Ba văn tiền, cược với ngươi ba ngàn lượng.
Xung quanh bàn đánh cược, đột nhiên im bặt. Tất cả mọi người đều tưởng rằng tai mình có vấn đề.
Gã nam tử đầu tiên phản ứng lại, trừng mắt nhìn thiếu niên, "Ba văn tiền làm sao có thể cược ba ngàn lượng?"
"Sao lại không thể cược?" Thiếu niên ngồi ngay ngắn, sắc mặt khá bình thản, "Cái gọi là cược, chẳng qua là thắng thì lưng đeo vạn lượng, thua thì khuynh gia bại sản. Ba văn tiền có thể biến thành ba ngàn lượng, ba ngàn lượng cũng có thể chẳng còn một xu nào. Ta không phải không cược một đồng nào, ta cược ba văn."
Ta cược ba văn...
Xung quanh bàn cược, lại rơi vào một khoảng lặng khác. Tất cả mọi người đều giật giật khóe miệng.
Gã nam tử lại cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên tận đỉnh đầu, "Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Ngươi thắng, Ba văn tiền thắng ba ngàn lượng của ta! Ta thắng, ba ngàn lượng chỉ thắng ba văn tiền của ngươi?"
Hắn không cảm thấy số tiền hắn cược có hơi ít sao?
Mộ Thanh nhướng mày, "Ngươi thắng thì ba văn tiền mới được tính là của ngươi. Nếu ngươi không thể thắng, ta cược ba văn tiền hay cược ba ngàn lượng, đối với ngươi có gì khác biệt sao?"
Gã nam tử nghe vậy, trong lòng bốc hỏa, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình nhất định sẽ thắng, cược ba văn tiền là còn nể mặt ta?"
"Ta là nể mặt ba văn tiền đó." Mộ Thanh vững vàng ngồi trên ghế, ánh mắt thành thật, "Đối với ta, ba văn tiền đủ mua ba cái bánh bao, đủ ăn ba bữa. Cho nên, ba văn tiền này ta cũng không định để ngươi thắng, của ta vẫn là của ta."
"..."
Bầu không khí chết lặng đến không thể chết lặng hơn. Có người giật giật khóe miệng, không biết vì sao lại muốn cười.
Quả là một câu “của ta vẫn là của ta”! Đủ bá khí! Thế nhưng, bá khí này nếu chỉ vì ba văn tiền, thật không biết nên nói thiếu niên này là bá khí hay là keo kiệt.
Gã nam tử tức đến thở hổn hển, nắm chặt tay đến kêu ken két. Tên tiểu tử này, thật sự có bản lĩnh làm người ta phát điên!
Những người xem xung quanh thấy vậy, không khỏi toát mồ hôi thay thiếu niên. Gã nam tử này trông không giống người dễ dây vào, thân hình vạm vỡ kia, một người có thể địch hai thiếu niên, nắm đấm còn to hơn cả mặt thiếu niên, nếu chọc giận hắn, e rằng đêm nay không ra khỏi sòng bạc được!
Bịch!
Gã nam tử quả nhiên đấm mạnh xuống bàn, tiếng vang làm cả đại sảnh im bặt. Các con bạc ở những bàn khác người thì quay người, người thì vươn cổ, cả đại sảnh sòng bạc đều nhìn về phía này.
Chỉ nghe hắn nói: "Được! Tiểu tử ngươi to gan! Dám coi thường ta đến mức này, ta không đánh cược với ngươi chẳng lẽ còn là nam nhi? Nhưng mà, tiền cược phải đổi."
Mộ Thanh nghe vậy, ngay cả lông mày cũng lười nhúc nhích, chỉ nhìn gã nam tử, chờ lời tiếp theo.
"Lão tử không thèm ba văn tiền đó, lão tử muốn một bàn tay của ngươi!" Gã nam tử cười, bộ râu quai nón khiến nụ cười có chút dữ tợn, ánh mắt nặng nề nhìn bàn tay phải của Mộ Thanh, "Chính là bàn tay ngươi vừa đặt ba văn tiền đó xuống!"
Hắn tức giận vì Mộ Thanh coi thường hắn, muốn phế bàn tay vừa đặt ba văn tiền xuống của nàng để trút giận.
Đại sảnh lập tức càng yên tĩnh hơn, tĩnh lặng đến mức có chút quỷ dị.
Trong sòng bạc thua tiền, đừng nói chặt tay, ngay cả mất mạng cũng có, không có gì lạ. Lạ là có người dám đặt cược như vậy ở sòng bạc Xuân Thu.
Chủ nhân đứng sau sòng bạc Xuân Thu chính là Ngụy gia! Ngụy gia này là thương gia giàu có nhất Giang Nam, có quan hệ chằng chịt với các gia tộc quyền quý ở bốn châu Giang Nam, nghe nói mấy năm gần đây ngay cả các đại quan trong triều ở kinh thành cũng có giao thiệp với Ngụy gia.
Ngụy gia giàu có một phương, thiếu chủ Ngụy Trác Chi lại là người trong giang hồ, bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa, khinh công càng là nhất tuyệt, tự nhận thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, người trong giang hồ gọi là Ngụy công tử.
Ngụy công tử những năm này tung tích bất định, nhưng sòng bạc Xuân Thu dùng nữ tỳ tiếp khách chính là chủ ý do hắn bày ra. Trong sòng bạc này hắn không nuôi hộ vệ hay một tên tay sai nào, ngay cả tiểu đồng cũng không có. Các công tử thế gia, thương nhân quyền quý đến đây đều nể mặt hắn vài phần, đừng nói chặt tay gϊếŧ người loại chuyện này, ngay cả đánh nhau ẩu đả bình thường cũng không có.
Hôm nay tên thô lỗ này và thiếu niên là hai kẻ ngốc từ đâu đến, dám đặt cược như vậy trong sòng bạc của Ngụy công tử? Nếu thật sự máu nhiễm nơi này, làm bẩn sòng bạc của hắn ta, e rằng hôm nay ai cũng không đi được.
"Được!" Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên, Mộ Thanh lại gật đầu.
Nàng đồng ý dứt khoát, gã nam tử lại nhìn nàng thêm một cái, "Tiểu tử ngươi cũng có chút gan dạ! Nhưng ta nói trước, đến lúc đó đừng cầu xin tha thứ, ta sẽ không nương tay đâu!"
"Nguyện cược thua chịu, đến lúc đó ngươi cũng đừng nắm chặt ngân phiếu không chịu buông."
"Ngươi thắng ta rồi hãy nói!" Gã nam tử hừ một tiếng, vỗ mạnh ngân phiếu trong tay xuống bàn, một tiếng “bạch”, đánh thức những con bạc trong đại sảnh.
Ván cược... cứ như vậy được thiết lập?
Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, một lát sau, ồn ào nổi lên, các con bạc nhao nhao rời bàn, như thủy triều dồn về phía này.
Dám đặt cược như vậy trong sòng bạc của Ngụy công tử, bản thân đã có trò hay để xem, ván cược ba văn tiền so với ba ngàn lượng càng là chưa từng nghe thấy!
Náo nhiệt như thế này, đêm nay không xem, ngày sau còn chưa biết có ai dám cược thế này nữa không!
Những con bạc nhanh chóng vây quanh chiếc bàn mà hai người đang ngồi, ba tầng trong ba tầng ngoài, những người phía sau không nhìn thấy liền ùa lên lầu hai, vịn lan can nhìn xuống.
Cảnh tượng này khiến các nữ tỳ áo xanh trong đại sảnh nhìn nhau, một cô nương có trang phục và trang sức rõ ràng sang trọng hơn khẽ cúi đầu lui lại, lặng lẽ đi lên lầu ba bằng cầu thang bên cạnh. Đến trước cửa một căn phòng sang trọng, nàng khẽ khom người, nhỏ giọng gọi: "Công tử..."
Trong đại sảnh, gã nam tử lực lưỡng đã kéo ghế, ngồi đối diện Mộ Thanh, hỏi: "Ngươi muốn đánh bạc thế nào?"
"Chơi xúc xắc! Mở ba lần, ai thắng hai trong ba ván là người thắng."
"Đơn giản vậy sao?" Gã nam tử nheo mắt, cười khẩy một tiếng, "Nói thật cho ngươi biết, lão tử còn chưa biết đi đã biết chơi xúc xắc rồi! Tiểu tử ngươi cứ chờ thua đi!"
"Ta còn chưa nói hết." Mộ Thanh bổ sung, "Tuy có thể mở ba lần, nhưng số lần lắc không giới hạn. Tức là, ta không muốn mở thì có thể không mở, ngươi không muốn mở cũng có quyền không mở. Chỉ cần một trong hai người không mở, ván này phải lắc lại, lắc đến khi nào cả hai chúng ta đều đồng ý mở mới tính. Cứ như vậy, mở ba lần, ba ván thắng hai!"
Gã nam tử sững sờ, những người xem xung quanh cũng sững sờ. Nhưng mọi người đều là những tay cờ bạc lão luyện, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ra chỗ tinh diệu của cách chơi này.
Xúc xắc, hay còn gọi là sắc tử, là trò chơi phổ biến nhất trong sòng bạc. Ba viên xúc xắc, một cái bát úp, điểm số lớn là thắng. Cách chơi này là dễ dàng nhất, trước khi mở bát không ai biết điểm số lớn hay nhỏ, thắng hay thua, vì vậy dù chơi bao lâu cũng không thấy nhàm chán, luôn luôn kí©h thí©ɧ và bí ẩn.
Cách chơi của thiếu niên này quả thú vị, hai bên có thể lựa chọn mở bát khi điểm số có lợi cho mình, tức là khi cho rằng điểm số mình lắc ra quá nhỏ, có thể thua thì có thể chọn không mở bát, điều này quả thực làm tăng thêm tính thú vị.
Nhưng cách chơi này có một điểm yếu chết người - không thể gặp phải cao thủ!
Cao thủ chơi xúc xắc có thể nghe tiếng đoán điểm, hoặc chỉ bằng cảm giác trên tay là có thể lắc ra được bộ ba giống nhau! Gặp phải cao thủ như vậy, trừ khi không mở bát, nếu mở bát là thua, lắc lại bao nhiêu lần cũng vô dụng!
Rất không may, gã nam tử đối diện với thiếu niên này chính là cao thủ như vậy. Hắn ta đến sòng bạc một canh giờ đã thắng được năm sáu ngàn lượng bạc, chưa thua một lần nào!
Trừ phi thiếu niên này cũng là cao thủ, nếu không sẽ không có cơ hội thắng.
"Hừ! Cách chơi đúng là mới lạ! Nhưng mà, có thêm bao nhiêu trò cũng vô dụng, lão tử sẽ cho ngươi biết, danh hiệu "Đổ Gia" của lão tử không phải là tự nhiên mà có!" Gã nam tử hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào tay Mộ Thanh, sát khí lộ ra, "Tay của ngươi, tối nay lão tử nhất định phải lấy!"
"Thắng ta rồi xưng "Đổ Gia" cũng chưa muộn." Mộ Thanh cũng hừ lạnh, cách chơi này, e rằng tất cả mọi người ở đây đều chưa hiểu thấu tinh túy của nó.
Đây không phải là cuộc so tài về kỹ thuật đánh bạc, mà là cuộc so tài về chiến thuật tâm lý.
Ai có thể nắm giữ tâm lý của đối thủ trong lòng bàn tay, người đó sẽ thắng!
Rất không khéo, nàng là nhà tâm lý học.
Nhà tâm lý học vi biểu hiện.