Chương 7: Khoản tiền đầu tiên trong đời (phần 2)

Editor: Selina

Chương 7. Khoản tiền đầu tiên trong đời (phần 2)

Lý Nguyên Thanh vẫn giữ nguyên tư thế như thế, không chút động đậy. Mạch Nha nghĩ, hắn có lẽ là một người chấp nhất: “Vậy làm phiền Nguyên Thanh ca ca.”

Mạch Nha leo lên bờ vai của hắn, lòng bàn tay chạm được cơ bắp rắn chắc, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn cùng với mùi vị nam nhân tỏa ra. Không hiểu được vì sao, cứ tưởng rằng mùi vị của nam nhân đều là hôi hôi, rất khó ngửi, nhưng nàng thấy khí vị trên người Lý Nguyên Thanh cư nhiên lại mặt đỏ tim đập lợi hại hơn.

“Nha Tử, ngươi sao thế?” Đông Sinh thoáng nhìn nhìn mặt nàng hồng như mông khỉ, khó hiểu hỏi.

“A?” Mạch Nha từ suy nghĩ vớ vẩn lấy lại tinh thần, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Nga… Không có gì!”

Đọạn đường còn lại, cảm thấy ngắn đi rất nhiều.

Không bao lâu, nàng đã nhìn thấy tấm biển được treo trên bức tường màu xám cao cao, bên trên viết hai chữ to “Trang huyện”. Nhưng các chữ không giống với chữ nơi nàng từng ở, xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể là văn tự của triều đại này.

Chung quanh người lui tới dần dần nhiều lên, rất xa còn có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ phía cửa thành.

“Nguyên Thanh ca, ngươi mau thả ta xuống, nếu bị người nhìn thấy thì không tốt.” Mạch Nha nhỏ giọng nói, giống như là muỗi nhỏ vo ve bên tai.

“Ân.” Lý Nguyên Thanh thu hồi tay đỡ đùi nàng, cong eo đem nàng buông xuống.

Đông Sinh đem tay nải đưa cho hắn, nói: “Ngươi không phải muốn lên chợ phía Đông đi bán da lông sao? Vậy mau đi đi, chờ chúng ta làm xong việc thì tập hợp ở nơi này, đến lúc đó cùng nhau trở về.”

“Được” Lý Nguyên Thanh xoay người đi lên trước, lại liếc mắt nhìn một cái Mạch Nha rồi mới đi vào cửa thành.

Mạch Nha cảm thán, hắn còn trầm mặc ít lời hơn so với ca ca, kiệm lời như vàng vậy!

Cùng Lý Nguyên Thanh chia tay, Đông Sinh liền mang theo nàng đi vào thành.

Trong thành thật là náo nhiệt, đặc biệt là chợ sáng, người càng nhiều hơn. Thời tiết hiện giờ có rất nhiều loại đồ ăn được bày bán. Đương nhiên có cả các loại rau dưa mới mẻ, thịt cá; cũng có bán vải dệt, kim chỉ, còn có chút đồ vật dùng hàng ngày của nữ nhi, thật sự không có ai bán tôm hùm đất cả.

Mạch Nha gian nan thu hồi hai mắt của mình. Nói thật, vô luận là nữ nhân ở thời không nào, làm gì có ai không yêu cái đẹp. Cho nên khi nhìn thấy những dây buộc tóc, chu thoa xinh đẹp, trong mắt nàng không ngừng tỏa ra ánh sáng, chính là…Ai, ai kêu nàng hiện tại không có tiền: “Ca, trong thành nơi nào có nhiều tiệm cơm?”

“Có đi… Lần trước ta tới thì nhìn thấy chợ bán thức ăn phía trước có Phúc tửu lầu, này, nó ở đằng kia.” Đông Sinh chỉ vào phía trước chỗ ngoặt, một tửu lầu có vị trí không tồi, ở cửa treo biển hiệu, viết tên tửu lầu lên đó.

“Ân, vậy thì đi nhà đó đi.” Nàng nghĩ, nếu vị trí tốt như vậy thì sinh ý tuyệt đối cũng không kém được.

Nhưng chờ nàng đến gần mới thấy, ở đối diện nó có nhà một tửu lầu mới càng thêm khí phái hơn.

Hiện tại là buổi sáng, không có nhiều người đến tửu lầu ăn cơm, trước cửa hai nhà đều có tiểu nhị đang quét tước vệ sinh.

Đông Sinh cũng nhìn thấy, hỏi: “Ta đi nhà nào đây?” Hai bên đều là tửu lầu, một nhà mới mở, một nhà là tửu lâu lão làng.

“Ân… Vẫn là đi tới Phúc tửu lầu đi.” Mạch Nha xoay người, hướng sang bên phải tiến vào.

Đông Sinh đứng ở cửa, có chút thấp thỏm: “Thật sự muốn vào hả?” Bọn họ mặc quần áo như vậy, chỉ sợ nhân gia sẽ trực tiếp đem bọn họ đuổi ra.

“Không có việc gì đâu, chúng ta vào nói chuyện sinh ý, ngươi sợ gì, hắn cũng sẽ không ăn ta” Mạch Nha ôm bao bố, bước vào.

Quả nhiên, tiểu nhị kia thấy bọn họ ăn mặc rách rưới, cũng không cho họ sắc mặt hòa nhã, không nóng không lạnh nói: “Còn rất lâu mới tới giữa trưa, các ngươi nếu tới ăn cơm, chờ giữa trưa lại đến, hiện tại không đợi khách!”

Ở phía sau, Đông Sinh rũ đầu, mặt đỏ lên.

Mạch Nha lại đứng thẳng thoải mái hào phóng, khuôn mặt nhỏ tươi tắn nói: “Ta tìm chưởng quầy của các ngươi.” Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn sắp xếp bên trong tửu lầu. Thấy một lão nhân đứng ở sau quầy, đang cầm sổ sách, gảy bàn tính. Hắn nghe được Mạch Nha nói, nâng mắt nhìn bọn họ một chút, lại tùy ý cúi xuống tính toán tiếp.

Mạch Nha suy đoán hắn chính là chưởng quầy của Phúc tửu lầu.

Tiểu nhị nghe nàng nói phải gặp chưởng quầy, âm dương quái khí nói: “Chưởng quầy nhà chúng ta rất vội, nếu nhị vị có chuyện thì cứ nói thẳng là được, ta sẽ thay các ngươi chuyển lời.”

Mạch Nha cũng không kiên trì, đi vài bước đem bao bố trong ngực đặt lên bàn, mở ra chén sứ bên trong, nói: “Tiểu nhị ca, ngươi thử ăn xem đồ ăn này có ngon không?”

Trên tay tiểu nhị còn cầm giẻ lau, tò mò duỗi đầu đi xem: “Đồ vật gì thế?”

“Ngươi nếm thử xem thì sẽ biết ngay” Mạch Nha cầm nắp chén mở ra, một cỗ hương cay tiên vị bay ra. Tối hôm qua nàng lại dùng thêm hương vị nấu tôm hùm đất, chậm rãi khiến nó thấm vị, so với bữa ăn chiều hôm qua thì hương vị ngon hơn rất nhiều.

Mùi cay dễ dàng kí©h thí©ɧ vị giác con người, khiến người ngửi được chảy nước miếng ròng ròng.

Tiểu nhị hút hút nước miếng bên miệng: “Đây là tôm, nhưng sao ta chưa thấy qua con tôm nào như vậy?”

Mạch Nha cười nói: “Kỳ thật cũng không phải đồ vật gì hiếm lạ, chính là tôm hùm đất ngoài ruộng, tới, mời ngươi nếm thử một cái.” Nàng dùng chiếc đũa gắp một con đưa cho hắn.

Tiểu nhị vội ném giẻ lau chạy nhanh ra nhận. Lão chưởng quầy cũng ngửi thấy hương vị nên lại đây, chờ nhìn thấy đồ vật trong chén Mạch Nha, hắn rất kinh ngạc: “Nha đầu, sao ngươi lấy cái này nấu đồ ăn? Đều là vỏ, nấu lên sao có thể ăn ngon!”

Đông Sinh thấy có người nghi ngờ tay nghề muội muội, vội vã thay nàng chứng minh nói: “Ngươi cũng chưa nếm, sao biết ăn không ngon, nhà ta tối hôm qua chính là nấu thật nhiều, dù sao nói ngươi cũng không tin, nếm thử chẳng phải sẽ biết hay sao!”

Mạch Nha thấy hắn gấp đến đỏ mặt, không khỏi bật cười, thật là người cuồng muội muội

“Ai da, thực sự ăn rất ngon” Tiểu nhị mυ"ŧ một con tôm, liên thanh tán thưởng. Cả con tôm đã thấm đẫm gia vị, cắn một ngụm, nước sốt sẽ tuôn ra, thơm vô cùng. Hắn lại tiếp tục lột vỏ tôm ra, thịt tôm nhuyễn nhuyễn nộn nộn, ngon đến không chịu được.

Lão chưởng quầy nhìn hắn ăn cũng thèm, duỗi tay cầm lên một con, bỏ vào miệng ăn thử.

Mạch Nha cười tủm tỉm nhìn bọn họ ăn, Đông Sinh nhìn nụ cười của nàng, không hiểu sao chỉ muốn bỏ gánh trốn chạy.

Trong chén sứ chỉ để đại khái có mười mấy con tôm hùm đất, chỉ một lát sau, đã bị hai người bọn họ ăn xong. Phút cuối cùng, lão chưởng quầy còn chưa đã thèm chép chép miệng: “Nha đầu, ngươi làm món này như thế nào?”

Rốt cuộc nói tới chính sự, Mạch Nha cười, kéo cái ghế bên người ngồi xuống, không chỉ chính nàng ngồi, nàng cũng kêu Đông Sinh ngồi.

Đông sinh lắc lắc đầu, đi lùi về phía sau.

Lão chưởng quầy híp lại mắt, phân phó tiểu nhị mang trà lên: “Nha đầu, có lời gì muốn nói thì ngươi cứ nói thẳng.”

Mạch Nha nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật cũng không gì, ta thấy sinh ý tiệm cơm của ngài sợ là đã không bằng lúc trước đi?”

Lão chưởng quầy ngồi ở đối diện, đem chén trà đẩy đến trước mặt nàng, cười thực bất đắc dĩ: “Nếu ngươi đều đã nhìn ra, còn hỏi nhiều như vậy làm gì!”

Ban đầu cửa hàng này của hắn sinh ý cũngkhông tồi. Nhưng từ khi ở đối diện mở tửu lầu xa hoa kia, sinh ý xác thật kém rất nhiều. Vì điều này, hắn không thể không đem giá đồ ăn hạ thấp, nhưng phía đối diện cũng hạ xuống, cùng hắn đánh một cuộc chiến giá cả. Cái này có thể gọi là thương nghiệp cạnh tranh ác liệt. Đương nhiên, những lời này hắn sẽ không nói cho Mạch Nha, đó là át chủ bài của hắn, sao hắn có thể dám nói ra.