Phản ứng đầu tiên của Lâm Tiêu là nghi ngờ thính giác của mình.
Cô liếc nhìn ID người gọi để xác nhận số điện thoại này đúng là số cô quen thuộc, nghi hoặc nói.
"Mẹ? Mẹ đang nói về con à?"
"Mẹ chỉ đang nói về con thôi. Con đã lớn rồi, không học hành và không có việc gì nghiêm túc để làm. Hàng ngày ở nhà con có thể làm gì? Con muốn làm ruộng trên mảnh đất giống như bà mình suốt đời à?"
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói xa lạ mà quen thuộc đã bắt đầu trở nên sốt sắng.
"Bố con và mẹ đã tìm được một gia đình tốt cho con rồi. Sau khi con đính hôn và đợi thêm hai năm nữa đủ tuổi để kết hôn thì cuộc sống của con sẽ rất dễ dàng."
Lâm Tiêu mặt không biểu tình cúp điện thoại. Sau đó cô chặn luôn số mẹ ruột của mình. Cố Bạch đang ăn đồ ăn nhẹ ở quầy lễ tân nhìn thấy hành động của Lâm Tiêu, kỳ quái hỏi.
"Mẹ em gọi điện à?"
“Này.”
Lâm Tiêu gật đầu đáp.
“Bà ấy bị bệnh, em cũng lười quan tâm.”
Vẻ mặt Cố Bạch có chút hưng phấn.
"Ồ.”
Nghe thấy giọng điệu chán ghét và động tác dứt khoát cúp điện thoại của Lâm Tiêu thì Cố Bạch không khỏi nghĩ tới bi kịch gia đình. Lâm Tiêu thoạt đầu có chút tức giận, nhưng lại bị vẻ mặt vừa muốn nghe chuyện phiếm vừa lo lắng của Cố Bạch chọc tức.
"Chị Bạch, không cần như vậy, chị có muốn biết chuyện thì cứ hỏi một chút đi, em sẽ không giận chị vì những điều nhỏ nhặt như thế.”
Cố Bạch lập tức mất kiên nhẫn, tò mò hỏi.
"Sao em và mẹ lại bất hòa như vậy?"
“Bà ấy đầu óc không tỉnh táo, muốn sắp xếp cho cho em đính hôn.”
Lâm Tiêu thành thật nói.
"Trời đất ơi!"
Cố Bạch kinh ngạc.
"Em làm sai việc gì sao? Em còn chưa trưởng thành, bà ấy lại yêu cầu em đính hôn? Đây là ngươi mẹ ruột hay là mẹ kế? Mẹ kế cũng không mấy người có thể tàn nhẫn như vậy."
“Ngay cả khi em trở thành người lớn, bà ấy cũng không thể quản lý em.”
Lâm Tiêu nói.
“Chị Bạch, chị biết đấy, bố mẹ em từ nhỏ đã không quan tâm đến sự sống chết của em và họ cũng chưa bao giờ trả một xu học phí nào cho em hết. Bây giờ em có thể làm việc và kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân thì họ đột nhiên nhảy vào và muốn đưa ra quyết định thay em? Chẳng phải họ đang suy nghĩ quá nhiều rồi sao?”
Việc thuê những trẻ vị thành niên chỉ 16 tuổi và dưới 18 tuổi là khá rắc rối. Vào đầu năm, lúc Lâm Tiêu theo các bạn cùng lớp cấp hai đến phòng bida Kính Vạn Hoa xin việc đã khiến ông chủ gặp không ít phiền phức, phải chạy đi báo cáo và đăng ký với Cục Lao Động trước khi chuẩn bị làm thủ tục hợp đồng. Cố Bạch đã là nhân viên cũ của cửa hàng và nghe nói vài điều về gia đình Lâm Tiêu.
"Thật quá đáng!"
Cố Bạch nhếch khóe miệng phàn nàn.
"Em nên mặc kệ bọn họ. Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi? Nếu bố mẹ em thực sự đến cửa bức ép thì đừng sợ. Cứ gọi điện thoại báo cảnh sát. Chị không tin cảnh sát không quan tâm đến việc ép buộc trẻ vị thành niên đính hôn.”
"Em không sợ."
Lâm Tiêu cười nói.
"Chuyện này bà nội em cũng không đồng ý, nếu như cha mẹ em dám về nhà bà nội nhắc tới chuyện này thì bà có thể sẽ đánh bọn họ."
"Bà em nói có lý."
Cố Bạch gật đầu đồng ý. Hình ảnh một bà lão nuôi cháu gái bằng nghề nông mà không có sự quan tâm của con trai và con dâu rất cao cả trong lòng Cố Bạch. Tuy nhiên, cô vẫn có chút lo lắng rằng. Cố Bạch sau khi suy nghĩ lại nói thêm.
“Tiêu Tiêu, trước đây cha mẹ của em không quan tâm đến em, bây giờ đột nhiên nói muốn đính hôn cho em, thậm chí còn bỏ qua buổi hẹn hò. Chị nghĩ... việc này có chút kỳ lạ."
Lâm Tiêu cũng không ngốc. Cô cũng nghĩ đến sự lo lắng của Cố Bạch liền gật đầu.
“Em đoán là có người khác tặng quà đính hôn cho họ, chắc chắn bên kia đã trả rất nhiều tiền.”
Tỉnh G là một trong số ít tỉnh nghèo của cả nước, cũng có tật xấu trọng nam khinh nữ. Tuy nhiên, do có nhiều người dân tộc thiểu số, phong tục tập quán mỗi nơi mỗi khác nên sính lễ cũng không đến mức giá trên trời. Hôn nhân ở nông thôn về cơ bản là chuyện gia đình. Của hồi môn mấy chục nghìn tệ là đủ. Đối với những gia đình sành điệu hơn ở thành phố, quà đính hôn hầu hết đều là những con số cát tường như 88.000 và 188.000.
Hiếm có gia đình nào lại xin hàng trăm nghìn. Nhưng dù không có tục lệ tặng quà đính hôn cao ngất trời, cũng không hiếm trường hợp những người thiển cận ép con cái đi lấy chồng vì món quà hơn 100.000 nhân dân tệ. Lại là câu chuyện, từ chính phủ đến người dân tỉnh G ai cũng nghèo cho nên hơn 100.000 nhân dân tệ đối với rất nhiều gia đình mà nói đã là một khoản tiền không hề nhỏ.
Lâm Tiêu biết rất rõ cha mẹ ruột đối với mình máu lạnh như thế nào, nếu có thể đổi được một số tiền lớn, cha mẹ cô do dự dù chỉ nửa giây cũng xem như là đã nhớ đến máu mủ tình thân. Ý định ban đầu của Cố Bạch là nhắc nhở Lâm Tiêu để cô tỉnh táo hơn, thấy Lâm Tiêu thông suốt như vậy, cô không khỏi thông cảm với cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi này. Cố Bạch thở dài.
"Em hiểu rõ được là tốt. Chỉ là một số người đã được định sẵn là không có bất kỳ mối liên kết nào với cha mẹ của họ. Em không cần bận tâm những điều này. Chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được.”
Lâm Tiêu có thể nhìn ra Cố Bạch thật sự vì cô mà khó chịu, trong lòng có chút cảm động, cười nói.
"Em biết, chị Bạch, bà nội từ nhỏ đã nói với em rồi. Con người sống cả đời không thể trông cậy vào bất kỳ ai, chỉ có dựa vào chính bản thân mình là chắc chắn nhất.”
Cố Bạch im lặng giơ tay vỗ vỗ cánh tay Lâm Tiêu. Cô bé này thật may mắn khi được một người bà sáng suốt tỉnh táo tự tay nuôi lớn, không có bị dạy thành người yếu đuối nhu nhược và hèn nhát. Bằng không đời này quả thực chẳng biết sẽ sống ra sao?
Lâm Tiêu cúp máy mẹ ruột không bao lâu, lại có một số lạ từ tỉnh khác gọi đến, cô vẫn tắt máy. Sau khi làm về và mở điện thoại lên kiểm tra, Lâm Tiêu thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ toàn số từ tỉnh bố mẹ cô làm việc.
"Còn không chịu bỏ cuộc đi."
Lâm Tiêu phớt lờ họ, chặn tất cả những số này và đi nấu ăn cho chính mình và mèo con. Sau khi nhét đầy bụng mình và bụng mèo, Lâm Tiêu cảm thấy không còn việc gì để làm liền lấy sách giáo khoa cấp hai ra, ngồi trên giường đọc lại một lượt. Trong thâm tâm, cô rất muốn đến trường, nhưng trong lòng Lâm Tiêu cũng biết rất rõ bà của cô ấy thực sự đã lớn tuổi rồi.
Hàng ngày, bà phải canh tác ở đồng hoang và đồng hải đường, cô không thể ích kỷ đến mức để một người 70 tuổi liều mạng giúp mình nuôi sống bản thân. Học phí cấp 3 đắt hơn cấp 2 và đại học. Cô phải tự mình tiết kiệm tiền mới có đủ điều kiện để nói về ý tưởng trở lại trường học của mình.
Ba Ba Thác Tư kiên nhẫn đợi hồi lâu cũng không thấy người hầu chơi điện thoại di động, anh liền tò mò đi tới bên cạnh Lâm Tiêu rồi tựa đầu vào cuốn sách trên đùi cô. Lâm Tiêu rất vui khi thấy con vật nhỏ thân với mình như vậy, cô sờ đầu con mèo rồi ôm nó vào lòng.
Ba Ba Thác Tư: "..."
Anh không thể hiểu được cuốn sách đầy những từ ngữ xa lạ. Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn người hầu đang chăm chú nhìn vào cuốn sách và lẩm bẩm điều gì đó. Ba Thác Tư không hề rời đi mà tựa đầu vào lòng người hầu, nhắm mắt lại và tập trung. Sau khi Lâm Tiêu xem lại văn bản trong hai giờ rồi đi ngủ, Ba Ba Thác Tư bắt đầu hoạt động và niệm bùa ngủ cho cô. Anh nằm trên giường và vô cùng thích thú kiểm tra điện thoại di động của cô người hầu này.
Vào lúc hai giờ sáng, Ngũ Gia Quan, một ngôi làng đô thị nằm kẹp giữa hai vòng tròn thương mại tối đen như mực, chỉ có vài căn nhà do công nhân nhập cư thuê vẫn sáng đèn. Trên tầng ba của nhà họ Diêu, cánh cửa căn phòng ngoài cùng bên phải được nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người gầy gò mang theo một chiếc túi du lịch bước ra khỏi cửa.
Người đàn ông cao gầy nhìn quanh hành lang tầng ba để chắc chắn xung quanh không có ai rồi đóng cửa lại và bước xuống cầu thang. Nhà tự xây cách âm không tốt lắm, cho dù là người gầy cố ý bước nhẹ thì trên lầu vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Diêu Học Bác, người sống ở tầng 4 ngáp dài và bước ra khỏi nhà vệ sinh khi nghe thấy âm thanh phát ra từ cầu thang. Trong ngôi nhà tự xây của gia đình họ Diêu, hành lang và ban công từ tầng một đến tầng ba được cho thuê đều thông thoáng, chỉ có ban công tầng 4 nơi gia đình họ đang sống là khép kín.
“Muộn như vậy có người ra ngoài sao?”
Diêu Học Bác nhìn về phía hành lang, không để bụng, quay người đi vào phòng mình. Người đàn ông gầy gò đi xuống tầng một, đi ra khỏi sân nhỏ có tường bao quanh của gia đình họ Diêu, qua cả cổng chính, rồi rẽ vào con hẻm bên cạnh.
Khi tin đồn về việc phá dỡ Ngũ Gia Quan lan rộng, người dân địa phương đã sôi nổi tranh giành đất để mở rộng nhà cửa, buộc những con đường từng dành cho xe ngựa lớn phải dồn vào những con hẻm chật hẹp. Quy hoạch xây dựng đô thị không bao gồm Ngũ Gia Quan. Ở khu vực Ngũ Gia Quan này còn lại rất nhiều căn nhà trống nằm bên cạnh nhau.
Hơn mười năm sau, hầu hết những tòa nhà trái phép do người dân địa phương mở rộng đều đã được cho thuê, trong khi một ít trong số đó đã bị bỏ trống trong thời gian dài vì lý do này hay lý do khác, và trở thành những ngôi nhà ma ám mà ngay cả người dân địa phương cũng phải kiêng kị. Ở cuối đường Thủy Kính, ẩn sâu trong một con hẻm là một tòa nhà hai tầng. Đó là một ngôi nhà ma ám.
Chủ nhân của ngôi nhà này đã chết vì bạo bệnh cách đây vài năm, những người thân được thừa kế tài sản đã định cư ở các tỉnh khác. Họ coi thường những ngôi nhà cổ không bán được ở làng đô thị tại các thành phố nhỏ cấp 18 như An Dương. Không có người tới xử lý và ổ khóa kiểu cũ trên cửa đã rỉ sét từ lâu, ngay cả cửa sổ cũng chỉ còn lại một khung sắt.
Người đàn ông gầy gò đi đến tòa nhà nhỏ và vào bên trong nhà qua lỗ cửa sổ mà không cần mở cửa chính. Trong phòng khách bụi bặm của ngôi nhà ma vẫn còn sót lại một số đồ đạc cũ, mạng nhện dày đặc giăng khắp nơi. Người này có vẻ rất quen thuộc với căn phòng. Hắn ta đi vòng qua chiếc ghế gãy rơi trên sàn rồi chui vào phòng ngủ.
So với phòng khách phủ đầy bụi mạng, phòng ngủ của ngôi nhà ma này tương đối sạch sẽ. Trên mặt đất tương đối ít bụi, xưa có một chiếc bàn vuông lớn, nơi đặt giường không có bụi mà thay vào đó là một cái l*иg. Một chiếc l*иg dây mỏng dành cho thú cưng, có bát nước, thức ăn cho mèo, hộp vệ sinh và... một con mèo trắng đã trưởng thành trong đó.
Khi người đàn ông đến gần, chú mèo nhỏ màu trắng đứng dậy kêu “meo meo” và dụi đầu vào l*иg để thể hiện sự gần gũi với người đã cho nó ăn. Hắn đặt chiếc túi du lịch trên tay lên bàn rồi lấy ra đèn, giá đỡ máy ảnh, máy ảnh, kéo, nhíp, búa, gạc, băng y tế, bông y tế,... và các dụng cụ khác trong túi.
Đầu tiên hắn đặt máy ảnh cạnh bàn và chĩa vào cái l*иg rồi đeo găng tay vào và bế con mèo trắng ngoan ngoãn ra khỏi l*иg. Một giờ sau, người đàn ông gầy gò rời khỏi ngôi nhà ma ám, nơi mà ban ngày cũng ít người đến gần và quay trở lại dọc theo con đường hắn ta đã đến. Khi đi ngang qua bãi rác phố Thủy Kính, hắn tiện tay ném con mèo trắng “đã quá hạn sử dụng” vào thùng rác.
Trở về ngôi nhà tự xây của gia đình họ Diêu, người đàn ông gầy gò bước vào căn phòng thuê trên tầng ba, ngồi trước máy tính, nhập nội dung được quay bằng máy ảnh vào, mở phần mềm chỉnh sửa và tiến hành sửa đoạn phim đã ghi. Cảnh cuối cùng là hình ảnh con mèo đang hấp hối sắp chết.
Kế tiếp là hình ảnh con mèo trắng với cái đầu đẫm máu đang bất lực yếu ớt bị người nào đó lau đi vết máu trên mặt. Cảnh tượng một chú mèo trắng đang giãy dụa kêu gào thảm thiết được người thân quen dỗ dành và băng bó vết thương. Chỉnh sửa đến cuối rồi chiếu cảnh cảm động về chú mèo trắng nhỏ làm nũng trong chuồng trước khi bị thương và được ngoan ngoãn đưa ra khỏi l*иg.
Để nhấn mạnh sự khác biệt về thời gian trong nội dung của những hình ảnh này, người đàn ông đã thực hiện các thao tác điền vào hoặc làm mờ trên các clip nội dung được quay trong "các khoảng thời gian khác nhau". Phải mất vài giờ để hoàn thành việc chỉnh sửa, hắn kiểm tra lại và xác nhận rằng nội dung video không có sai sót trước khi bắt đầu sử dụng l*иg tiếng AI.
“Con mèo con nhặt được ở bãi rác vẫn còn sống và khỏe mạnh. Thật tuyệt vời. Mắt nó không bị mù. Vết thương ở chân gần như đã lành và nó rất khỏe mạnh. Sinh mệnh này thật kỳ diệu, chỉ mới nửa tháng mèo nhỏ kia đã vui vẻ trở lại, nó đối với tôi cũng đã buông xuống cảnh giác.”
Khi ánh sáng ban ngày ló rạng, người đàn ông gầy gò cuối cùng cũng hoàn thành “công việc” của mình. Anh ta rót một tách cà phê với nụ cười hài lòng trên khuôn mặt. Sau khi xem lại "nhật ký giải cứu mèo" được biên soạn cẩn thận nhiều lần, anh ta đã đăng tải video lên Internet.