Chương 32: Đi thăm Lý thị

Editor: Selina

Chương 32: Đi thăm Lý thị

“Vẫn là thôi đi, nhà hắn bận rộn như vậy, làm sao mà rảnh được, chờ về sau tích cóp đủ tiền rồi lại mua cũng được!”

Nhà hắn chỉ dựa vào một mình hắn, trong ngoài cũng chẳng có ai giúp đỡ, nói thật. Nàng rất đau lòng Lý Nguyên Thanh.

Đông Sinh không hề hé răng, chờ tới cửa nhà Lý gia, liền nghe được trong viện nhiều thêm vài thanh âm khác lạ, Mạch Nha nghi hoặc nhìn ca ca: “Di? Nguyên Thanh ca mua heo à?”

“Hình như là thế.” Hắn cũng không biết.

Hai người gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng của Nguyên Thanh.

Cửa vừa mở ra, hai người nhìn thấy hắn xách theo thùng cơm heo: “Di? Các ngươi sao tới.”

Đông Sinh nói: “Mạch Nha làm tương, nói phải đưa chút lại đây.”

Mạch Nha trực tiếp đẩy Nguyên Thanh ra, đi vào sân, dạo qua một vòng, rốt cuộc ở vị trí ngày xưa để củi thì phát hiện có thêm cái chuồng heo, nhìn dáng vẻ vẫn là rất mới: “Nguyên Thanh ca, ngươi thật sự mua heo!”

Đông Sinh cũng thò đầu lại gần xem, trong chuồng có tổng cộng hai con tiểu trư, rất là hoạt bát, dựa gần vào máng đoạt thực ăn.

Lý Nguyên Thanh thẹn thùng cười nói: “Ta nghĩ dưỡng hai con heo, đến năm có thể bán tiền.”

Kỳ thật còn có mấy lời nói mà hắn hiện tại không thể nói. Mắt thấy Điền gia hàng ngày trôi qua càng ngày càng tốt, hắn nhưng không muốn bị bỏ xa quá nhiều.

Đông Sinh nói: “Mạch Nha nói dùng bắp mài nhỏ để cho heo ăn rất tốt. Nhà ta còn nhiều hạt bắp không dùng để trồng, ngày mai ta đưa lại đây cho ngươi, ngươi gieo nhiều chút, tới mùa thu thì heo không bị đói bụng rồi.”

“Chính là ta không có chỗ để trồng a!”

Mạch Nha nói: “Ngươi có thể trồng ở trên bờ ruộng, hoặc là trồng ở sườn núi hoang nào cũng được. Chỉ cần bón chút phân vào đất là có thể có thu hoạch như bình thường rồi. Kỳ thật còn có một loại lá cây, phơi khô rồi mài nhỏ đút cho heo ăn cũng rất tốt, so với ăn cám đều khỏe mạnh như nhau!”

Đông Sinh cùng Nguyên Thanh vừa nghe còn có thứ tố này, đôi mắt đều sáng lên: “Thực sự có loại đồ vật này ư?”

Mạch Nha cũng hơi hơi ngượng ngùng. Nàng mới nhớ tới trước kia đã xem qua một quyển tạp chí, nó nói một bác nông dân dùng lá của loại cây này cây nuôi heo, cũng không biết được sau núi có cây này hay không.

Nói lại, hôm nay nàng tới đây không phải là vì chuyện này.

“Nguyên Thanh ca, việc lá cây ngày mai lại nói, Lý thẩm đang ngủ sao?” Từ lúc tiến vào đến bây giờ đều không nghe Lý thị nói chuyện.

“Ân, dù sao cũng không có việc gì, nàng giữa trưa đều thích ngủ một chút.”

Mạch Nha cắn môi, đem mang đến tương tôm giao cho hắn: “Đây là ta tự mình làm, ăn với cơm hay bánh bao đều ngon.”

Nguyên Thanh cũng không chối từ, đem cái bình thu vào, lại mời hai người bọn họ vào nhà chính.

Ngồi xuống một lúc, Mạch Nha nhỏ giọng hỏi: “Nguyên Thanh ca, chân Lý thẩm một chút đều không thể đi xuống đất sao?”

Nguyên Thanh không hiểu được vì sao nàng hỏi như vậy, hắn thành thật trả lời, “Cũng không phải không thể đi, chỉ là tương đối chậm, có rất nhiều việc, nàng vẫn là có thể tự làm. Nếu như không có lúc trời đầy mây hoặc trời mưa, nàng còn có thể tự đi ra ăn cơm, chỉ là không thể đi lâu lắm, nếu không chân liền đau.”

“Không tìm đại phu xem qua sao?”

“Cũng đã tìm nhiều rồi, chính là chân bị phong hàn nên trị không hết, về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”

Nghe hắn nói như vậy, Mạch Nha trong lòng liền có suy nghĩ. Bệnh phong thấp là bệnh thường thấy, bệnh trạng nhẹ sẽ chỉ có cảm giác không khoẻ khi trời mưa, bệnh nghiêm trọng thì khớp xương sẽ bị biến hình, đau đớn khó chịu. Bệnh này vô pháp chữa khỏi, chỉ có thể chậm rãi dùng thảo dược tính nhiệt cho nàng đuổi lạnh, yêu cầu kiên trì bền bỉ, không phải việc một sớm một chiều là xong.

Đông Sinh cũng không biết vì sao muội muội muốn hỏi tình huống Lý thị, hắn cùng Nguyên Thanh giống nhau đều không hiểu gì.

Điều này cũng không trách bọn họ được. Rốt cuộc cách nhau một cái thời không, tư tưởng tự nhiên khác nhau nhiều.

Mạch Nha lại yêu cầu nhân lúc Lý thị ngủ say thì đi vào phòng nàng nhìn xem, Nguyên Thanh vén rèm cửa, mang theo bọn họ đi vào.

Mạch Nha đầu tiên là nhìn nhìn tay Lý thị, tiếp theo là xốc lên chăn, nhìn đầu gối nàng, cùng với các khớp xương quan trọng khác.

Còn tốt, không có nghiêm trọng như nàng tưởng tượng. Trước kia, hàng xóm cách vách có một bà cố nội, chân cẳng đều biến hình, còn cả ngày nơi nơi đi bộ, chính là đi chậm một chút, cũng vẫn là vận động được.

Ba người trở về nhà chính, Mạch Nha đem suy nghĩ nói cùng Nguyên Thanh: “Ta thấy Lý thẩm chính là bị bệnh phong thấp. Đại phu nói cũng không sai, loại này bệnh không trị tận gốc được, nhưng không đến mức cả ngày phải nằm trên giường. Hôm nay chúng ta lên huyện thành mua một chiếc xe lừa trở về, nghĩ làm chút sương sáo cùng đỗ giá mang đi ra ngoài bán. Chính là nương ta một mình đi thì lo liệu không hết việc. Nếu ca ca cũng đi theo thì việc trong nhà lại tồn đọng quá nhiều. Nếu như Lý thẩm nguyện ý, có thể hay không kêu nàng cùng đi với nương ta. Nương ta phụ trách đánh xe, nàng chỉ cần ngồi trên xe bán đồ vật là được. Ta cùng nương thương lượng, bán cũng chỉ mất nửa ngày, giữa trưa đã trở lại. Mặt khác, chúng ta có thể ở trên xe lừa dựng một cái lều nhỏ, như vậy trời mưa cũng không sợ, ngươi nói như thế nào?”

Đông Sinh cũng không biết muội muội có ý tưởng này, không khỏi mở to hai mắt nói: “Này sao được, Lý thẩm thân thể nơi nào có thể đi ra ngoài xóc nảy, nếu mệt hỏng rồi thì làm sao?”

Nguyên Thanh lại không hé răng, hắn suy tư mức độ thành công của chuyện này.

Kỳ thật Mạch Nha trong lòng cũng nghĩ, nàng nhìn Lý thị cứ ở nhà như vậy sẽ càng ngày càng u buồn. Nếu nàng chỉ là đơn thuần bị viêm khớp, sẽ không cần cả ngày nằm trên giường, cứ như vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Nguyên Thanh.

“Nguyên Thanh ca, ngươi nghĩ sao cũng nói ra đi!” Mạch Nha mềm nhẹ gọi hắn một tiếng.

Gọi xong thì chỉ thấy Lý Nguyên Thanh mặt đỏ tim đập: “Ta… Ta cũng không biết được nương ta nghĩ sao, bằng không chúng ta đi hỏi nàng đi!”

“Ân, cũng được, chờ Lý thẩm tỉnh, ta liền đi hỏi nàng một chút.”

Nhân lúc Lý thị còn ngủ, Mạch Nha nhìn một chậu quần áo không chưa giặt của nhà Nguyên Thanh, nàng liền xắn tay áo lên muốn giúp hắn giặt quần áo. Dù sao nhà hắn không ai tiến vào, sẽ không có người thấy rồi nói xấu linh tinh.

Lý Nguyên Thanh chạy nhanh ngăn lại nàng: “Không cần không cần, để ta tự mình tới giặt.”

“Dù sao ta nhàn rỗi cũng không có việc gì, ngươi đi ngồi cùng ca ca ta tâm sự đi.” Mạch Nha đẩy tay hắn ra, lập tức đi đến trong viện, ngồi ở ghế đẩu, bắt đầu giặt quần áo.

Nguyên Thanh yên lặng trở lại nhà chính, đông Sinh kéo ống tay áo hắn xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn có thể cảm ta Mạch Nha bằng cách khác, tỷ như làm cho nàng bồn tắm gì đó.”

“Bồn tắm?”

Đông Sinh gật đầu, “Nàng lẩm bẩm tắm rửa không có phương tiện, ngươi có phải biết làm không, liền làm cho nàng một cái. Dù sao đồ vật kiểu này ta cũng chưa thấy qua, có thể tắm rửa là tốt rồi.”

Không hiểu vì sao, mặt Nguyên Thanh đỏ giống như tôm luộc, thật khiến người hoài nghi có phải hay không giây tiếp theo, hắn có thể chín thấu.

Mạch Nha tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát liền giặt xong quần áo.

Lý thị cũng tỉnh, Lý Nguyên Thanh đỏ mặt lại đây kêu nàng đi vào.

Mạch Nha xoa xoa nước trên tay, đi theo Nguyên Thanh vào phòng Lý thị, Đông Sinh cũng cùng nhau đi vào.

Lý thị mới vừa tỉnh ngủ, chợt nhìn lên thấy Mạch Nha cùng Đông Sinh, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội nhiệt tình tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

Mạch Nha không nghĩ vòng vo, thử hỏi nàng: “Thím, ngài ngày thường có hay ra sân không? Có thể xuống đất không?”