Chương 1: Tỉnh lại

Editor: Selina

Mạch Nha mở choàng đôi mắt, cảm thấy cả người đau nhức giống như vừa bị đá nghiền qua. Nãi nãi* (nói tục) nếu mà biết ai đá nàng, nàng thề sẽ không để yên cho kẻ đó.

Nàng cũng là một kẻ đủ xui xẻo. Toàn trường tổ chức thi đấu leo núi, nàng mới vừa bò lêи đỉиɦ núi, nghĩ rằng ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lúc, thì không hiểu ai từ sau lưng hung hăng đá nàng một cái. Sau đó, trời đất quay cuồng, trước mắt đen tối, cái gì cũng không hiểu được nữa.

Nàng đoán rằng mình nhất định đã ngã từ đỉnh núi xuống dưới đáy cốc. Không được, nàng phải nghĩ biện pháp tìm người tới cứu mình, bằng không, rất có thể sẽ bị dã thú ăn thịt sạch sẽ.

Trong lòng có ý chí sống mãnh liệt, ý thức của nàng càng thêm thanh tỉnh, nhưng không chờ nàng khôi phục toàn bộ tri giác, liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của nữ nhân.

“Nha đầu a, ngươi tội gì phải nghĩ quẩn mà tìm đường chết, ngươi nếu mà đi rồi, ta và ca ca người biết phải sống làm sao đây?” Tiếng khóc càng trở nên thê thảm.

Mạch Nha nghe mà đầu đầy hắc tuyến. Nàng tìm chết khi nào, là người khác cho nàng một đá có được hay không? Còn nữa, nàng là cô nhi, lấy đâu ra nương cùng ca ca? Nữ nhân này, nhất định là nhận sai người rồi!

Đợi đến khi nàng mở to mắt, chớp mắt vài cái, nàng hoàn toàn kinh ngạc trợn tròn mắt.

Mụ mụ mễ* (nói tục) nha! Đây là chỗ nào? Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có hai người mặc trang phục cổ trang, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

“Ách… Các ngươi…” Nàng vừa định đặt câu hỏi thì vị nữ nhân có búi tóc một tay ôm nàng vào lòng, khóc lóc nỉ non: “Nha đầu, ngưới rốt cuộc tỉnh, ngươi làm cho nương sợ gần chết, nương thiếu chút nữa cho rằng ngươi đã tắt thở rồi!”

Bên cạnh nữ nhân còn có một tiểu hán tử trẻ tuổi, mặc áo bằng vải thô màu xám, trên vai và vạt áo đều có miếng vá, quần thì ngắn ngủn như quần lửng. Chỉ thấy hắn dùng tay lau nước mắt nói: “Tiểu muội, ngươi đem tên hỗn đản Tạ Văn Viễn kia quên đi, cái loại người này, không đáng để nàng vì hắn mà bồi cả tính mạng, hắn muốn trèo cao thì kệ hắn đi, về sau ca ca nhất định kiếm một người dũng mãnh hơn hắn gấp trăm lần cho muội.”

Mạch Nha xấu hổ chớp chớp mắt, liếʍ đôi môi khô khốc hỏi: “Xin hỏi… ách… Nơi này là nơi nào?”

Điền thị sửng sốt, lại bắt đầu khóc thét, “Nha đầu, ngươi đây là làm sao, ta là ngươi nương, hắn là ca ca ngươi, đây là nhà chúng ta nha, ngươi sao có thể không nhớ rõ, ngươi thế này thì nương biết sống thế nào đây!”

Mạch Nha bị nàng khóc một trận đau đầu, chính nàng thật sự không nhớ rõ gì cả: “Ta… Ta…”

Không chờ nàng nói rõ, Điền thị vội vàng chỉ vào tiểu hán tử: “Đông Sinh, ngươi mau đi lên trấn trên mời đại phu, ta thấy muội muội ngươi hình như đã tổn thương đến đầu óc rồi!”

Tiểu hán tử Đông Sinh cũng khẩn trương: “Nương, muội là treo cổ, sao có thể tổn thương đến đầu óc được?”

Điền thị nghĩ cũng đúng: “Đúng thế, vậy lại chờ thêm hai ngày, dù sao người cũng đã tỉnh, lại nghỉ dưỡng thêm, nếu vẫn không được, chúng ta lên trấn trên mời đại phu.”

Vẻ mặt Mạch Nha vẫn mơ hồ như cũ, nghe nữ nhân nói cái gì treo cổ, nàng duỗi tay sờ cổ chính mình, thực sự có một khối sưng đỏ nổi lên.

Ôi **, không phải chứ!

Xung quanh bốn bức tường bụi bặm, chỗ nào cũng bị gió thổi vào trong, giấy dán cửa sổ rách toang, còn được vài tờ leo lắt. Trong phòng, ngoại trừ giường đất mà nàng nằm ở ngoài, cũng chỉ có vài cái bàn ghế cũ nát tàn khuyết.

Nàng đây là làm sao, nằm mơ hay là mất trí nhớ?

Mạch Nha ở trên giường cân nhắc vấn đề này ba ngày, thử qua vô số lần nhắm mắt lại trợn mắt, cảnh vật hiện ra vẫn như thế. Nàng ai oán thở dài, thôi vậy! Nàng là một người xui xẻ, cư nhiên hồn lại xuyên đến nơi nghèo nàn này.

Cũng may nàng là người năng lực thích ứng siêu cường, sau khi rối rắm xong, nàng lựa chọn thản nhiên đối mặt, có khi một ngày nào đó lại xuyên trở về được thì sao! Đã từng sống ở hiện đại, bây giờ trải nghiệm một chút sinh hoạt ở cổ đại cũng là một điều không tồi.

Sáng sớm, sau khi rửa mặt súc miệng xong, Mạch Nha đến phòng bếp, nấu một nồi cháo bắp. Sau đó, nàng đem quần áo bẩn của mọi người mang ra bồn gỗ trong sân.

Nhà này có hai gian phòng lớn cùng một gian phòng chính. Điền thị và Mạch Nha ở chung một phòng, Đông Sinh một mình một phòng, ở chính là nhà chính. Nhà chính ngoại trừ dùng để ăn cơm, còn có một tác dụng quan trọng khác là nơi để bài vị của Điền phụ. Mỗi ngày trước khi ăn cơm, Điền thị đều sẽ nhìn lên bài vị một cái.

Đến khi Mạch Nha múc nước, chuẩn bị giặt quần áo, Điền thị khiêng cái cuốc từ bên ngoài trở về, thấy Mạch Nha muốn giặt, vội vàng nói: “Nha Tử, quần áo để đó, một lát nương tới giặt, ngươi thân mình vừa mới khỏe lên, đừng dính nước lạnh”. Hiện giờ tuy đã đến tháng ba, nhưng dù sớm hay muộn thì trời vẫn có chút lạnh, đặc biệt là nhà nàng mặt sau dựa vào núi, buổi sáng liền lạnh hơn một chút.

Mạch Nha cuốn tay áo lên, lấy một cái băng ghế nhỏ, không thèm để ý nói: “Nương, không có việc gì, ta không có bị phong hàn, cháo bắp ta đều nấu xong, chờ ca ca trở về, chúng ta có thể ăn cơm sáng rồi!”

Điền thị nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của nàng thì rất là đau lòng. Nha đầu này thân mình lúc nào cũng yếu nhược, không bằng ca ca của nàng lớn lên chắc nịch. Lúc này lại bị bệnh như vậy, lại càng thêm đơn bạc.

Mạch Nha vò sạch quần áo đặt ở trong rổ, đợi lát nữa đi ra cửa sông nhỏ để giũ sạch.

Xoay người trở lại phòng bếp, từ ngăn tủ phía dưới lấy ra một cái bình có đạy mái ngói, nàng lấy đĩa nhỏ gắp chút rau ngâm, đem đến bàn nhỏ trong sân. Lúc này, Điền Đông Sinh cũng từ ngoài ruộng trở lại. Hiện giờ là mùa xuân, cỏ đặc biệt nhiều, Mạch Nha thân thể yếu đuối không thể xuống ruộng, chỉ có hắn cùng Điền thị mỗi ngày đi làm cỏ.

Mạch Nha đem cháo bắp múc ra ba cái chén sứ, bưng đến trong sân, kêu: “Ca, rửa chân tay rồi tới ăn cơm đi!”

“Ai! Đã biết,” Đông Sinh buông cái cuốc, đến phòng bếp dùng gáo hồ lô múc nước, đứng ở trong viện rửa ráy.

Đông sinh là một tiểu tử hàm hậu, làm việc chăm chỉ, thân hình cũng cao lớn, diện mạo cũng không tệ lắm, rất có khí khái nam tử. Hắn là một hán tử nhà nông giản dị, làm người cũng rất hòa thuận, không biết to tiếng nói chuyện hay cáu gắt, luôn rầu rĩ cúi đầu. Nhưng đối Mạch Nha, hắn quả thực yêu thương thiệt tình. Hắn cứ như vậy cùng nương và muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Trước đó muội muội lại xảy ra việc tự tử, hắn âm thầm thề, hắn mà gặp được Tạ Văn Viễn bạc tình, hỗn đản kia, hắn nhất định sẽ không tha.

Mạch Nha nhìn Đông Sinh cứ rửa mặt như vậy, không khỏi thở dài, không biện pháp, trong nhà bồn rửa không có, nàng rửa mặt cũng như vậy. Không riêng gì bồn rửa mặt, những đồ vật dành riêng cho nữ hài tử dùng cũng đều không có.

Lúc ăn cơm, Đông Sinh ngồi xổm một bên, chỉ có Điền thị cùng Mạch Nha mới có ghế đẩu ngồi.

Điền thị húp một ngụm cháo bắp, nói: “Đông Sinh a, một lát ngươi đi thượng tranh tập* (không hiểu mn ơi huhu) vay một cân thịt trở về, muội muội ngươi bị bệnh vừa mới tốt, phải dưỡng nhiều hơn một chút!”

“Nga” Đông Sinh cúi đầu uống cháo, hàm hồ lên tiếng.

Mạch Nha bưng cháo, có chút nghẹn ngào. Từ khi nàng tỉnh lại, ca ca cùng nương lúc nào cũng nghĩ biện pháp dỗ nàng vui vẻ, cho nàng bổ thân mình. Có rất nhiều lần, ban đêm nàng đều nghe thấy Điền thị cùng Đông Sinh nói việc nhà. Rõ ràng nghèo đến mức cái gì cũng không có, lại còn thiếu một đống nợ, nhưng hai mẹ con còn đối tốt với nàng như vậy. Bọn họ không biết, nàng đã không phải là Mạch Nha trước kia. Ôn nhu của mọi người làm Mạch Nha thực cảm động.

“Nha Tử, ngươi sao khóc?” Điền thị buông chén, khẩn trương nhìn nàng, thay nàng lau nước mắt.

Nương vừa nhắc nhở, Mạch Nha mới kinh ngạc phát hiện mình đã rơi lệ. Thật đúng là thay đổi thân thể, tính cách cũng trở nên mềm yếu.

Nàng chớp chớp đôi mắt, thư thái cười: “Nương, ta là cảm động, nhìn ngươi cùng ca ca đều thương ta như vậy, sau này ta không bao giờ tìm chết nữa”. Thần kinh mới đi tìm chết, sống vui vẻ có gì không tốt chứ!

Đông Sinh uống hơn phân nửa chén cháo bắp, nghe được đối thoại của hai người, hắn cũng ăn không vô. Thẳng đến khi nghe thấy Mạch Nha nói sẽ không tìm chết, hắn mới nói ra câu hoàn chỉnh: “Muội, cha chúng ta chết sớm, chúng ta ba người sống nương tựa lẫn nhau, thiếu ai đều không được, chúng ta về sau cùng nhau chăm chỉ, lo sợ gì ngày sau không tốt!”

Mạch Nha gật gật đầu: “Ân, ca nói rất đúng, chúng ta có tay có chân, còn sợ ngày sau không tốt hay sao?”

Điền thị vỗ đùi cao hứng, khuê nữ rốt cuộc nghĩ thông suốt: “Nha Tử, vì lời này của ngươi, ta hôm nay thịt gà ăn, nương phải hảo hảo ăn mừng!”

Mạch Nha quay đầu nhìn trong viện còn sót lại một con gà mái già, cũng không biết được nó có phải nghe hiểu hay không, thầm thì vỗ cánh, chạy trốn đi: “Nương, nhà chỉ còn một con gà mái, ta để nó ấp trứng đi, hiện tại là mùa xuân, vừa lúc sẽ ấp được gà con!”

Điền thị thật là cao hứng, lập tức hiểu được ý nàng: “Ai nha, thật là, nương đem chuyện này quên mất, bất quá, nương không tính toán chăn gà, trong nhà không có lương thực, không cho nó đồ ăn, nó cũng không lớn lên a. Lại nói, trong nhà mới vừa ấp ngỗng con, nếu chăn thêm cái khác, ta cũng không chăn nổi a!”

Mạch Nha nghe Điền thị nói, chờ nàng nói xong, lại nói: “Nương, vẫn nên chăn thêm gà con đi, chăn nhiều, đẻ trứng cũng nhiều, không riêng gì bán lấy tiền, cũng có thể cải thiện thức ăn trong nhà. Không có lương thực cũng không quan trọng, hiện tại mới vừa đầu xuân, ta thấy phòng trước phòng sau nhà ta có nhiều đất trống, không bằng ta trồng chút bắp, đến mùa hè có thể thu thật nhiều bắp, lại đem đi mài nhỏ, dùng để chăn gà cũng được. Dù sao trước mắt gà còn không có ấp ra, ta trước trồng nhiều chút, dễ dàng có sâu làm đồ ăn, đến lúc đó chăn gà con, không phải rất tốt sao?”

Đông Sinh tán thưởng nhìn muội muội, sau trận bệnh đi qua, muội muội như là thoát thai hoán cốt. Trước kia nàng nói chuyện luôn rất cẩn thận. Đối với Tạ Văn Viễn, cũng là bộ dạng vâng vâng dạ dạ. Hiện giờ nàng không chỉ dám nói chuyện, mà càng ngày càng có chủ ý.

“Muội muội nói rất đúng, vườn rau ở ngay sân nhà ta, dù sao sân nhà ta lớn, không bằng đem miếng đất kia đều cuốc xới để trồng rau” Hắn lại nói với Mạch Nha: “Việc cuốc xới đất này, ca tới thì tốt rồi, ngươi còn có gì ý tưởng đều nói ra, ca đều làm theo ngươi!”

Điền thị cũng rất cao hứng. Khuê nữ hiện giờ có thể đem tinh lực đặt ở việc nhà nông, cũng sợ nàng cả ngày trông chờ Tạ Văn Viễn: “Đúng đúng, nương cũng có thể làm việc, về sau việc trong đất, ta cùng ca ngươi thay phiên nhau đi. Dù sao ruộng cạn nhà ta như vậy, trồng cái gì cũng như nhau!”

Mạch Nha nghe thế, đột nhiên hỏi nói: “Nương, nhà ta có bao nhiêu ruộng?”

Điền thị nghĩ đến nàng mất trí nhớ, đem tình huống trong nhà giảng lại một lần: “Thôn chúng ta ruộng thiếu, chung quanh đều là núi, nhà ta cũng chỉ có hai mẫu ruộng cạn, hiện giờ trồng cây cải dầu. Mặt khác cũng chỉ có từng này đất vườn rau, là dùng để dành cho ca ca ngươi xây nhà cưới vợ. Hiện tại nhà ta không có tiền, ca ca ngươi cũng còn nhỏ, việc làm mai để qua hơn hai năm nữa mới nói!” Điền thị giương mắt nhìn khuê nữ nhà mình, đem việc thiếu nợ bỏ qua.