Chương 5: Mạng sống của mèo hoang vô giá trị

Lâm Tiêu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình sau khi dọn dẹp và sắp xếp dụng cụ, cô đi xuống tầng dưới để trò chuyện với đồng nghiệp. Công việc kinh doanh hôm nay tương đối chậm, khoảng 1 giờ 30 sáng, tất cả khách hàng mới rời đi. Lâm Tiêu và Ngô Ba đã dọn xong phòng riêng trên lầu và dưới lầu, sau đó đóng cửa lại và cùng Vương Lệ ở quầy lễ tân tan làm.

Vương Lệ là người gốc thành phố An Dương. Cô sống trong một khu dân cư cũ không xa Ngũ Gia Quan nên Ngô Ba có thể đưa hai nữ đồng nghiệp về nhà cùng một lúc. Lúc này trên phố thương mại vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở, trên đường cũng có nhiều người qua lại. Ba người vừa đi về phía Ngũ Gia Quan vừa trò chuyện. Vương Lệ nói.

"Tiêu Tiêu, mai cô nghỉ một ngày phải không? Cố Bạch nói cô muốn về quê?"

Lâm Tiêu vừa nghe Vương Lệ nói liền biết cô ấy muốn làm gì, cô khéo léo lấy điện thoại di động ra.

“Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ giúp cô mang một ít ớt tiêu từ Mao Xương. Chỉ cần đưa tiền cho tôi là được.”

Quê hương của Lâm Tiêu có tên là thị trấn Mao Xương. Món nổi tiếng nhất trong trấn là mì ớt thơm và cay do người dân địa phương làm (một loại mì ớt khô được xào và xay bằng tay). Vương Lệ mỉm cười và chuyển 50 nhân dân tệ cho Lâm Tiêu.

Sau khi đưa Vương Lệ về nhà trước và tạm biệt Ngô Ba, Lâm Tiêu quay về con hẻm của ngôi làng trong thành phố mà cô đã đi qua vô số lần. Lúc này cũng vừa tới 2 giờ sáng. Lâm Tiêu hiếm khi tan làm sớm như vậy trong ca đêm, cô nhanh chân bước đi trên đường. Lâm Tiêu nghĩ rằng sau khi về nhà và ăn xong một bát mì, cô sẽ kiểm tra điện thoại một lúc trước khi đi ngủ. Khi đến ngã ba quen thuộc, Lâm Tiêu nhìn thấy một bóng người đang di chuyển cạnh thùng rác phía xa.

Bình thường Lâm Tiêu sẽ không để ý tới việc có ai lại ra ngoài vứt rác vào lúc nửa đêm như vậy, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một giây. Nhưng lúc này, ở khoảng cách xa, cô nhìn thấy người nào đó xuất hiện gần thùng rác vào lúc đêm khuya khi xung quanh không có ai, thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh thi thể của con mèo đồi mồi bị tra tấn dã man mà dì lao công lấy ra từ thùng rác ban sáng.

Lâm Tiêu nhét chiếc điện thoại di động đang dùng làm đèn pin vào túi quần rồi không nói một lời đã lao tới. Tên đàn ông đứng cạnh thùng rác trông thấy một người qua đường, anh ta vội vã bỏ chạy và trốn vào con hẻm bên cạnh. Đột nhiên anh ta nhìn thấy “người qua đường” kia đang đuổi theo mình với tốc độ rất cao và ngày càng chạy nhanh hơn.

Lâm Tiêu thấy đối phương dường như có tật giật mình thì liền tăng tốc đuổi theo hắn nhanh nhất có thể. Do dù là một thiếu nữ lớn hơn cô vài tuổi có lẽ cũng không đủ dũng khí nửa đêm đuổi theo người lạ. Tuy nhiên, Lâm Tiêu chỉ mới 16 tuổi, ở cái tuổi nghé mới sinh không sợ hổ(1) thì cô làm gì biết chữ “sợ” viết như thế nào.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô dám liều lĩnh như vậy là vì người đàn ông chạy vào ngõ có chiều cao ngang ngửa cô, nhưng có vẻ không khỏe bằng cô. Trong con hẻm chật hẹp tối tăm của Ngũ Gia Quan, ở khoảng cách mười mét rất khó phân biệt nam nữ, nhưng vẫn có thể hình dung đại khái về hình dáng cơ thể của đối phương.

Lâm Tiêu chưa bao giờ kén ăn. Mặc dù cô không cao lắm, chỉ được 1m68, nặng hơn 60kg và thân hình trông không hề béo. Từ khi còn học tiểu học cô đã bắt đầu làm việc đồng áng. Lên trung học cơ sở Lâm Tiêu có thể gánh được 150 cân gạo, cánh tay cô so với bắp chân của mấy tên công tử bột ở thành phố còn to hơn một vòng.

Lâm Tiêu thấy rõ kẻ đang chạy phía trước là một người đàn ông gầy gò, đùi của anh ta cũng không lớn bằng cánh tay của cô. Ngay cả khi có lợi thế về thể hình thì Lâm Tiêu cũng không hề coi thường đối thủ, vừa đuổi theo tên kia cô vừa lấy tất từ trong túi quần ra. Một đôi tất thể thao bằng nilon chất lượng chắc chắn, bên trong có trọng lượng nửa cân. Lúc không có chuyện gì làm cô đã gói nó lại thành một quả bóng và nhét vào túi quần.

Khi có chuyện gì xảy ra, Lâm Tiêu liền lấy nó ra xoay tròn, đó là một phiên bản đơn giản của "Lưu Tinh Chùy" và cô đã sử dụng nó hồi còn học tiểu học. Khi Lâm Tiêu bị một lão già độc thân cùng làng theo dõi và quấy rối, cô dựa vào “thần khí” tiện lợi mà bà đã dạy này để có thể dễ dàng tiễn tên khốn đó vào bệnh viện.

Nền văn minh thành phố không dễ dàng lan rộng đến các vùng nông thôn hẻo lánh. Việc những cô gái nhỏ bị xâm hại ở đây không phải là chuyện hiếm. Chưa kể các chàng trai nhà họ Lâm quanh năm đi làm thuê ở bên ngoài, trong nhà chỉ có cụ bà và cô gái nhỏ. Nếu hai bà cháu không đủ tàn nhẫn thì sẽ không thể đứng vững trong làng.

Lâm Tiêu cũng coi như quen thuộc với địa hình của Ngũ Gia Quan. Người đàn ông trước mặt đã cố gắng hết sức để chui vào con hẻm nhỏ phức tạp, nhưng cũng không dễ dàng thoát khỏi cô. Không lâu sau, Lâm Tiêu dần dần đuổi kịp bóng dáng người đàn ông trước mặt, cô có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của anh ta.

Lâm Tiêu đang muốn nỗ lực hơn nữa để bắt được người kia, tên phía trước dường như không thể chạy được nữa, một tay chống vào tường, tay còn lại giơ lên chỉ vào thiết bị giám sát treo trên tường. Anh ta sợ hãi hét lên với Lâm Tiêu.

"Cô là ai và muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết ở đây có giám sát! Thiết bị giám sát này không bị phá vỡ, có cảnh sát đang theo dõi đấy!"

Lâm Tiêu lập tức dừng lại.

Giọng nói này... nghe quen quen nhỉ?

Lâm Tiêu vội vàng lấy điện thoại di động còn chưa kịp tắt chế độ đèn pin ra, chĩa về phía thiếu niên đang run rẩy dưới camera giám sát.

"Ơ... cậu chủ nhà?"

Chàng trai trẻ theo bản năng hơi quay đầu lại để tránh ánh sáng, sau khi nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêu, anh ta liền mở to mắt.

"Tiêu Tiêu!"

Dưới camera giám sát, hai người đứng nhìn nhau khoảng mười phút.

Lâm Tiêu thuê một căn nhà tự xây. Con trai của chủ nhà này tên Diêu Học Bác, hiện đang là một cậu học sinh trung học phổ thông 17 tuổi. Anh ta ngồi trên chiếc ghế nhựa duy nhất trong nhà Lâm Tiêu, cười toe toét và dùng tay xoa xoa bắp chân mỏi nhừ của mình.

“Ít nhất cô cũng phải nói một tiếng chứ. Nửa đêm mà không nói một lời nào đã đuổi theo sợ không dọa được người ta hay gì? Nếu tôi không đủ thông minh mà nhanh chóng tìm được một chiếc camera giám sát không bị hỏng để giữ mạng, thì e là tôi đã bị cô dọa sợ tới chết rồi.”

Lâm Tiêu ngượng ngùng rót một cốc nước cho Diêu Học Bác.

"Tôi không biết là anh, mới nhìn thấy tôi đã bỏ chạy nên tôi tưởng anh là người xấu."

"Làm ơn đi, chị ơi, có người đêm hôm khuya khoắt không nó lời nào đã lao về phía mình, nếu là chị thì cũng phải bỏ chạy thôi."

Anh cũng biết tính mạng quan trọng hơn nên đã nuốt xuống từ "giống như một con gấu" mà mình vốn định dùng để miêu tả Lâm Tiêu.

"Tại sao anh lại lang thang ở ngã ba vào ban đêm?"

Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Còn không phải vì Ngũ Gia Quan của chúng ta có kẻ ngược đãi mèo sao.”

Diêu Học Bác tức giận cầm lấy cốc nước mà Lâm Tiêu rót cho, tức giận nói.

“Cô vẫn chưa biết phải không? Trong thùng rác ở ngã ba và bãi rác trên phố Thủy Kính chúng tôi tìm thấy xác của một số con mèo hoang bị hành hạ đến chết. Nhân viên vệ sinh khu vực đã báo cáo việc này nhiều lần với ủy ban khu phố.”

Sắc mặt Lâm Tiêu lập tức trở nên nghiêm túc.

“Có xác mèo ở bãi rác phố Thủy Kinh à?”

"Hai ngày trước tôi đã phát hiện một con mèo màu bò sữa."

Diêu Học Bác chán ghét nói.

"Tôi không biết tên khốn đó từ đâu đến mà làm ra chuyện kinh tởm như vậy. Cô cũng có một con mèo à? Đừng thả con mèo này ra ngoài, cứ nhốt nó trong nhà, nếu thả ra sẽ không thể tìm được nữa đâu.”

Nhà cho thuê ở Ngũ Gia Quan không có nhiều quy định, người thuê nhà có thể nuôi chó mèo tùy thích, miễn là không làm nhà bốc mùi, chủ nhà cũng chẳng thèm quản chặt.

"Tôi nhất định sẽ không để nó chạy lung tung."

Lâm Tiêu đáp lại, sau đó hỏi.

"Anh khẳng định người này ở Ngũ Gia Quan chứ không phải là người của tiểu khu bên ngoài đã gϊếŧ con mèo và ném xác vào đây sao?"

Diêu Học Bác khẽ "ừ" và nói một cách không chắc chắn.

"Cũng khó nói."

Sau một lúc dừng lại, anh nói thêm với giọng điệu nghiêm túc hơn.

"Cho dù sống ở Ngũ Gia Quan hay ở tiểu khu bên ngoài thì người này đều rất tàn nhẫn. Hắn ta cố tình ném xác mèo hoang vào thùng rác để người khác nhìn thấy, nếu không thì hắn đã chôn xác mèo trong nghĩa địa. Ai mà hiểu được nổi hắn muốn làm gì?”

Khu Ngũ Gia Quan từng là một vùng ngoại ô, sau khi thành phố mở rộng, nó trở thành một ngôi làng đô thị được bao quanh bởi thành phố. Nghĩa trang nơi chôn cất người dân trong làng cách ngôi nhà tự xây của nhà họ Diêu chưa đầy 200 mét.

Trong thành phố có núi, đó không phải là điều xa lạ đối với người dân tỉnh G vốn đã sống trong môi trường địa hình núi đá vôi nhiều năm. Chưa nói tới núi ở các làng trong thành phố thì ngay cả những khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố cũng được bao quanh bởi núi.

Trước cửa của các căn nhà trên núi có những ngôi mộ không phải là hiếm đối với người dân tỉnh G. Dù sao thì chính phủ cũng nghèo. Lúc thành phố mở rộng có thể chi tiền cho phí phá bỏ và rời đi nơi khác đã không tệ, vì vậy nên không còn đủ tiền để cho mọi người di dời các ngôi mộ.

Khi Lâm Tiêu nghe những gì Diêu Học Bác nói, những đường gân lại xuất hiện trên trán cô.

"Loại người thích hành hạ động vật nhỏ này vốn đã nguy hiểm, hơn nữa hắn còn có xu hướng thể hiện sự tàn bạo của mình. Nếu để hắn mất kiểm soát, không chắc hắn có tấn công người hay không."

Khi anh ấy nói đến điều này liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Này, cô đã đuổi theo tôi khi nhìn thấy tôi cạnh thùng rác. Không lẽ cô cũng đang tìm kẻ ngược đãi mèo à?"

Lâm Tiêu gật đầu. Người ta đề cập đến trong các bộ phim tài liệu tội phạm mà cô xem cùng các bạn trong lớp khi đang học rằng: vào cuối thế kỷ trước, trước khi cô được sinh ra, các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra gần một nửa số kẻ hϊếp d*m và gần một phần ba số kẻ phạm tội lạm dụng trẻ em đã ngược đãi những động vật nhỏ bất lực trong thời thơ ấu hoặc thanh thiếu niên của mình.

Vì trải nghiệm khó chịu khi phải đưa một ông già độc thân thèm muốn mình đến bệnh viện hồi nhỏ nên Lâm Tiêu có mối hận thù rất cao đối với cả hai người họ... cô trở nên cáu kỉnh khi biết rằng những thứ như thế này đang di chuyển xung quanh khu vực mình sống.

Diêu Học Bác chỉ hơn Lâm Tiêu một tuổi. Sự phấn khích khi tìm thấy người bạn đồng hành của mình ngay lập tức làm giảm đi sự khó chịu khi bị truy đuổi, anh vui vẻ nói.

"Được rồi, chúng ta hãy hợp sức và bắt tên này cùng nhau!"

"Anh có biện pháp sao?"

Lâm Tiêu nói.

"Không thể mất thời gian mỗi đêm đến chỗ thùng rác chờ đợi."

Diêu Học Bác cười khúc khích và lấy điện thoại di động ra.

"Cô nghĩ tôi đến thùng rác ngồi xổm trông coi hả? Ai có thể ngu ngốc như vậy? Tôi chỉ lén lắp camera ở đó thôi!"

Lâm Tiêu: "..."

Diêu Học Bác tự hào mở APP trên điện thoại di động của mình và đưa hình ảnh camera anh lắp đặt ở hai bãi rác thải có xác mèo cho Lâm Tiêu xem.

“Tôi mua camera hồng ngoại trên mạng và hôm nay mới nhận được chuyển phát nhanh. Cô xem, hình ảnh vẫn rõ nét."

Lâm Tiêu im lặng một lúc. Quả nhiên là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, ý tưởng của anh còn rộng hơn cô. Diêu Học Bác cảm thấy tự hào một lúc, sau đó chán nản nói.

“Có một vấn đề là hành vi ngược đãi mèo đơn giản không cấu thành tội phạm. Cảnh sát chỉ có thể giải quyết việc ngược đãi và gϊếŧ chết mèo cưng của người khác. Kẻ này lại ngược đãi mèo hoang. Ngay cả khi chúng ta bắt được hắn thì cũng không có cách nào để gọi báo cảnh sát.”

Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, cau mày nói.

"Vậy chúng ta chỉ có thể đánh hắn một trận?"

"Đừng làm bừa. Nếu cô thực sự đánh ai đó thì đổi lại cô cũng sẽ bị chú cảnh sát giáo huấn đó."

Diêu Học Bác dở khóc dở cười nói.

"Như vậy đi. Chờ chụp được hình tên đó vứt xác con mèo, chúng ta sẽ in nó ra và dán khắp đường phố, để anh ta không thể ngẩng cao đầu khi ra ngoài xã hội.

Lâm Tiêu: “...”

Loại phương pháp hèn nhát này thật đáng xấu hổ! Diêu Học Bác là họ hàng của một người bạn cùng lớp cấp hai đã giới thiệu Lâm Tiêu thuê nhà. Anh ấy đã nghe em gái họ của mình kể về “thành tích to lớn” của Lâm Tiêu khi còn học ở thị trấn và biết được rằng cô gái quê này nhìn qua trông rất giản dị, mộc mạc nhưng lại là một người con gái mạnh mẽ. Anh thuyết phục.

“Chúng ta cũng có thể vạch trần người này trên mạng. Internet có bộ nhớ. Càng nhiều người biết hắn là kẻ biếи ŧɦái ngược đãi và gϊếŧ hại mèo hoang, cuộc sống của người này sẽ càng khó khăn hơn. Cũng có thể coi là một cách để giúp mèo hoang trong Ngũ Gia Quan báo thù.”

Lâm Tiêu thở dài.

"Được."

Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn chú mèo con đang ngoan ngoãn nằm trên giường mà không hề làm ầm ĩ, rồi dùng tay chạm vào đầu nó. Mẹ và anh chị em của mèo nhỏ có thể đã bị kẻ ngược đãi mèo hành hạ đến chết. Thật đáng tiếc khi mạng sống của một con mèo hoang chẳng có giá trị gì, dù có bắt được người thì cũng không có cách nào giúp con vật nhỏ bé đòi lại được công lý.

Chúa tể thảm họa Ba Ba Thác Tư bị ánh mắt đồng cảm của Lâm Tiêu làm cho hoang mang bối rối. Anh ta đang bí mật bắt chước cách phát âm ngôn ngữ của con người trong vị diện này. Tại sao người hầu đột nhiên mất bình tĩnh?

Chú thích:

(1) Nghé mới sinh không sợ hổ: là một thành ngữ có nguồn gốc từ "Trang Tử Chí Bắc Hữu ". Thành ngữ này có nghĩa là nghé con mới sinh không sợ hổ vì nó không biết hổ mạnh đến mức nào. Nó thường miêu tả những người trẻ tuổi, và là ẩn dụ cho những người trẻ ít lo lắng và dám hành động.

(2) Lưu Tinh Chùy (búa sao băng): là một loại vũ khí mềm được chế tạo bằng cách buộc đầu búa kim loại vào một hoặc cả hai đầu của một sợi dây dài.

Nói qua một chút về cân nặng nữ chính: cô ấy mới 16 tuổi, theo mình tìm hiểu thì chiều cao và cân nặng chuẩn của nữ giới ở độ tuổi này tầm 1m62 và 53kg. Nữ chính sinh ra và lớn lên ở vùng quê, không kén ăn và hoạt động nhiều nên việc chỉ số cơ thể lớn hơn nhiều so với bạn cùng lứa là bình thường. Ngoài ra, việc nặng hơn 60kg đối với một người cao 1m68 là hoàn toàn hợp lý, nó vẫn chưa bị coi là béo phì đâu nha mọi người.