Khai quan nghiệm thi, tra nội tình, an ủi vong linh, làm người chết mở miệng nói chuyện —— đây là chuyện Ngỗ tác nên làm. Mộ Thanh làm. Tây Bắc nhập ngũ, cứu chủ soái, gϊếŧ địch đầu, phiên triều đình, phúc Thịnh Kinh, khuynh quyền mưu —— đây không phải là chuyện Ngỗ tác nên làm. Mộ Thanh cũng làm. Nhưng, nàng cảm thấy, đó đều không phải chuyện nàng muốn làm. Chuyện đời này nàng muốn làm nhất, chính là mổ người sống. Mổ tiểu nhân đã gϊếŧ hại phụ thân nàng. Mổ quý nhân đại lão chỉ có một cái miệng lưỡi đã muốn lật đổ công lý. Mổ một đế quân ngồi trên ngàn người, hưởng hoan lạc vui thú. Nàng có thể mổ xẻ người chết, mổ xẻ người sống, mổ xẻ thiết huyết vương triều này, nhưng làm sao có thể mổ xẻ tấm chân thật của kiếp này? Đợi núi sông nứt, khói lửa bùng lên, y phục nàng cuốn vào thiên quân vạn mã, “Ta chỉ cầu cả đời này một tình yêu chân thành, không lừa dối, không vứt bỏ. Người lừa gạt ta, ta vĩnh viễn xa rời!” Phong lôi động, tứ hải kinh, thiên hạ khuynh, truyền kỳ một đời này của nàng, giờ phút này, bắt đầu —— 【 Văn án huyền nghi 】 Thời kỳ Đại Hưng Nguyên Long, đế quân hoa mắt ù tai, năm ngoại tộc xâm phạm biên giới. Mộ Thanh theo sông Biện hà của phía nam, đi tìm thủ phạm gϊếŧ phụ thân, được chọn vào hành cung làm Nam phi, hành thích Đại Hưng đế quân! Nam phi làm việc không phân biệt đúng sai, đế quân thủ đoạn xảo quyệt, hung thủ gϊếŧ phụ thân đến tột cùng kẻ nào? Trên đường hành quân nội gian ẩn náu, cơ quan của Đại Mạc so với cơ quan dưới lòng đất còn quỷ dị hơn, sứ giả nghị hòa nửa đường bỏ mình, Thịnh kinh hỗn loạn xuất hiện Lặc Đan Vương không rõ thật giả… Là ai coi thế cục thiên hạ như một bàn cờ loạn, là ai coi lưỡi dao là dây đàn tấu một khúc thịnh thế bi ai? Từ biên quan tới Thịnh kinh, từ dân gian tới triều đình, nhìn xem một vở kịch lớn khó bề phân biệt, nghe một khúc ca thịnh thế truyền kỳ của một nữ ngỗ tác.