Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Phẩm Điền Viên Mỹ Thực Hương

Chương 35: Tìm lá cây da

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Selina

Chương 35: Tìm lá cây da

Mọi người đều cười.

Phúc thẩm mỗi lần gọi Tôn Lương Thụ đều là bảo bối ơi bảo bối à, quả thực gọi khiến người ta nổi cả da gà. Thế cho nên Tôn Lương Thụ lớn như vậy rồi nhưng mọi việc đều còn phải hỏi nương. Chỉ cần là nàng không đồng ý, hắn tuyệt đối không đi làm, là một bảo bảo mười phần ngoan ngoãn. Thật không hiểu được, ngày sau hắn nếu cưới tức phụ, có phải hay không cả ngày vẫn nghe nương.

Trước khi Lâm Hổ lên núi, hắn ra dáng đại nhân vỗ vỗ vai Tôn Lương Thụ, khuyên nói: “Mẹ ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm, mau chút trở về đi!” Mọi người lại là một trận cười to.

Tôn Lương Thụ không ngốc, chỉ là bị nương quán có chút đơn thuần mà thôi.

Lúc này nhiều người lên núi, đi đường cũng phá lệ náo nhiệt, đặc biệt là Lâm Hổ, hưng phấn quá độ không chịu nổi.

Cơ hội hắn được lên núi không nhiều lắm, chỉ có khi lão cha nhàn hạ, mới có thể ngẫu nhiên dẫn hắn lên núi chơi chơi, bắt chút thỏ hoang về làm bữa ăn ngon.

Sọt tre gì đó đều do Đông Sinh cùng Nguyên Thanh cõng. Lâm Hổ cùng Đông Sinh đi ở đằng trước, Nhị Nữu theo sát sau đó, tìm được cơ hội liền cùng hắn nói chuyện. Tiểu Thúy đi hơi chậm chút, đi ngang hàng với Mạch Nha. Nguyên Thanh đi ở phía sau Mạch Nha, thường thường nhắc nhở nàng chú ý dưới chân. Có hắn hộ vệ, Đông Sinh bớt lo hẳn ra.

Đi đến giữa sườn núi, đi một đoạn thì đến kia phiến rừng trúc rậm rạp.

Mạch Nha chỉ đạo Tiểu Thúy bọn họ tìm măng như thế nào, đào như thế nào. Chờ đến khi bọn họ đều biết làm, nàng muốn đi chung quanh trong rừng tìm kiếm cây da.

Lâm Hổ không chịu ngồi yên, cũng muốn đi theo nàng. Đông Sinh cùng Nguyên Thanh thương lượng một chút, để Nguyên Thanh ở lại cùng Tiểu Thúy bọn họ đào măng, còn Đông Sinh hắn đi theo Mạch Nha.

Thời điểm này cây da còn chưa lớn hẳn, đại bộ phận chúng lớn lên giống bụi cây. Một bụi lớn sẽ có cả trái cây, sau đó sẽ ở phụ cận. Năm này sang năm nọ, liền sẽ hình thành phiến cây da rừng, loại cây này kỳ thực rất phổ biến, không tính là hi hữu.

Cho nên không đi bao xa, Mạch Nha chỉ vào một mảnh lá cây rậm rạp xồm xoàm kêu lên: “Đó chính là cây da. Hiện tại là mùa xuân, nó đang mọc lá non, chờ tới mùa thu, nó sẽ còn kết cả quả màu đỏ nữa!”

Đông Sinh đi đến nhìn bụi cây da ở trước mặt, nghi hoặc nói: “Ta trước kia lên núi thường xuyên thấy chúng. Ở sau nhà của chúng ta một đoạn cũng có nhiều bụi cây này lắm, ta tưởng là cỏ dại chứ, thứ này thật có thể cho heo ăn sao?”

“Đương nhiên có thể, loại lá cây này có rất nhiều dinh dưỡng, heo ăn mới tốt, có thể mập lên. Nó không kém hơn với cỏ heo đâu nhé. Ngươi nghĩ a, cỏ heo nó đều có thể ăn, lá cây sao lại không thể ăn chứ?” Mạch Nha đã đem sọt lấy lại đây, bắt đầu trích lá cây, Lâm Hổ cũng hưng phấn chạy đi lên giúp nàng trích. Mạch Nha nói cho hắn, phải trích mấy cái lá già, lá nón thì để lại đợi nó lớn lên. Chờ đến đầu hạ, mới có thể có lá cây cuồn cuộn không ngừng cho heo con.

Đông Sinh tuy nói vẫn không quá tin tưởng, nhưng nếu muội muội kiên trì, hắn cũng đành phải đi theo trích. Bên kia mấy người đã đào được một sọt măng lớn rồi, cũng chạy tới hỗ trợ.

Người nhiều chính là sức lớn, chỉ chốc lát công phu, bọn họ chứa đầy được một sọt lớn.

Lâm Hổ còn xung phong nhận việc cõng một cái sọt lá cây da, bước chân nhẹ nhàng chạy xuống dưới chân núi.

Nhị Nữu đi bên người Mạch Nha, hỏi nàng: “Mạch Nha, ngươi sao biết nhiều thứ thế, chúng ta lớn như vậy cũng chưa nghe qua heo còn có thể ăn lá cây da!”

Mạch Nha không để bụng cười nói: “Kia có gì, nếu là trải qua nạn đói hay những năm thiên tai, đừng nói heo, con người còn không phải đều phải ăn lá cây vỏ cây, ăn rễ cây hay sao!”

Tiểu Thúy gật đầu: “Ân, không sai, ta nghe gia gia nói, hồi gia gia còn trẻ còn có cả người nháo khởi nghĩa, mọi người cả ngày đánh giặc, hoa màu bị hủy hoại hết. Người trong thôn phải lấy cả lá cây để ăn, bắt được gì thì ăn cái nấy. Thật hy vọng thời này của chúng ta không cần lại chiến tranh, bằng không… Sẽ thê thảm lắm!”

Nói đến cái này, Mạch Nha bỗng nhiên nhớ tới, nàng tới nơi này lâu rồi mà đây là triều đại nào nàng cũng không biết. Dân phong nơi này có điểm Tống triều, có chút xa xôi, cùng phần lớn thành cách xa trong núi, vẫn là tương đối an tĩnh.

“Ca, thủ đô chúng ta, có hoàng đế sao?”

Đông Sinh sửng sốt: “Hoàng đế a…” Này thì hắn thật không hiểu được. Vừa sinh ra, bọn họ liền vì sinh kế bôn ba, làm sao sẽ đi quản hoàng đế là ai, bọn họ chỉ cần ngỳ ngày trôi qua ấm no là được.

Nhị Nữu xen mồm nói: “Nghe ca ca ta nói, hoàng đế hiện tại là một lão nhân, cưới thật nhiều thật nhiều phi tử. Huyện thành chúng ta mấy năm trước cũng có người bị tuyểncung tú nữ. Sau đó, cũng không thấy các nàng về nhà nữa, cũng chẳng nói được sủng ái hay gì. Người bị đưa vào trong cung, người trong nhà ngày cả một chút tin tức cũng không có. Lần sau nữa chỉ cần vừa nghe nói muốn tuyển tú nữ, thật nhiều nhà có tiền vội vã đem nữ oa gả cho người ta. Cho dù họ phải tùy tiện tìm một nhà nào đó, cũng tốt hơn phải để hài tử vào cung.”

Tiểu Thúy cũng gật đầu: “Thật đấy, bất quá cũng có nhiều người thấy sang bắt quàng làm họ. Ngay cả Trang huyện huyện lệnh, hắn cũng cưới một ít thϊếp thất, cũng sinh một đống hài tử. Nghe nói hắn cả ngày nghĩ cách để đem nữ oa trong nhà đưa đến kinh thành, để lót đường cho chính mình. Nữ oa của hắn gả ra ngoài cũng có vài người rồi, đều là làm tiểu thϊếp cho đại quan, nhưng mà có người ngay cả tiểu thϊếp cũng không được làm, chỉ có thể làm nha đầu bị người ta sai sử!”

Khi hai người nói chuyện này, họ thẳng bĩu môi, bộ dáng rất là khinh thường.

Ba cái nữ oa nói chuyện, ba cái nam oa thì đi ở đằng trước. Chuyện của nữ nhân, bọn họ không có hứng thú nghe, cũng không tiện nghe.

Mạch Nha rất rõ ràng loại tư tưởng lạc hậu này, có thể phàn thụ phụ quý, trừ bỏ tiền, chính là nữ nhân.

Huyện lệnh chính là chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng nữ oa thì không giống nhau, vừa có mặt mũi, vừa có thành ý, lễ vật này là loại dễ dàng nhất để đưa đi, nàng lại hỏi: “Kia… vị huyện lệnh đại nhân này, ít ngày nữa có phải hay không sẽ được thăng quan?”

Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy đều lắc lắc đầu, các nàng nào biết được cái này.

Trở về nhà, Điền thị đã đem mì sợi cán xong rồi, chỉ chờ bọn họ về là cho vào nồi.

Tôm hùm đất là ngày hôm qua nấu tốt, hôm nay chỉ cần đem đun lại một chút là xong.

Mạch Nha nghĩ nghĩ, dứt khoát làm mì thịt kho cho bọn hắn. Trong nhà cũng có tương, chỉ cần cải tiến một chút, nấu thành nước canh, nhất định ăn ngon.

Nàng đem nhiệm vụ lột măng giao cho Nhị Nữu bọn họ, lại đi kiểm tra sương sáo lắng đọng cùng tình huống đỗ giá nẩy mầm.

Đỗ giá phảik ăn khi mới mẻ, bằng không sẽ không ngon. Cho nên nàng phải tính toán thời gian cho ra thành phẩm, thời gian mỗi một hộp gỗ đều cách nhau một ngày. Như vậy tuy rằng không thể làm nhiều, nhưng có thể bảo đảm đỗ giá lúc nào cũng mới mẻ.

Giữa trưa, nàng làm hai loại canh, một loại là canh đậm vị, một loại là thanh đạm.

Mì sợi trước dùng nước suông nấu chín vớt ra.

Tôm thì dùng lửa lớn nhanh chóng xào qua, thêm nước tương dấm, đun đến khi ngấm vị, lại bỏ thêm chút tương đậu nành, thêm nước nấu sôi, đun lửa nhỏ để chậm hầm thành nước canh đậm vị. Đến khi bắc nồi, lại thêm hành lá cho thơm, canh huân thế là hoàn thành.

Canh thanh đạm thì đơn giản hơn rất nhiều, dùng rau xanh thêm đỗ giá rồi xào, xối sa tế ớt hồng hồng đỏ đỏ lên, ăn ở trong miệng, vừa cay vừa thanh đạm.

Một bàn người mới vừa bưng chén ăn mì lên, ngoài cửa lại tới một vị khách lần đầu tiên đến, thế mà lại là Trần chưởng quầy.

Hắn vội vàng cột xe ngựa, trên xe để chút thịt heo mới mẻ, cư nhiên còn có một loại thịt khác. Đó là đáp ứng yêu cầu của Mạch Nha, bắt chỉ sống gà mái già. Nhìn dáng vẻ, đây là hắn thật sự tới để tặng lễ.
« Chương TrướcChương Tiếp »