Chương 16: Gà con nở rồi

Editor: Selina

Chương 16: Gà con nở rồi

Đông Sinh nghe thấy hắn nói chuyện, quay đầu lại cười: “Không riêng ta tới, nhìn…” Hắn đưa mắt ra hiệu cho Nguyên Thanh.

Nước hoa tiêu đã nấu xong, Mạch Nha đựng vào trong bồn gỗ, bưng vào nhà chính, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt Nguyên Thanh.

Thực hiển nhiên Nguyên Thanh giật mình không nhỏ: “Mạch Nha? Ngươi… Ngươi…”

Mạch Nha nhìn hắn ngốc đầu ngốc não đứng ở trong viện, áo tơi thì đã cởi ra, quần áo bên tron ướt sũng, trên tóc còn nhỏ nước, nàng cười nói: “Nguyên Thanh ca, ngươi cứ đứng đó làm gì, là mta cứ nghĩ là tượng gỗ cơ.”

“Nga.” Nguyên Thanh giống như đột nhiên bị người đánh cho một gậy, ném đồ vật trong tay, xông tới tiếp nhận bồn gỗ từ trong tay nàng, xoay người liền đi, cũng không hiểu được làm như thế nào, thiếu chút nữa đầu đυ.ng vào trên tường.

Qua cửa sổ, Lý thị nhìn thấy nhi tử quẫn bách, vội nói: “Còn không mau đem bồn tiến vào, ngươi đứa nhỏ ngốc này, ngẩn người làm gì nha!”

Nguyên Thanh cúi đầu, đem bồn tiến buồng trong, Mạch Nha đi theo, để một mình Đông Sinh ở ngoài phòng đốt giường đất.

“Thím, nước hoa tiêu là tính nhiệt, phải để nóng một chút thì ngâm mới tốt, chờ nước lạnh, ta lại thêm nước nóng vào, phải ngâm khoảng nửa canh giờ mới có thể thấy hiệu quả.” Mạch Nha vén tay áo lên, ngồi xuống giúp Lý thị.

“Ai, được được, ta có thể tự mình dịch lại, không cần phiền toái ngươi.” Lý thị cười ha hả đẩy tay nàng, chậm rãi dịch đến mép giường.

Nguyên Thanh ngồi xổm xuống muốn cởi vớ giúp nàng nhưng cũng bị Lý thị cự tuyệt: “Nương là chân có bệnh, tay lại không có việc gì, những việc này ta có thể tự mình làm được, ngươi mau đi đổi quần áo đi, ướt hết rồi. Mạch Nha, phòng bếp còn có nước ấm không?”

“Không có, đều để nấu nước hoa tiêu cho ngài rồi, bằng không ta lại đi nấu thêm một chút?”

Nguyên Thanh khẩn trương nhìn nàng nói: “Ta dùng nước lạnh cũng được.”

Lý thị không tán đồng: “Cái này không được, ngươi tuy thân mình khỏe mạnh nhưng cũng phải cẩn thận, dùng nước ấm đi!”

“Nguyên Thanh ca, dù sao nước hoa tiêu cũng đủ nhiều, thím dùng không hết được, ngươi liền dùng nước hoa tiêu ntắm rửa một cái, còn có thể trừ hàn khí.” Mạch Nha nhìn hắn thẹn thùng, trong lòng mắc cười không chịu được, trên mặt lại nhịn cười.

“Ai da, ngươi đừng nói gì nữa, Mạch Nha nấu nước hoa tiêu, ta ngâm cũng thấy cả người ấm áp, giống như trước đó không có đau như vậy.”

“Thím, nào có tác dụng nhanh như vậy, ngươi phải ngâm một thời gian mới được, ta để ca ca đem giường đất đốt ấm lên, chờ đem đệm chăn hong khô, ngài buổi tối ngủ liền thoải mái.”

“Có khuê nữ chính là tốt, thận trọng, đáng tiếc thím không phúc khí này.” Lý thị thở dài.

Nguyên Thanh bị Mạch Nha thúc giục đi thay quần áo, lúc xoay người, hắn nhìn thấy trên đầu Mạch Nha cắm trâm cài, trong lúc nhất thời thần trí có chút hoảng hốt.

Chờ hắn đổi xong quần áo đi ra, Mạch Nha chỉ dẫn hắn mỗi ngày lấy hoa tiêu nấu một nồi cho Lý thị ngâm chân, mặt khác giường đất cũng phải đốt ấm, mới không dễ dàng bị hàn khí xâm nhập.

Dặn dò xong thì mưa cũng ngừng.

Hai người chuẩn bị về nhà, Lý thị vốn dĩ muốn để bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng lại nghĩ đến Mạch Nha là một nữ hài tử, có thể tới nhà nàng xem nàng đã rất tốt rồi, nếu để đến muộn mới về chắc chắn sẽ bị người nhìn thấy rồi sợ là lại bị nhàn thoại.

Vì thế, nàng liền kêu Nguyên Thanh đưa bọn họ trở về.

Vốn dĩ hai nhà cũng không bao xa, Nguyên Thanh đưa một lúc là đã đến nơi rồi.

Đông Sinh xoay người nhìn hắn nói: “Ngươi mau trở về đi thôi, ta thấy ngươi cũng hái không ít thảo dược, mau chút trở vềc nấu cho nương ngươi uống đi!”

Nguyên Thanh gật gật đầu, tầm mắt ngừng ở trên người Mạch Nha một lát.

Mạch Nha vẫn luôn tươi cười nhìn hắn, đến khi đem hắn trở nên ngượng ngùng cúi đầu, mới bằng lòng từ bỏ.

Trận mưa nầy kéo dài đến nửa tháng. Chờ đến nửa tháng sau, ông trời nói tạnh liền tạnh ngay.

Hôm nay sáng sớm, Mạch Nha còn không chưa có mở mắt đã nghe thấy một trận thanh âm ríu rít trong viện. Nàng vội vàng dậy, mặc quần áo đi đến trong viện.

Điền thị thấy nàng đi ra, cười không khép miệng được: “Mau tới đây nhìn một cái, gà con đều nở rồi, 30 cái trứng gà, không có cái nào bị hỏng cả.” Có thể đạt tới xác suất nở trăm phần trăm, thật là kỳ tích a!

Mạch Nha chạy tới, Đông Sinh đã sớm đan xong l*иg tre, Điền thị lấy rơm rạ trải xuống dưới một tầng cho ấm áp. Gà con mới nở đều tương đối yếu, Điền thị sợ nó bị lạnh, lấy cả quần áo cũ bao quanh l*иg tre: “Nương, ngươi sao không cho gà mái đi vào?” Nàng nhìn thấy gà mái cứ đi qua đi lại quanh cái l*иg, chỉ là ngại với chủ nhân ở trước mặt, nó không dám đi vào.

Điền thị nói: “Gà con còn quá nhỏ, gà mái chân tay vụng về, sẽ đem gà con giẫm hư, chờ qua mấy ngày gà con lớn chút, lại để gà mẹ đi vào.”

Mạch Nha nhìn mấy tiểu gia hỏa bé xíu màu vàng nhạt, nhìn thích cực kì. Có thể là do sợ lạnh, chúng nó tất cả đều đứng với nhau, làm thành một vòng tròn.

Chờ trời sáng rõ, Điền thị đem l*иg gà dọn đến trong viện, để chúng nó phơi nắng. Nàng xoay người lại về phòng, lấy chút bột ngô trộn với nước: “Chúng nó còn quá nhỏ, không thể ăn thức ăn thô được, chờ thêm mấy ngày nữa thì không cần cho chúng nó ăn bột ngô.”

Trận mưa này qua đi, rau củ Điền thị trồng đều nảy mầm.

Mạch Nha làm xong việc nhà, liền giúp đỡ Điền thị đến đất trồng rau, xem cái thảo như thế nào.

Đông Sinh nghe Mạch Nha kiến nghị, đem ý tưởng bắt tôm hùm đất cùng thôn trưởng nói. Thôn trưởng đồng ý phụ trách. Dù sao hắn cũng là một thôn trưởng, làm ra phúc lợi cho thôn dân, hắn bụng làm dạ chịu.

Tối hôm qua đem tôm hùm đất đều thu về, Đông Sinh cùng Nguyên Thanh sáng sớm liền vội vàng mượn xe lừa để đưa hàng lên huyện thành. Không có xe thật sự không được, mặc kệ hai người bọn họ sức lực lớn thế nào, tóm lại so không được với xe lừa bốn bánh. Điền thị dứt khoát thuê xe lừa từ trong thôn, một ngày cho hắn mấy văn tiền, dù sao này không phải ngày mùa, người ta cũng vui vẻ cho thuê.

Có xe, không riêng có thể đưa hàng nhiều hơn, tốc độ đi cũng nhanh không ít. Không cần đến giữa trưa, hai người đã có thể trở về.

Mạch Nha ngồi ở trong viện tước măng tây, gà con phơi nắng ấm áp, ăn uống no đủ đang ngủ gà ngủ gật.

Nàng thường thường hay cho chúng nó đồ ăn, tuy chúng vẫn nhỏ nhưng nàng đã ảo tưởng nấu đồ ăn gì thì ngon? Thật là muốn ăn gà quá đi, gà tự tay nuôi dưỡng, chất thịt rắn chắc, còn không bị bở, hầm một khoảng thời gian, gà da đều dính dính, nhai kĩ sẽ rất là thơm ngon.

Ý thức được ý tưởng tà ác của chính mình, Mạch Nha dùng tay áo che miệng cười. Trong l*иg tre ngẫu nhiên có nhóc gà con trợn tròn mắt, nhìn xem Mạch Nha, phỏng chừng nó nếu biết ý tưởng của Mạch Nha lúc này, nó chắc chắn sẽ sợ hãi mà ngủ không được.

Đang nghĩ ngợi tới lui, của bên ngoài vang lên một trận tiếng đập.

“Mạch Nha ở nhà sao?” Thanh âm ngoài cửa thực ngây ngô, tinh tế mềm mại, giống thanh âm của tiểu cô nương.

Mạch Nha buông măng tây, đứng lên đi mở cửa: “Ách, các ngươi là…” Thấy hai gương mặt xa lạ, nàng khó khăn, không nhận biết a!

Điền thị từ trong phòng đi ra, cười hô: “Nha, này không phải Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy sao? Ngọn gió nào đem hai ngươi thổi tới, đứng ở cửa làm gì, còn không mau tiến vào!”

“Dạ.” hai cái cô nương cười đáp lời.

Mạch Nha tránh ra nói: “Vào đi!”

Hai nha đầu này, một người có gương mặt nhanh nhẹn linh động, nói chuyện hay đi đường đều là hấp tấp. Điền thị nhỏ giọng nói cho nàng, đó là Hoàng gia khuê nữ trong thôn, kêu Hoàng Nhị Nữu. Khi còn nhỏ nha đầu này thường xuyên lại đây tìm Mạch Nha. Trước đó vài ngày nghe nói nàng đi vào thành không có ở nhà.