Chương 34: Nấu cơm

Editor: Selina

Chương 34: Nấu cơm

Bởi vì buổi tối có khách tới ăn cơm, Mạch Nha về đến nhà liền bận bịu làm việc.

Vũng nước trong viện đã bị Đông Sinh đào thành một cái hồ nước nhỏ, bốn phía đắp mấy cục đá lên, so với bờ bằng bùn trước kia thì chắc chắn hơn nhiều.

Mạch Nha dùng lưới vớt một ít tôm hùm lên, lại vớt thêm một con cá, buổi tối có thể dùng nó để nấu canh.

Mấy ngày trước, bọn họ lên núi bắt được gà rừng, Mạch Nha đã sơ chế tốt rồi. Nàng dùng tương đậu nành để yên, đợi lát nữa cho vào nồi chưng là được.

Mặt khác lại từ trong vườn nhổ mấy cây cải trắng. Dây của dưa chuột đằng đã lớn lên cao, dùng gậy trúc chống, bên trong có mấy đóa hoa màu vàng nho nhỏ, có vài đóa đã kết được quả dưa. Điền thị bón phân rất chăm chỉ, nửa tháng nữa thôi, nàng có thể ăn dưa chuột tươi ngon. Rau dưa phải làm sao cho béo mập mọng nước, thế thì ăn mới ngon được.

Cà chua cũng trổ vài nụ hoa nhỏ xíu, đậu đũa, ớt xanh, cũng từng ngày lớn lên rắn chắc. Năm nay đất trồng rau cũng nhiều, Điền thị lại trồng thêm chút đậu nành cùng đậu xanh. Đây cũng là ý tưởng của Mạch Nha. Bất quá nàng thật dùng mấy cây này để bán lấy tiền, nhưng chỉ có từng này khẳng định là không đủ, đến lúc đó cũng có thể đi mua ở trong thôn.

Bột bánh bao đã sớm được Điền thị lên men cho nở phồng rồi. Mạch Nha chưng tổng cộng hai nồi bánh bao. Đến khi chưng xong nồi thứ hai, nàng đem gà rừng đã yêm vào nồi chưng.

Lý thị rất nhanh đã tới rồi. Nguyên Thanh ở cửa gặp phải Đông Sinh, hai người cùng nhau ngồi xổm cửa, mân mê xe lừa.

Lý thị có thể đi từng bước chậm rãi. Điền thị vui cười không khép miệng được, đã nhiều năm rồi không được thấy nàng tới nhà chơi, vội vàng muốn đem nàng vào nhà.

Mạch Nha cũng đang từ phòng bếp đi ra, Lý thị cười nói: “Ta không đi nhà chính, ta đi giúp Mạch Nha nhóm lửa.”

“Làm sao lại để ngươi làm việc được chứ. Ngươi thật vất vả mới tới một chuyến, sao có thể để ngươi xuống bếp đây!” Điền thị ngăn lại nàng.

“Ai nha, có gì mà không được, có phải ngươi không muốn ta hoạt động hay không?” Lý thị kiên trì muốn đi.

Điền thị đành phải cùng Mạch Nha đỡ nàng ngồi xuống dưới bệ bếp.

“Thím, ta muốn nấu tôm hùm đất, lửa phải để to một mới được.” Mạch Nha hướng nàng cười nói.

“Được!”

Điền thị sớm đã đem tôm hùm đất rửa sạch sẽ, đặt ở rổ trúc.

Ngay khi tôm hùm đất tiếp xúc với dầu ớt, một hiện tượng kỳ diệu đã xảy ra. Nguyên bản tôm hùm đất màu đỏ sậm dần dần chuyển thành màu đỏ tươi diễm lệ, màu sắc khiến người ta si mê.

Lúc này Mạch Nha đem phương pháp nấu tôm hùm đất cải tiến, không hề dùng lửa nhỏ chậm đun, mà là xào nhanh dưới lửa lớn. Lại bỏ thêm vài lát gừng, thêm nước tương cùng dấm. Chờ đến khi bắc nồi thì thả chút hành tây cùng ớt bột vào. Nấu như vậy thì thịt tôm sẽ vừa tươi vừa giòn.

Lý thị ngồi ở phía dưới, dùng sức hít hít cái mũi: “Thơm quá đi, Mạch Nha, đồ ăn người làm đến tận cùng là bỏ thêm cái gì?”

“Chỉ là gia vị bình thường thôi, nhưng ta đem trình tự làm thay đổi một chút. Hơn nữa khống chế lửa tốt thì tất nhiên hương vị sẽ tốt thôi.” Mạch Nha một bên cùng nàng nói chuyện, một bên đem cái vung đạy lên nồi tôm hùm đất để bảo trì độ ấm. Sau đó nàng cầm một con tôm, bỏ vỏ, đưa đến bên miệng Lý thị: “Thím, ban đầu ta cho rằng thân thể của ngươi không thể đồ vật ăn quá cay. Hiện tại xem ra, ngươi thích ăn nhiều cay, như vậy hàn khí mới không thể tiến vào thân thể ngươi!”

Lý thị ăn thấy vị cay mười phần kết hợp với tôm hùm nộ nộn, trên mặt cười nở hoa. Nàng đã không nhớ rõ nữa, bao lâu rồi mới vui vẻ như vậy: “Nếu về sau mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn ngươi làm, ta sẽ chẳng còn sợ hàn khí hay gì nữa!”

Mạch Nha minh bachj ẩn ý trong lời nói của nàng, vội vàng quay người đi, cười không nói.

Bữa tối mang lên bàn, có tôm hùm xào cay, sương sáo chua cay ngon miệng, có gà rừng yêm tương chưng mằn mặn. Không chỉ thế, còn có măng non hầm canh cá, Mạch Nha bỏ thêm một nắm đỗ giá ở bên trong, ăn lên giòn giòn. Lại còn có cả một đĩa rau anh xào, bánh bao chấm với tương tôm.

Bữa ăn này, ai ai cũng ăn đến thoải mái.

Nguyên Thanh còn mang theo một vò rượu. Điền thị cùng Lý thị đều thật cao hứng, Đông Sinh liền rót cho các nàng một ly. Hai người uống đến mặt đỏ hồng, tiếng cười lớn hơn nữa.

Một ly rượu trắng xuống bụng, Lý thị cảm thấy toàn bộ thân mình đều ấm áp.

Mạch Nha uống không quen rượu trắng cay cay, liền hỏi: “Huyện thành có người ủ rượu sao?”

“Có chứ.” Đông Sinh gặm tôm hùm đất, lời nói nói mơ hồ không rõ.

Nguyên Thanh đáp thay: “Huyện thành có vài nhà ủ rượu, rượu nơi này của chúng ta, đều là bọn họ nhưỡng, ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Nếu có tửu phường, lần tới ngươi vào thành thì giúp ta mua chút hèm rượu trở về. Ta thấy trong thôn có không ít cây đào, chờ quả đào chín, ta nghĩ nhưỡng chút rượu trái cây. Hiện tại chỉ có quả đào có thể nhưỡng rượu. Chờ đến tháng 7 tháng 8 sẽ có thể dùng quả mơ cùng quả mận ủ rượu. Rượu quả mận rất có ích đối với bệnh phong thấp, hương vị cũng ngon, không giống rượu trắng vị cay nặng như vậy!”

Trên bàn mấy người nghe nàng nói xong đều sửng sốt, rượu trái cây là cái gì? Bọn họ chỉ nghe qua rượu trắng cùng rượu vàng, thật không hiểu được rượu trái cây.

Nguyên Thanh lấy lại tinh thần đầu tiên, tỏ vẻ tán đồng: “Được, lần sau lên huyện thành ta sẽ giúp ngươi mang chút trở về. Chờ quả đào chín, ta sẽ gọi mấy tiểu oa trong thôn giúp ngươi hái, còn còn ủ thế nào là chuyện của ngươi!”

Hắn rất ít khi nói một câu nào dài như vậy. Có thể là do uống rượu, lời nói cũng theo đó nhiều lên. Hắn nhìn Mạch Nha bằng ánh mắt hết sức ôn nhu, giống như muốn đem nàng hòa tan vậy.

Mạch Nha nhanh chóng cúi đầu ngượng ngùng tránh đi hắn tầm mắt, hai vị phụ huynh liếc mắt một cái với nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

Điền thị thấy gả cho Nguyên Thanh tốt hơn nhiều so với gả cho cái loại như Tạ Văn Viễn. Uổng một thân tài hoa, tiền đồ khả năng cũng không tồi, nhưng lại là con người hư vinh mười phần nam. Còn không bằng tìm một người thành thật, có thể toàn tâm toàn ý với khuê nữ, lại còn hiểu chuyện trước sau, tựa như Đông Sinh nhà nàng vậy. Hiện giờ, chủ ý của Mạch Nha nhiều lên, Nguyên Thanh lại cần mẫn, còn sợ tương lai trôi qua không tốt sao?

Người hai nhà nói giỡn cười đùa, bất tri bất giác thời gian liền qua nhanh.

Sáng sớm hôm sau, Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy tích cực đến không chịu được. Trên đường bọn họ gặp được nhi tử của Phúc thẩm, Tôn Lương Thụ. Tiểu tử này lớn lên béo béo giống y như Phúc thẩm, chạy theo trước theo sau hỏi nàng hai muốn đi đâu. Tiểu Thúy mặc kệ hắn, Tôn Lương Thụ liền một đường theo tới cửa Điền gia, Lâm Hổ từ rất xa cũng chạy tới.

Đông Sinh cùng Nguyên Thanh cũng bị Mạch Nha kêu sang đây. Điền thị đã đi cắt cỏ heo từ lúc trời mới sáng tinh mơ rồi. Lúc này nàng đang cõng cái sọt trở về, nhìn thấy của nhà đầy người đứng, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đây là muốn đi đâu?”

Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy cười khanh khách, Mạch Nha cười đối nàng nói: “Nương, ta kêu bọn hắn giúp đỡ đi đào măng trong núi, bằng không chờ thêm mấy ngày, măng già rồi không ăn được nữa.”

“Nga, vậy các ngươi đi thôi, giữa trưa thím cán sợi mì cho các ngươi.” Điền thị nói.

Tôn Lương Thụ tò mò hỏi: “Măng là gì thế?”

Mạch Nha thu hồi gương mặt tươi cười, cố ý nói với những người khác: “Gần đây trời luôn mưa, trong núi rắn độc nhiều, các ngươi đều phải cẩn thận, đừng để bị rắn cắn, bằng không mạng nhỏ khó có thể giữ được.”

Tôn Lương Thụ mập mạp trên mặt lộ ra sợ hãi: “Các ngươi không phải là muốn vào núi chứ? Trong núi có nhiều nguy hiểm, mẹ ta nói, trong núi không chỉ có rắn, còn có dã thú đấy!”

Nhị Nữu cười ha hả nói: “Vậy ngươi ngàn vạn lần đừng đi, nương ngươi nói đúng đấy! Vạn nhất ngươi bị thương nơi nào, nàng không thể yên lòng được.”

*Editor: Hôm nay Chủ Nhật nên up sớm hehe