Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Phẩm Điền Viên Mỹ Thực Hương

Chương 25: Cá kho

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Selina

Chương 25: Cá kho

Điền thị phất tay để Mạch Nha đi châm trà, cười mời hắn ngồi xuống: “Ngươi nói lời này khách sáo quá, quê nhà hương thân, ngày thường đã hay làm phiền các ngươi rồi, bệnh Nha Tử cũng không phải đại sự gì, hiện tại nàng đã rất tốt rồi.”

Lâm Đức Thọ nghe nói Mạch Nha hết bệnh rồi, lộ ra vui mừng tươi cười: “Thế thì tốt, hài tử nông gia chúng ta, sợ gì mấy cái bệnh vặt. Lúc này nên điều dưỡng thân mình, vừa lúc hôm qua ta đánh được chút cá trong sông, nên đưa một chút lại đây cho các ngươi. Ngày đó Hổ Tử cùng Tiểu Thúy chạy đến nhà ngươi, phiền toái các ngươi không ít.”

Mạch Nha đổ ly trà cho hắn, nông gia không có lá trà, chỉ có nước đun sôi để nguội. Nàng nhìn Lâm Đức Thọ, phảng phất thấy bóng dáng Lâm Hổ trên người hắn. Quả nhiên, nhi tử rất giống cha.

Điền thị nghe hắn nói như vậy, nhanh chóng trả lời: “Nhìn ngươi này, nói lời gì thế, bọn nhỏ tới nhà ăn bữa cơm, ta còn thấy vui nữa mà. Nhà ta tuy rằng nghèo, nhưng không thiếu chút lương thực này của bọn nhỏ, ngươi nói thế không phải là đánh ta hay sao?”

Hổ Tử đã đem cá cột vào rơm, xách ở trong tay, một con có cái đầu to béo và một con cá trích, đoán chừng cũng được đến mười mấy cân.

Hắn xách có chút cố hết sức nên dứt khoát đem cá để lên trên bàn. Nhìn nhìn thấy trong bát có móng heo, hắn lại thèm chảy cả nước miếng, “Mạch Nha tỷ tỷ, đây là móng heo sao? Oa, thật là thơm!”

Mạch Nha nhìn nước miếng hắn đã sắp chảy dài, cười túm hắn ngồi xuống: “Ngươi vừa mới xách cá đấy, mau đi rửa tay đi, xong rồi qua đây gặm móng heo.”

Lâm Đức Thọ nhăn mặt: “Hổ Tử, ngươi sao lại không có quy củ như vậy?” Bọn họ tới đây đưa cá, chứ không phải đến nhà người ta ăn cơm.

“Quy củ với không quy củ cái gì, tới sớm không bằng tới đúng lúc. Chiều nay Nha Tử nhà ta hầm móng heo, bây giờ ăn vừa đúng lúc. Đông Sinh, đi đem rượu mấy ngày hôm trước ngươi mới mua lấy ra dây, bồi Đức Thọ thúc uống hai ly.” Nói đến rượu này, mua về cũng có nguyên nhân. Kỳ thật là Mạch Nha bảo ca ca mua về để tặng cho Lý thị, cho nàng cải thiện bệnh phong thấp. Bất quá rượu thì có thể mua lại được, không có gì to tát cả.

Đông Sinh đáp lời, đi vào phòng mình lấy rượu.

“Này… Thế này thì khác gì không biết xấu hổ đâu.” Lâm Đức Thọ đứng dậy muốn đi nhưng Lâm Hổ không chờ nổi rửa sách tay, bò lên trên cái bàn lấy một miếng móng heo thật to mà gặm. Hắn một bên gặm, một bên còn tấm tắc tán thưởng.

“Ngươi đứa nhỏ này!” Lâm Đức Thọ cốc cốc đầu của hắn.

Điền thị cười vuốt đầu Lâm Hổ: “Không có việc gì, đừng nói là hắn, ngay cả ta đều thích ăn lắm. Cũng đều là hưởng phúc từ Trần chưởng quầy trên huyện thành, nếu không phải hắn đưa, ta cũng mua không nổi đâu!”

Đông Sinh đã cầm bầu rượu ra tới, Mạch Nha cũng đi phòng bếp cầm chén đũa. Trong nhà không có chén rượu, đành phải dùng bát ăn cơm chắp vá.

Rượu nút lọ một khai, mùi rượu thơm nồng bay ra.

Lâm Đức Thọ cũng có nghiện rượu, vừa nghe thấy mùi vị này, chân làm sao còn đi được: “Ai nha, thật là không biết xấu hổ!”

Mạch Nha cười nói: “Lâm thúc, nếu ngươi ngượng ngùng thì chúng ta đây cũng ngượng ngùng cá của ngươi nha, chúng ta đều giống nhau mà.”

Lâm Đức Thọ không từ chối nữa, Mạch Nha lại nhờ nương giúp đỡ làm sạch một con cá, để nàng làm cá kho.

Nồi móng heo này cũng đủ lớn, nhưng nàng vẫn lo không đủ ăn đâu.

Dùng nồi đất để nấu chính là tốt ở chỗ này, có thể đem cả con cá dùng vào nồi dầu đang sôi để chiên cho mềm giòn. Ở nồi bên kia thì lại cho nước, thêm hương liệu để khử đi mùi tanh. Lát sau bỏ thêm gia vị, hành tây, rồi tưới nước sốt này lên cá. Da cá bị chiên đến xốp giòn, chất thịt lại mềm xốp non mịn.

Lâm Hổ gặm mấy cái móng heo, lại thấy cả con cá được bưng lên, nhịn không được lại cầm chiếc đũa gắp ăn.

Lâm Đức Thọ cũng tán dương: “Mạch Nha nấu ăn thật là ngon, so với nương của Hổ Tử thì ăn ngon hơn nhiều. Nương hắn chỉ biết đem đồ vật nấu cho chín, sao có thể làm ra hương vị như vậy. Khó trách tại sao ngày đó từ nhà ngươi trở về, Hổ Tử cùng Tiểu Thúy cứ lải nhải với nương nói Mạch Nha nấu ăn ngon, quả thực không phải là giả.”

Điền thị nói: “Xem ngươi nói kìa, nàng một cái tiểu oa nhi, sao có thể cùng Lâm thẩm so sánh. Nếu như thích ăn, ngày nào đó thím bọn nhỏ sang đây, cả nhà đình các ngươi tới, dù sao nhà ta ít người, cũng thật lâu không có náo nhiệt rồi.”

Lâm Đức Thọ lắc đầu: “Thế thì sao được. Thời buổi này nhà ai cũng không dễ dàng, chúng ta sao lại có thể bảo đến là đến nhà ngươi được!”

Đông Sinh bình thường không uống rượu, hôm nay Lâm thúc uống, cũng chỉ là nhấp môi một chút, đại khái đều là Lâm Đức Thọ uống nhiều.

Trời đã không còn sớm nữa. Hôm nay lấy về nhiều măng như thế, ngày mai còn phải thu thập. Điền thị thấy Mạch Nha ngồi ở một bên không có tinh thần, vội vàng bảo nàng đi rửa tay chân rồi đi ngủ.

Nàng cũng thật mệt mỏi, loại sự tình leo núi này, ngẫu nhiên đi một lần thôi. Trên người nàng chắc cũng phải đau nhức mấy ngày đây, hai chân đau không nhấc lên nổi.

Lâm Đức Thọ cùng Đông Sinh uống đến hang say. Mạch Nha liền đứng dậy nói cáo từ, Lâm Hổ ăn quá no, ghé vào trên giường nghịch ngợm. Hắn vốn dĩ muốn đi theo nàng nhưng bị Điền thị ngăn lại.

Mạch Nha đi vào phòng bếp, nồi đất ở quê đều sẽ đào một cái gian để nồi nhỏ ở giữa hai cái nôi lớn, chuyên môn dùng để đun nước ấm. Nếu không thì thời này không có phích nước nóng, muốn bảo tồn nước ấm, là chuyện thực khó khăn.

Chỉ tiếc, trong nhà còn thiếu một bồn gỗ lớn dùng để tắm rửa nữa.

Mạch Nha đành phải đóng cửa lại, múc nước ấm vào chậu nhỏ bưng, rồi ngồi xuống bên cạnh để tẩy rửa.

Sàn nhà phòng bếp là dùng đất đập thật cứng và phẳng, dội nước lên sẽ không bị bùn.

Đơn giản rửa mặt chải đầu, nàng thay đổi áo ngủ vải thô, nằm xuống đắp chăn.

“Ai, chăn cứng quá nga.” Chăn này cũng không biết là đã làm bao nhiêu năm rồi, sợi bông đều kết thành khối cưng cứng, một chút đều không thoải mái. Ván giường cũng là cưng cứng, giống hệt như ngủ ở trên tấm ván gỗ. Giường này, chăn này, có cơ hội, nàng nhất định đổi đi. Nếu ngay cả giấc ngủ cũng không tốt, thì làm giàu làm sao được. Không có biện pháp, nàng đối với những đồ dùng hàng ngày tương đối để ý. Thích đem mọi thứ làm cho thoải mái dễ chịu, như vậy mới giống sinh hoạt chứ!

Nghĩ nghĩ miên man cũng không biết đã ngủ từ khi nào, ngay cả khi Điền thị vào phòng mà nàng cũng không biết.

Hiện giờ phòng ngủ ở Điền gia rất ít, nàng cùng Điền thị ngủ cùng phòng, giường thì đặt song song.

Một giấc này ngủ rất say. Ở nông thôn tốt chính ở ở điểm này, rất đỗi yên tĩnh, khi ngủ có thể ngủ đến hừng đông mới thức dậy.

Nghĩ đến hôm nay có rất nhiều việc cần phảo làm, Mạch Nha liền dậy từ sớm.

Đông Sinh cùng Nguyên Thanh từ sáng sớm đã đi lên huyện thành đưa tôm hùm. Mấy ngày nay tôm hùm ở trong thôn đã thu xong không sai biệt lắm nên chắc lại phải ở mấy chỗ xung quanh nữa. Mạch Nha nghĩ mùa hè là lúc tôm hùm đất tiêu thụ thịnh vượng nhất. Nếu thu không được, sinh ý Trần chưởng quầy có lẽ phải dừng lại.

Sáng sớm Điền thị đã vội vàng làm rất nhiều việc, cho heo ăn, đuổi ngỗng ra sân sau, còn phải xuống ruộng nhìn xem cây cải dầu.

Còn có gần tháng nưa thôi là cây cải dầu có thể thu hoạch. Đúng lúc đuổi kịp Tết Đoan Ngọ.

Mạch Nha rửa mặt xong, đốt lửa nấu một nồi cháo, chờ ca ca bọn họ trở về, có thể chắp vá lót dạ.

Dùng nồi to nấu cháo, đến khi sôi thì phải chậm rãi dùng lửa nhỏ để hầm. Như vậy cháo nấu ra mới có thể đặc sệt thơm ngon.

Làm xong việc ở phòng bếp, nàng chạy nhanh đem quần áo trong nhà mang đi gặt giũ rồi phơi. Gà con đã lớn lên cũng đủ lớn, cùng với gà mái già được thả ở trong rào chắn hôm trước ca ca đã làm.
« Chương TrướcChương Tiếp »