynh thẳng thắn, không có ý.”

Mộ Thanh liếc hắn một cái, quay người lấy một bộ quân phục giày dép, xách một cái chậu đồng ở góc trướng liền đi ra ngoài.

Nghe Hàn Kỳ Sơ ngơ ngác hỏi phía sau: “Ấy, Chu huynh muốn ra ngoài thay đồ?”

“Trong trướng có chó, không dám đến gần.” Nàng lạnh lùng nói một tiếng, ra khỏi trướng.

Trong trướng im lặng, không biết là ai không nhịn được, phì cười, Chương Đồng tức giận quát một tiếng liền muốn xông ra, bị Hàn Kỳ Sơ ngăn lại. Trong trướng ồn ào náo động, Mộ Thanh đã đi xa rồi.

*

Tân quân đóng quân dựa núi, rừng núi gần ngay trước mắt.

Mộ Thanh ra khỏi doanh trướng, chưa đi được bao xa liền vào rừng, vốn định đến sâu trong rừng thay đồ, nhưng nghe thấy phía trước có tiếng nước, liền bưng chậu đồng đi vào.

Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu xuống khe suối, ánh sáng lấp lánh, rừng sâu yên tĩnh.

Mộ Thanh thấy bên suối có một tảng đá, liền bưng chậu đồng đi tới, sau tảng đá là chỗ nước nông, nàng nhìn xung quanh, thấy trong rừng không có ai liền cởi dây lưng.

Ánh trăng chiếu xuống tảng đá, không thấy thiếu niên sau tảng đá, lại thấy một bóng người in xuống chỗ nước nông, mảnh mai như tiên nữ trên trời đang múa, nào phải bóng dáng thiếu niên, rõ ràng là nữ nhi trang.

Mộ Thanh mới đến doanh trại, còn chưa biết rừng này có ai sẽ đến hay không, vì vậy không dám cởi hết quần áo, chỉ cởϊ áσ khoác ngoài, cúi người liền định lấy quân phục trong chậu trước mặt. Ngón tay vừa chạm vào chậu đồng, động tác của nàng bỗng khựng lại!

Trong chậu đồng, một bóng người che khuất ánh trăng!

Mộ Thanh giật mình, thân thể chưa đứng dậy, mượn tư thế cúi người liền bắn ra một con dao mỏng, giơ tay lên liền phóng ra ngoài!

Ánh dao xé toạc màn đêm, trong gió xoẹt một tiếng, thế đi lên mạnh mẽ, thế đi xuống không tiếng động.

Mộ Thanh ngẩng đầu, thấy một người từ xa bên suối đi tới, từng bước từng bước, thong thả ung dung, nhưng vạt áo lại nhuộm đỏ khe suối trong veo, như thể một đường dẫm máu mà đến, nhưng giọng nói lại lười biếng như mây trời, “Ái phi hảo kế sách, trẫm tâm phục khẩu phục.”

Mộ Thanh kinh ngạc, nhìn chằm chằm người tới, nhất thời không nói nên lời.

Bộ Tích Hoan? Sao hắn lại ở đây!

Núi Mân cách thành Biện Hà trăm dặm, tối hắn mới có thể ra khỏi cung, giờ đã là đêm khuya, hắn có thể đến nơi cách trăm dặm tuy là có khả năng, nhưng nơi này dù sao cũng là doanh trại, hắn như vào chỗ không người cũng chẳng sao, sao lại vừa vặn tìm được nàng trong rừng?

Bộ Tích Hoan khẽ mỉm cười đi tới, nhưng trong mắt lại lạnh lùng như nước, giữa mày hiện lên vẻ chế giễu, giữa ngón tay là một tia sáng lạnh màu tuyết, chính là con dao mỏng mà Mộ Thanh vừa ném ra.

Mộ Thanh không nhúc nhích, cũng không hề nghĩ đến việc bỏ chạy, nàng biết chạy không thoát, sau khi kinh ngạc liền bình tĩnh lại, lạnh lùng hừ một tiếng, “Bệ hạ có một tay tìm người thật giỏi, thần cũng tâm phục khẩu phục.”

“Hừ.” Bộ Tích Hoan cười khẩy, đã đi đến trước mặt nàng.

Nàng đứng ngay trước mặt hắn, sau lưng có đá, đường lui đã không còn, mà hắn đứng trước mặt nàng, nhìn thấy nàng, với tới được nàng, điều này khiến hắn an tâm một cách khó hiểu.

Hắn vẫn thích cảm giác nắm giữ trong tay này.

Hắn mỉm cười đưa tay ra, nâng một lọn tóc của nàng quấn quanh ngón tay, dịu dàng như vậy, nhưng trong mắt lại chỉ có sự lạnh lùng, “Trẫm không ngại đường xa trăm dặm đến tìm ái phi, ái phi có bất ngờ không?”

Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan, cười lạnh một tiếng, "Được rồi, không cần vòng vo nữa. Ngươi muốn thế nào, nói đi!"

"Trẫm muốn thế nào?" Trong mắt Bộ Tích Hoan, hàn ý như kết thành băng, ý cười nhạt đi, "Trẫm còn muốn hỏi ngươi, ngươi muốn thế nào!"

"Như ngươi thấy đấy." Mộ Thanh nói.

Bộ Tích Hoan cười một tiếng, như thể bị chọc tức, "Như trẫm thấy, tòng quân Tây Bắc? Trẫm thật không biết, nữ tử cũng có thể tòng quân."

"Nữ tử đã có thể nghiệm án, tự nhiên cũng có thể tòng quân."

"Phải. Trước kia trẫm không biết nữ tử có thể nghiệm án, giờ cũng đã biết, cho nên, ngươi vẫn luôn khiến trẫm mở rộng tầm mắt, hửm?" Bộ Tích Hoan lại cười, như thể bị chọc tức càng thêm, "Ngươi còn nhớ rõ ước định giữa trẫm và ngươi không?"

"Nhớ, chỉ là đã thanh toán xong rồi."

"Thanh toán xong rồi?"

"Chẳng lẽ không phải?" Mộ Thanh nhìn thẳng Bộ Tích Hoan, ánh mắt thẳng thắn, không hề né tránh, "Bệ hạ cho ta gợi ý, ta thay bệ hạ làm việc. Hai lần gợi ý đổi lấy hai việc, hiển nhiên đã thanh toán xong. Giờ ta không cần gợi ý của bệ hạ nữa, vì sao còn phải ở bên cạnh bệ hạ?"

Nam tử dường như chấn động, trong mắt ẩn hiện vẻ đau đớn, vì bốn chữ "không cần nữa".

Mộ Thanh kéo sợi tóc của mình ra khỏi ngón tay nam tử, liếc nhìn y phục trong chậu đồng trên mặt đất nói: "Làm phiền bệ hạ tránh ra một chút, thần muốn mặc y phục."

Ngoại bào của nàng đã cởi ra, chỉ mặc một trung y. Trung y vẫn là của trong cung, mỏng manh trong suốt, ánh sáng lấp lánh chiếu lên y phục, mơ hồ thấy được trước ngực thiếu nữ có buộc đai siết chặt, thân thể ngọc ngà dưới ánh trăng mảnh mai mềm mại, dung nhan lại mang vẻ lạnh lùng bức người.

Bộ Tích Hoan nhìn, nhất thời thần sắc lại trở nên hoảng hốt.

Trong lúc hoảng hốt, Mộ Thanh đột nhiên nắm lấy tay hắn. Bàn tay thiếu nữ ấm áp mềm mại như ngọc, mấy ngày nay hắn thường xuyên nắm lấy, nàng không muốn giãy ra đã là hiếm thấy, chủ động như vậy càng chưa từng thấy.

Bộ Tích Hoan lại sững sờ.

Trong khoảng thời gian hoảng hốt và sững sờ này, Mộ Thanh đột nhiên dùng sức, ấn tay hắn rồi đâm về phía hắn!

Trong tay hắn vẫn cầm đao của nàng, chỉ là vừa rồi vì sự chủ động đột ngột của nàng mà quên mất, giờ phút này đao được nàng đưa vào trong lòng hắn, ánh mắt Bộ Tích Hoan lạnh lẽo, cổ tay đột nhiên chấn động! Lòng bàn tay Mộ Thanh tê dại, đáng lẽ phải buông tay, nhưng nàng lại cắn chặt răng, dồn sức đẩy đao về phía trước!

Trong mắt nam tử hiện lên hàn quang sắc bén, chưa thấy hắn làm gì, chỉ nghe "cheng" một tiếng, đao rơi xuống đất, cổ tay Mộ Thanh đau nhói, cổ bị siết chặt! Bộ Tích Hoan nổi giận, đột nhiên đưa tay bóp cổ nàng.

"Ngươi muốn gϊếŧ trẫm? Mộ Thanh! Trẫm từng bạc đãi ngươi sao?" Lực đạo trên tay Bộ Tích Hoan đột nhiên siết chặt, vẻ ung dung lười biếng thường ngày lúc này đều biến mất, rõ ràng là đã thật sự nổi giận.

Mặt Mộ Thanh đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề dao động. Nàng không muốn gϊếŧ hắn, chỉ muốn làm bị thương chân hắn để thừa cơ rút lui, không ngờ phản ứng của hắn quá nhanh, lúc tay nàng co lại thì đao đã đến trước ngực hắn. Nhưng, nàng muốn làm hắn bị thương là sự thật, cho nên nàng không biện giải.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm nam tử, rõ ràng đã suy yếu vô lực, nhưng đôi mắt kia vẫn mang theo sự ngoan cường, chỉ cần nhìn nhau, hắn liền có thể thấy rõ nàng không định biện giải, cũng không định cầu xin.

Sự ngoan cường đó thiêu đốt trái tim hắn, thiêu đốt thần trí hắn, hắn đột nhiên buông tay, đưa lên trên, bóp cằm nàng, cúi đầu xuống!

Ánh trăng bỗng trở nên dịu dàng, gió cũng nhẹ nhàng, đó là một khung cảnh mà hắn chưa từng mở ra, như thấy rừng trúc âm u, suối nước róc rách, có cá bơi lội tung tăng trong suối, mềm mại như vậy. Hắn tùy ý đuổi theo, tùy ý quấy phá, như muốn đem sự rời đi đột ngột, sự không biết ngày về, sự rút đao đối mặt, cả nỗi đau đớn cùng cảm xúc không tên làm hắn rối loạn kia đều trả lại cho nàng.

Mộ Thanh kinh ngạc, hơi thở môi răng đều là mùi hương thông nhàn nhạt, hương thơm thanh nhã, lại như cuồng phong bão táp cuốn vào rừng, nàng ở trong cuồng phong đó đơn bạc khó đứng vững, chỉ có thể thuận theo gió lay động, cảm nhận sự tàn phá của gió táp mưa sa.

Ánh trăng rất dịu dàng, trong rừng dường như cũng có thêm hương thơm ngọt ngào, nhưng sự giao tranh của hắn và nàng lại ở ngoài sự dịu dàng đó, như ánh sáng lấp lánh, hỗn loạn.

Sự hỗn loạn đó không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết kết thúc ở đâu, chỉ biết rừng sâu thăm thẳm, gió mát thổi tới, hắn ôm nàng vào lòng, không thấy dung nhan, chỉ nghe tiếng đau đớn, "Vì sao như vậy?"

Mộ Thanh bừng tỉnh, "Bộ Tích Hoan! Ngươi phát điên gì vậy!"

Nàng đẩy hắn ra, trong mắt dâng lên lửa giận, thiêu đốt bức người.

Hơi thở nam tử vẫn còn gấp gáp, ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt đó đau đớn và lưu luyến đan xen, chân thật như vậy, khiến nàng chấn động.

Hắn…

Chuyệ xảy ra khi nào?

Mộ Thanh có chút sững sờ, trong lòng bỗng cảm thấy hỗn loạn, không biết là trách mình vẫn chưa nhận ra, hay là có cảm xúc khác, nàng chỉ quay mặt đi, lời quát mắng định nói ra lại đổi thành lời khác, "Ta… không muốn gϊếŧ ngươi, chỉ muốn rời đi."

Nam tử im lặng đứng đó, hồng y theo gió như mây, ánh sáng muốn nhuộm đỏ, nhưng lại bị hồng y phản chiếu đỏ rực, theo sóng nước trôi đi muôn trùng, đau đớn vô biên.

"Rời đi?" Lâu sau, hắn mới hỏi, "Ngươi cứ muốn rời đi như vậy sao?"

"Muốn." Nàng nói.

Dứt khoát như vậy, khiến hắn cười giận, lại cảm thấy một cỗ uất ức dồn nén trong l*иg ngực, khó chịu không nói nên lời.

"Không muốn báo thù cho phụ thân ngươi nữa sao?"

"Muốn."

"Vậy thì vì sao!"

"Vì sao? Bệ hạ hẳn là biết rõ." Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan, "Từ khi ta điều tra hung thủ, bước nào cũng khó khăn, chỗ nào cũng vấp phải trở ngại, thế đơn lực bạc, cuối cùng không thể không bị bệ hạ khống chế."

"…"

"Cái chết của phụ thân ta đầy nghi vấn, trước là Trần Hữu Lương, sau là Liễu phi, rồi Thái hoàng thái hậu, càng điều tra càng sâu, hung thủ thật sự không rõ ràng! Nhưng có thể khẳng định, hung thủ đó tuyệt đối không phải người mà ta hiện tại có thể gϊếŧ. Nếu đã như vậy, ở lại bên cạnh bệ hạ, sau khi tra ra hung thủ thật sự thì sao? Chẳng lẽ muốn bệ hạ giúp ta báo thù?"

"…"

“Thiên Tử giận giữ, trăm người mất đầu, máu chảy thành sông. Thứ dân giận giữ, hai người ngã xuống, máu tươi năm bước. Bệ hạ giận dữ có thể gọi người trong thiên hạ đến xả giận, thứ dân tức giận cũng chỉ có hai tính mạng của mình và kẻ thù, nhưng dù chỉ hai tính mạng, cũng là tâm huyết của thứ dân. Ta cho dù có mất mạng, cũng muốn tự tay báo thù cho phụ thân! Nhưng hiện tại ta thế đơn lực cô, dùng cái gì để báo thù? Ta chỉ có một con đường lên Tây Bắc, dùng tính mạng của mình đổi lấy quân công, ngày trở về được ban thưởng, đó là lúc ta có thể bằng năng lực của bản thân tra ra hung thủ! Khi đó, cho dù trăm ngàn người cản trở, ta vẫn có thể lấy đầu của hắn!”

Rừng sâu thăm thẳm, thiếu nữ nói từng chữ, nam tử nghe, nhìn, vẻ chấn động dần thay bằng vẻ tức giận, đổi thành một thần sắc xa lạ, như đêm nay mới thật sự hiểu nàng.

Ngay cả đám thủy tặc muốn lấy mạng nàng, nàng cũng không nỡ gϊếŧ, vậy mà lại nhẫn tâm rời bỏ hắn, trước mặt hắn đi xa, một đường không hề lưu luyến ngoái đầu. Vì hắn, nàng bằng lòng làm khàn giọng, nhưng lại không chịu quên đi giao dịch đó. Nàng điều tra hung án, nghiệm án, trên đời chỉ có một, cương thường khó dung thứ, hắn dung thứ nàng, nàng lại cảm thấy hắn đang giam cầm nàng.

Cuối cùng hắn vẫn nhìn lầm nàng, tưởng rằng nàng mềm lòng, tưởng rằng nàng trọng tình, lại chưa từng thấy rõ trong tính cách nàng còn mang theo quyết tuyệt, kiên cường và kiêu ngạo.

Hắn chưa từng thấy rõ, sự rời đi đột ngột không biết ngày về, sự rút đao đối mặt đó, lại làm hắn đau lòng, nói cho hắn biết tình cảm chưa nhận ra đã sâu đậm.

Bộ Tích Hoan nhắm mắt lại, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên dung nhan không giống người trần, nhưng lại mang theo nỗi khổ của nhân gian, "Ngươi có biết, Tây Bắc là nơi nào không? Sa mạc hoang vu, vắng vẻ không người, Ngũ Hồ quấy nhiễu, sói hoang làm bạn, bão cát sa mạc, bao nhiêu tướng sĩ bỏ mạng nơi sa mạc, không sống đến ngày mặc giáp vào kinh thụ phong trước điện? Nếu ngươi ở lại bên cạnh trẫm, còn có một ngày có thể biết hung thủ gϊếŧ phụ thân, nếu nhất quyết đi Tây Bắc, e rằng sẽ bị sói ăn thịt, tế đao người Hồ, chôn vùi trong sa mạc, một đi không trở lại, không còn khả năng biết hung thủ gϊếŧ phụ thân, báo thù cho phụ thân ngươi! Như vậy, ngươi còn muốn đi Tây Bắc sao?"

Đôi mắt thiếu nữ sáng như sao trời, nhìn thấu đáy lòng, chỉ một câu, "Không sợ ngàn nan vạn hiểm!"

Nam tử chấn động, nhất thời không nói nên lời, hồi lâu lại nhắm mắt, thở dài, "Ngươi… thật sự kiêu ngạo như vậy."

Nữ tử trên đời không muốn dựa dẫm vào nam nhân, tâm cao hơn trời, kiêu ngạo hơn nam nhi.

"Đi đi!" Bộ Tích Hoan đột nhiên xoay người rời đi, giống như lúc đến, men theo bờ suối đi xa, cũng giống như nàng rời đi sáng nay, một đường không hề ngoái đầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua, trong lúc tay áo đỏ tung bay, trong đêm tối bốn tia sáng lạnh lẽo rơi xuống bờ suối, nhìn kỹ, lại là ba cây đao cán dài!

Đó là giải phẫu đao của Mộ Thanh, vừa rồi cây đao nàng đâm Bộ Tích Hoan rơi xuống dưới chân nàng, ba cây đao ở đằng xa là vào đêm nàng thắng bạc ở sòng bạc để lại trong con hẻm, người của hắn nhặt về, đêm ở phủ Thứ sử nàng từng thấy, hắn vẫn luôn chưa trả lại cho nàng, đêm nay lại trả cho nàng.

"Sống sót trở về!" Giọng nói ung dung lạnh lùng của nam tử theo gió đêm truyền đến, "Nếu ngươi bỏ mạng ở Tây Bắc, thiên hạ này máu chảy thành sông!"

Mộ Thanh nhìn về phía trước, thấy nam tử như một đám mây đỏ dần biến mất trong rừng sâu, nàng thật lâu không thu hồi ánh mắt, không biết đứng yên bao lâu, khẽ lẩm bẩm một tiếng, "Đa tạ."

Nàng tưởng rằng đêm nay hắn sẽ cưỡng ép đưa nàng về, không ngờ hắn lại buông tay.

Mộ Thanh cúi đầu, ra khỏi doanh trướng đã lâu, nàng không thể trì hoãn thêm nữa. Kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, nàng lấy quân phục trong chậu đồng ra mặc vào. Quân doanh cũng có trung y, Mộ Thanh không cởi bỏ chiếc áo mỏng trên người, trực tiếp mặc cả trung y và ngoại bào của bộ quân phục đó vào, thay giày xong, lúc này mới đi đến bờ suối xa xa nhặt ba cây giải phẫu đao về, buộc lại vào tay áo, lại đủ bộ.

Nàng không nhìn về phía rừng sâu nữa, bưng chậu đồng liền ra khỏi rừng.

Mà trong rừng sâu, nam tử vẫn luôn dừng lại ở đó, mãi đến khi thấy người đi rồi, mới nói: "Nguyệt Sát."

Trong rừng, một bóng đen rơi xuống, không một tiếng động, quỳ xuống sau lưng Bộ Tích Hoan…

*

Lúc Mộ Thanh trở về lều, bốn người trong lều quả nhiên đều nhìn nàng.

Hàn Kỳ Sơ thở phào nhẹ nhõm, "Chu huynh về là tốt rồi, mới vào quân doanh, trong quân doanh có rất nhiều lều, chúng ta còn tưởng huynh lạc đường, đang định đi tìm mạch trưởng."

Đại Hưng bộ binh biên chế, năm người một ngũ, mười người một thập, trăm người một mạch. Ngũ có ngũ trưởng, thập có thập trưởng, mạch có mạch trưởng, mỗi người dẫn dắt tiểu đội của mình. Ban đầu năm người bọn họ đáng lẽ có một người là ngũ trưởng, nhưng vì năm người đều là tân binh, chưa từng thao luyện, cũng chưa có quân công, nên không ai được thăng làm ngũ trưởng. Lúc Tây Bắc chinh binh, Cố Càn lão tướng quân và Lỗ phó tướng mang theo một đội ba ngàn người đến Giang Nam, những người này được sắp xếp tạm thời dẫn dắt tân binh dọc đường.

Mạch trưởng mà Hàn Kỳ Sơ nói chính là lão binh Tây Bắc quân.

"Đau bụng, đi giải quyết trong rừng." Mộ Thanh cúi đầu, đi đến chỗ chiếu của mình, đặt chậu đồng xuống.

Chương Đồng chế giễu hừ lạnh một tiếng, "Công tử thế gia mặc không quen hoa phục, không hợp thủy thổ rồi chứ gì?"

Mộ Thanh vén hoa bào phủ trên chậu lên, lộ ra đầy cành lá và cỏ xanh, không ngẩng đầu, chỉ dựa vào ánh đèn trong lều nhét một lớp cỏ xanh vào khe hở của lều, phủ lên một lớp cành lá, lại nhét cỏ xanh, lại phủ cành lá, cho đến khi lấp đầy khe hở, lại nhét hoa bào gấm vóc lên trên, khe hở không chỉ kín gió, nhìn còn khá đẹp mắt.

Mộ Thanh không lên tiếng, Chương Đồng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng tên tiểu tử này vừa khoe khoang vừa độc mồm, đang muốn tìm cơ hội dạy dỗ hắn, không ngờ hắn lại không lên tiếng nữa.

Ba người còn lại lại kinh ngạc trước sự thành thạo của Mộ Thanh khi làm những việc này, công tử thế gia ăn sung mặc sướиɠ, sao có thể biết những thứ này? Lại nhìn nàng thay quân phục, lông mày rậm mắt nhỏ, mặt vàng người gầy, nhìn thật sự giống bọn họ, là thiếu niên nhà nghèo khổ, người nam tử trung niên và thiếu niên mặt đen lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

"Chu tiểu đệ bao nhiêu tuổi rồi? Ta năm nay ba mươi hai, quê ở Giang Bắc, nhà làm ruộng, trong ngũ chúng ta ta lớn tuổi nhất, ta tên Thạch Đại Hải." Người nam tử trung niên nói, vẫn là giọng Giang Bắc quê mùa.

"Mười sáu." Mộ Thanh vẫn kiệm lời như trước, nói xong liền nằm xuống, quay mặt vào trong lều.

"Qua năm ta sẽ bằng tuổi Chu huynh, ta tên Lưu Hắc Tử." Thiếu niên mặt đen nói.

Thạch Đại Hải cười ngây ngô, "Gì mà qua năm mới bằng tuổi, ngươi nói ngươi mười lăm tuổi chẳng phải được rồi sao?"

"Vậy chẳng phải thành người nhỏ tuổi nhất rồi sao?" Lưu Hắc Tử gãi đầu, nụ cười có chút ngại ngùng.

"Ngươi nói như vậy, cũng là nhỏ tuổi nhất." Hàn Kỳ Sơ ôn hòa cười nói.

Chương Đồng không nói gì, lạnh mặt xoay người nằm xuống chiếu ngủ.

Mộ Thanh và Chương Đồng đều khó gần, Thạch Đại Hải chất phác thật thà, Lưu Hắc Tử có chút ngại ngùng, Hàn Kỳ Sơ vì muốn giúp Chương Đồng hòa giải liền ngồi xuống mở lời, "Thạch đại ca vì sao tòng quân Tây Bắc?"

"Ta? Ruộng vườn ở nhà bị sơn tặc chiếm mất, nha huyện đi tiễu phỉ, bộ khoái còn đánh không lại sơn tặc, ruộng vườn không lấy lại được, lão nương và con nhỏ ở nhà phải ăn cơm, ta nghe nói Nguyên đại tướng quân yêu thương binh sĩ như con, chưa bao giờ bạc đãi binh lính có thể gϊếŧ Hồ Lỗ. Ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ có sức lực, chém thêm vài cái đầu người Hồ, lĩnh thêm chút bổng lộc, nhờ người mang về nhà nuôi sống cả nhà."

Nhờ người mang về nhà? Tây Bắc cách Giang Nam ngàn dặm, lại ngăn cách bởi Biện Giang, một khi biên quan xảy ra chiến sự, đường thư tín chỉ dùng cho quân đội, ngàn dặm gửi thư nhà còn chưa chắc đến được, huống chi là bạc?

Hàn Kỳ Sơ muốn mở miệng, nhưng cuối cùng thở dài, không nói ra.

"Nhưng mà, nếu ta có thể chém thêm vài cái đầu người Hồ, lập chút quân công, cũng có thể làm tiểu tướng quân chứ? Đến lúc đó hồi hương, ta cũng coi như quang tông diệu tổ, để lão nương có cơm ăn, hai đứa nhỏ ở nhà có tương lai." Thạch Đại Hải cười toe toét, quay đầu hỏi Lưu Hắc Tử, "Còn ngươi? Vì sao đi Tây Bắc?"

"Nhà ta làm nghề đánh cá, quan phủ trên sông muốn thu thuế, thủy tặc cũng muốn thu bạc, phụ mẫu ta mất sớm, huynh tẩu nuôi không nổi, liền để ta đi Tây Bắc."

"Một khi đi Tây Bắc mười phần thì chín phần không trở lại, để ngươi vào thành làm công còn hơn đi Tây Bắc." Hàn Kỳ Sơ cau mày nói, Lưu Hắc Tử mới mười lăm tuổi, huynh tẩu hắn vậy mà nhẫn tâm.

"Không." Lưu Hắc Tử cúi đầu, "Là ta tự mình muốn đi Tây Bắc, nam nhi… nên vì nước."

Thiếu niên ôm đầu gối ngồi trên chiếu cỏ, cúi đầu nhìn xuống, giọng nói rất nhỏ, nhưng bờ vai gầy yếu đó lại khiến người ta bỗng cảm thấy cứng cỏi.

Trong lều im lặng, Hàn Kỳ Sơ và Thạch Đại Hải đều không ngờ, thiếu niên này lại có chí lớn như vậy.

"Hàn lão đệ thì sao?" Im lặng một lúc, Thạch Đại Hải hỏi Hàn Kỳ Sơ.

"Tại hạ chỉ là một văn nhân, tòng quân cũng không gϊếŧ được mấy người Hồ Lỗ, chỉ mong kế sách trong lòng này có đất dụng võ, mưu cầu một chức mưu sĩ trong quân." Văn nhân phần lớn thanh cao, người thẳng thắn nói muốn làm quan như vậy lại ít, Hàn Kỳ Sơ vậy mà không hề kiêng dè, còn nói cả của Chương Đồng, "Chương huynh tổ tiên là võ tướng, gia truyền thương pháp khá tinh diệu, chỉ là bị gian thần trong triều hãm hại, gia đạo sa sút, lúc này mới tự mình đến Tây Bắc mưu sinh."

Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử nghe vậy đều nhìn về phía Chương Đồng, trên mặt đều lộ vẻ hâm mộ, người có võ nghệ trong quân dễ nổi bật, sống dễ dàng hơn bọn họ nhiều.

Xuất thân và lý do tòng quân của bốn người đều đã nói rõ với nhau, chỉ có Mộ Thanh vẫn là một ẩn số.

"Chu huynh thì sao?" Hàn Kỳ Sơ hỏi, Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đều quay đầu nhìn sang.

Mộ Thanh nằm quay lưng về phía ba người, không nói gì, dường như đã ngủ.

Ba người thấy vậy không hỏi nữa, lại trò chuyện vài câu liền tự đi ngủ.

Trong lều yên tĩnh, ánh đèn chiếu lên lông mày và đôi mắt của Mộ Thanh, ánh sáng nhảy nhót, nàng nhắm mắt, nhưng rõ ràng là chưa ngủ. Ánh nến ấm áp màu vàng, chiếu lên mặt người hơi ửng hồng, đôi môi cũng hồng nhuận. Mộ Thanh cau mày, bỗng cảm thấy ánh nến kia chướng mắt, nhảy nhót qua mí mắt, ánh sáng đó như ánh sáng lấp lánh bên bờ suối, lại cảm thấy mùi cành lá cỏ xanh lấp khe hở quá nồng, như có thể ngửi thấy mùi hương thông xộc vào mũi.

Lông mày nàng càng nhíu càng chặt, dần dần nhíu thành một nếp, như tâm trạng rối bời thành một mớ hỗn độn.

Nàng hừ một tiếng ngồi dậy, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, liếc nhìn cây đèn trong lều. Vừa ngồi dậy, nàng lại nhớ đến môi mình còn sưng, lại hừ một tiếng nằm xuống, tiếp tục lăn sang một bên.

Phía sau, Hàn Kỳ Sơ, Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đều vẻ mặt khó hiểu, Chương Đồng xoay người nằm ngủ đối diện, không nhìn thấy, nếu không nhất định lại có một trận chế giễu.

Mộ Thanh nằm xuống lần nữa, nhưng không nhắm mắt lại nữa, chỉ hít thở sâu, muốn bình phục cảm xúc, nhưng mớ hỗn độn trong lòng vẫn quấy nhiễu, ánh sáng lấp lánh, mùi hương thông nhàn nhạt đó cứ lởn vởn trong đầu nàng. Không biết qua bao lâu, phía sau có tiếng ngáy như sấm của Thạch Đại Hải, còn nàng nằm trên chiếu cỏ, ngủ cách một tấm lều, tiếng ếch kêu côn trùng kêu bên ngoài lều đều truyền vào tai.

Đêm khuya, ánh sáng lấp lánh mới dần biến mất khỏi đầu nàng, nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy giọng nói lười biếng lạnh lùng của nam tử.

Sống sót trở về! Nếu ngươi bỏ mạng ở Tây Bắc, thiên hạ này máu chảy thành sông!

Mộ Thanh bỗng lắc đầu, xua đuổi những lời nói lung tung đó đi, nghĩ đến câu "Ngũ Hồ quấy nhiễu, sói hoang làm bạn, bão cát sa mạc, bao nhiêu tướng sĩ bỏ mạng nơi sa mạc, không sống đến ngày mặc giáp vào kinh thụ phong trước điện…"

Năm người trong ngũ bọn họ đều vì tương lai mà đến Tây Bắc, cuối cùng sẽ có mấy người có thể sống sót từ sa mạc hoang vu bước vào Thịnh Kinh phồn hoa?

Nàng mở to mắt, đôi mắt sáng ngời bức người, lông mày và đôi mắt bình thường, nhưng lại kiên định như đá.

Nàng nhất định, sẽ mặc giáp vào kinh!

Lời tác giả

Bệ hạ: Ngỗ tác chạy rồi, trẫm muốn phiếu tháng.

Các nàng: Muốn bao nhiêu?

Bệ hạ: Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, không có thì cũng đi tìm cho trẫm.

Mộ Thanh: Phát điên cái gì!

Bệ hạ: Hôn quân, tùy hứng.