Trần Hữu Lương thoáng chững lại, giây lát sau cúi người thật sâu, "Thần, tâm phục khẩu phục, Mộ cô nương quả có kỳ tài. Nhưng..."
Ông ngước mắt nhìn nam tử đứng bên cửa sổ, cúi người thấp hơn, "Nhưng nữ tử thẩm án, chung quy không hợp lễ pháp. Thần cho rằng... hạ bất vi lệ." (không nên làm vậy nữa)
"Ngu muội!" Bộ Tích Hoan xoay người, ánh mắt lạnh nhạt, "Trẫm hỏi ngươi, thế nào là quốc gia, thế nào là gia quốc?"
"Cái gọi là quốc gia, trước quốc sau gia. Cái gọi là gia quốc, trước gia sau quốc. Cái trước là đại nghĩa, cái sau là tiểu nghĩa." Trần Hữu Lương đáp.
"Nông cạn! Cái gọi là quốc, chính là trẫm, là trung thần lương tướng. Cái gọi là gia, là lê dân bách tính. Xưa nay tướng sĩ trấn thủ biên cương bảo vệ quốc gia, trước bảo vệ gia đình sau bảo vệ tổ quốc, có thể thấy trong lòng bách tính, gia trọng hơn quốc. Quốc gia của trẫm, không có gia thì không có dân, không có dân thì không có quốc. Trẫm nếu không thể bảo vệ gia đình bách tính yên ổn, làm sao có thể nói đến việc trị quốc?"
Trần Hữu Lương ngẩng đầu.
"Khanh trách nữ tử thẩm án, làm loạn lễ pháp cương thường, có tự xét lại vì sao nàng thẩm án hay không? Nếu phụ thân nàng còn sống, gia đình nàng không tan vỡ, nàng có hỏi đến chuyện của phủ Thứ sử ngươi không? Chuyện của phủ Thứ sử ngươi, chuyện của trẫm, với nàng bất quá chỉ là chuyện người dưng!"
Trần Hữu Lương cứng người, ngơ ngác không nói nên lời.
"Xưa nay nam tử vì quốc, nữ tử vì gia, đó là cương thường. Khanh câu nệ lễ pháp cương thường, có từng nghĩ tới, nếu có một ngày nữ tử không còn an phận ở nhà, đều là do thế sự bức bách? Đây là lỗi của nam tử thiên hạ, lỗi của Thứ sử khanh, lỗi của trẫm!"
Trần Hữu Lương chấn động, bịch một tiếng quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, bi thương hô lớn: "Bệ hạ là minh quân thiên cổ! Là thần ngu muội cố chấp, là lỗi của thần!"
Trong phòng chưa thắp đèn nến, Trần Hữu Lương quỳ rạp trên đất, thân hình gầy gò chìm trong bóng tối, nhỏ bé, run rẩy.
Ánh sáng ban mai tràn vào cửa sổ, Bộ Tích Hoan chắp tay sau lưng nhìn thần tử đang quỳ trên mặt đất, một lúc lâu, nói: "Quả thật là lỗi của khanh, vậy còn muốn từ quan không?"
"Thần không từ quan! Mong Bệ hạ ân chuẩn cho thần đi theo Bệ hạ, cúc cung tận tụy!" Trần Hữu Lương cúi đầu sát đất, bi thương nói: "Thần nhất định sửa đổi tật ngu muội cố chấp này, sau này trách người nhất định tự trách mình trước!"
Trong phòng im lặng, Trần Hữu Lương quỳ trên đất không dậy, không biết qua bao lâu, thấy một góc áo trắng dừng lại trước mặt, một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ông không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự hờ hững, sự cao ngạo uy nghi ấy. Một lát sau, nghe nam tử lười biếng nói: "Đứng dậy đi."
"Thần... tạ Bệ hạ!" Trần Hữu Lương run rẩy đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, cúi đầu hổ thẹn không dám ngẩng lên.
Bộ Tích Hoan lấy những bức mật tín từ tay ông ta, mở từng bức ra xem, "Đều ở đây?"
"Hồi Bệ hạ, người của Ngụy công tử không ngủ không nghỉ tra xét cả đêm, chỉ tra được một nửa số sách cất giấu trong phủ Hà Thừa Học, e rằng còn nữa."
"Tra! Trước đêm nay, đưa hết cho trẫm!" Bộ Tích Hoan ném lại thư cho Trần Hữu Lương, sải bước ra khỏi phòng.
*
Mộ Thanh tỉnh dậy, Bộ Tích Hoan đã ở trong phòng.
Cửa sổ mở, chim oanh hót trên cành hải đường, chân đèn trong phòng đã nguội lạnh. Nam tử ngồi lười biếng bên bàn, tắm mình trong ánh nắng ban mai, thấy nàng vén màn trướng dậy, cười nói: "Ngủ ngon thật, trẫm vào phòng, ngươi cũng không hay biết."
"Mệt." Mộ Thanh nói. Từ khi phụ thân qua đời, nàng chưa từng có một đêm ngon giấc, đêm qua chắc là mệt quá nên mới ngủ say.
Bộ Tích Hoan nhìn nàng cười cười, "Cổ họng đỡ hơn rồi."
Mộ Thanh lúc này mới nhận ra cổ họng mình không còn đau như đêm qua, "Tìm thấy mật tín rồi?"
"Tìm thấy rồi, đúng như ngươi nói, không sai một chữ."
"Vậy đồng đảng..."
"Không vội, đêm nay sẽ đến, trời sáng rồi, trước tiên hồi cung."
Mộ Thanh nghe vậy không nói gì nữa, lúc này tiểu đồng bưng đồ rửa mặt lên lầu, Mộ Thanh đi vào sau bình phong, ánh mắt hơi động. Nàng sửa soạn xong, đi ra nói: "Ở phía nam thành có tiệm bánh bao Phúc Ký, khi hồi cung có thể đi qua đó không?"
Bộ Tích Hoan nghe vậy khẽ ngẩn ra, trong lời nói mang theo sự quan tâm, "Thức ăn trong cung không quen sao?"
"Trước đây, khi phụ thân ta đến Biện Hà thành, lúc về nhà thường mang theo bánh bao của tiệm đó, nói là có thời gian sẽ dẫn ta đi. Ta đến thành Biện Hà đã được một thời gian, vẫn chưa có cơ hội đến đó." Mộ Thanh cúi mi mắt, dung nhan thanh lãnh phủ một lớp bóng mờ, thêm nét ưu tư.
Bộ Tích Hoan nhìn nàng, bỗng đứng dậy, nắm lấy tay Mộ Thanh rồi đi xuống lầu. Mộ Thanh khựng lại, tay rụt về muốn rút lại, chỉ cảm thấy bàn tay kia nắm chặt hơn. Lần này, hắn không dùng nội lực ép nàng phải nghe theo, chỉ nắm chặt hơn một chút. Nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nam nhân, lực đạo kiên định kia khiến nàng có chút sững sờ.
Chỉ nghe hắn nói: "Đi."
Xuống lầu, xe ngựa đã dừng sẵn ngoài rừng hải đường, hai người lên xe, ra khỏi cửa sau phủ Thứ Sử, xe ngựa thẳng tiến đến phía nam thành.
Đến cửa tiệm bánh bao Phúc Ký, Mộ Thanh vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tiệm bánh bao lại bày trí khá quy mô, tầng một là đại sảnh, tầng hai tầng ba trông giống như những phòng riêng, thực khách ra vào tấp nập không ngớt.
"Đi thôi." Bộ Tích Hoan nắm tay Mộ Thanh định xuống xe ngựa.
Mộ Thanh nhìn hắn một cái, hắn đeo mặt nạ, ăn vận như vậy, phong thái như vậy, xuống xe nhất định sẽ thu hút sự chú ý. Thân phận và tình cảnh hiện tại của hắn, phô trương như vậy chung quy sẽ bất lợi.
"Không cần đâu." Mộ Thanh ngồi yên không nhúc nhích, "Gọi tiểu đồng đi mua, mang về cung ăn."
"Trở về cung thì nguội mất." Bộ Tích Hoan lại ngồi xuống, mỉm cười quay đầu, chăm chú nhìn nàng.
Trong xe ngựa trải thảm mềm đệm gấm, bàn trà gỗ thông nhỏ, bình ngọc cắm đầy hoa, càng tôn lên dung nhan thanh lãnh của nàng. Nam nhân nhìn nàng, trong mắt dâng lên vẻ dịu dàng quyến luyến, ngay cả giọng nói lười biếng kia cũng bất giác mềm mại hơn vài phần, hỏi: "Lo lắng cho trẫm sao?"
Mộ Thanh sững người, ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lập tức quay mặt đi.
Bên cạnh vang lên tiếng cười trầm thấp của Bộ Tích Hoan, "Để trẫm nghĩ xem tối qua ngươi đã nói gì nào, hửm? Khinh thường, xấu hổ, sợ hãi thì sẽ không dám nhìn người khác, vậy khi thẹn thùng thì sao?"
Lời vừa dứt, quả nhiên thấy Mộ Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt dường như có vẻ kinh ngạc.
Bộ Tích Hoan nhìn nàng, nụ cười càng sâu.
"Quan sát lời nói và sắc mặt tối kỵ nhất việc tách biệt biểu cảm và hành động, giải thích một cách đơn lẻ và phiến diện, bệ hạ!" Mộ Thanh nói.
Thành Biện Hà cách huyện Cổ Thủy trăm dặm, trước kia phụ thân mua bánh bao, trên đường lại ủ trong lòng, về đến nhà cũng đã nguội lạnh. Bọn họ luôn hâm nóng lại rồi mới ăn, cho nên nàng muốn mang bánh bao về cung hâm nóng, nàng chỉ là... nhớ nhung mùi vị đó mà thôi.
Chỉ là, nàng không nói ra lý do này. Nàng vào cung mới chỉ vài ngày, trong cung ngoài cung, hiếm khi thấy hắn cười thật lòng, đây là lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như vậy.
Giờ này, về cung đã hơi muộn, tiệm bánh bao Phúc Ký ở phía nam thành, về cung phải vòng một vòng lớn, hắn không hề do dự mà dẫn nàng đến đây, đối xử với nàng như vậy, nàng liền có chút không nỡ nói ra lời làm tổn thương mặt mũi hắn.
"Hoặc là mang về cung, hoặc là không mua, về cung." Mộ Thanh cúi mi mắt.
Trong xe ngựa yên tĩnh một lúc, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của nam nhân đang dừng trên người mình, một lúc lâu sau, thở dài bất lực, "Được, nghe ngươi."
"Đi mua đi." Bộ Tích Hoan nói với tiểu đồng đánh xe qua tấm rèm.
Tiểu đồng xuống xe ngựa, một lát sau quay lại, trên tay xách hai gói giấy dầu lớn, ước chừng một gói bánh bao thịt, một gói bánh bao chay. Bánh bao được đặt lên bàn trà gỗ thông nhỏ, xe ngựa liền hướng về phía hoàng cung, từ phía nam thành vòng về phía đông thành, lên phố Đông, xe ngựa liền chậm lại.
Phố Đông tập trung các nha môn các cấp của thành Biện Hà, người dân không có việc gì đều không đến con đường này, vì vậy con đường này ngày thường ít người nhất, hôm nay phía trước lại có chút náo nhiệt. Đám đông ba tầng trong ba tầng ngoài, chặn cửa một nha môn chật kín người, xe ngựa từ xa đã chậm lại.
Ánh mắt Mộ Thanh khẽ động, trong lòng đã hiểu rõ nhưng lại giả vờ không biết, vén rèm hỏi: "Phía trước là nơi nào?"
Bộ Tích Hoan không thèm nhìn ra ngoài, lười biếng dựa vào đệm mềm, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, nói: "Nha môn Binh Tào, Chức Phương ty, nơi chiêu mộ quân lính chinh phạt Tây Bắc."