“Ahh!”
La Tiểu Yến mới vào nghề được hai năm, vừa mới ngửi mùi thịt người cháy, lại nghe thấy tiếng ma quỷ kêu khóc, ngay lập tức trở thành người đầu tiên bị suy nhược thần kinh.
Một mặt thét lên chói tai, mặt khác liều mạng đẩy lui đại sư huynh Hậu Phổ đang chặn ở cửa thoát hiểm. Cô ta giống như phát điên nằm sát xuống đất, hướng về phía lỗ thủng trên cửa mà chui qua. Hậu Phổ không ra được, cô ấy đương nhiên cũng không ra được, giây tiếp theo đã chật vật từ lỗ thủng ngã lăn ra ngoài, ôm đầu gào thét.
"Đè nó xuống, đừng làm mất mặt."
Cao sư phụ quay người lại khẽ quát. Hậu Phổ nhanh chóng dùng toàn lực ấn tiểu sư muội đang suy sụp xuống. Nhị sư đệ ở bên cạnh giả vờ đưa tay ra rồi thu lại, liên tục quay đầu nhìn về phía thang máy, thần sắc âm tình bất định(1), cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cao sư phụ thực sự rất hoảng sợ. Tuy nhiên, ông ta cảm thấy bây giờ không phải là lúc để tuyệt vọng. Vì cô gái nông thôn trước mặt hoàn toàn không phải là cư dân của tòa nhà Đông Phương, lại có thể vượt quỷ đả tường và đến tầng này. Điều đó chứng tỏ họ vẫn còn hy vọng thoát khỏi khó khăn. Hít một hơi thật sâu, Cao sư phụ bình tĩnh nói với Lâm Tiêu.
“Tiểu bằng hữu thoạt nhìn đạo hạnh thật sâu, liếc mắt một cái đã có thể phán đoán sinh tử của con người.”
Thi thể của Kim Thịnh Danh nằm trong phòng khách của phòng 1705. Mặc dù tư thế rất kỳ lạ, nhưng nhưng bề ngoài lại không có vết thương chí mạng nào cả, Lâm Tiêu vừa mới đến cũng không có tiến vào phòng 1705. Cao sư phụ rất cần xác định, làm sao cô gái nông thôn này có thể chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được Kim Thịnh Danh đã chết.
Lâm Tiêu dù thông minh đến đâu cũng chỉ mới 16 tuổi, kinh nghiệm vẫn ít hơn một người từng trải như Cao sư phụ. Nghe được câu hỏi của Cao sư phụ, Lâm Tiêu lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng, tựa hồ không giỏi giải thích cơ sở phán đoán của mình về sự sống chết của Kim Thịnh Danh.
Tuy nhiên, một cô gái quê mùa sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn hoang dã, không được người lớn chỉ dạy tận tình về cách trở nên ngoan ngoãn, dễ mến, bản thân bà Lâm cũng có tính khí thất thường. Trong tiềm thức của Lâm Tiêu, không có thói quen ‘hữu vấn tất đáp’(2), ‘hữu ngộ tất giải’(3) với người khác.
Mạch suy nghĩ của cô rất rõ ràng, nếu không giải thích được thì sẽ không giải thích. Cô thậm chí còn hỏi ngược lại một câu mang tính công kích.
"Nhìn thoáng qua là có thể biết. Không phải rõ ràng sao?"
Sư phụ Cao nghẹn lời. Trong lòng thầm mắng “không có gia giáo”. Cao sư phụ cầu cứu đối phương lúc này cũng không thể thể hiện ra được phẩm giá tôn nghiêm của một người đàn ông trưởng thành. Nghĩ rằng một đứa trẻ ở độ tuổi này rất dễ lay động, ông kìm nén tính nóng nảy, nhỏ giọng dỗ dành.
“Trước đây tôi không hề biết tiểu bằng hữu và người ‘trung gian’ kia là chỗ quen biết, nên đã ám toán cô, là chúng tôi đã làm sai. Sau này nhất định tôi sẽ đem quà lớn đến tận cửa nhà để xin lỗi, hy vọng tiểu bằng hữu đừng tính toán lỗi lầm này.”
Lâm Tiêu nhìn về phía sau nói.
"Tạm thời không nói chuyện này nữa, ông cùng Kim Thịnh Danh có quan hệ thế nào?"
Tâm trí của Cao sư phụ đột nhiên xoay chuyển. Cô gái quê mùa này đã đích thân tìm đến cửa nhà Kim Thịnh Danh, có lẽ là không thể chấp nhận được hành vi của hắn ta, điều đó không có gì lạ.
Nếu không phải nghĩ rằng, con rắn địa phương Kim Thịnh Danh vẫn còn hữu dụng, thì Cao sư phụ sẽ không nóng lòng dính líu đến cái tên có ít tiền liền bành trướng, thậm chí còn dám gϊếŧ người này. Nếu đã như vậy, Cao sư phụ phải nhanh chóng làm rõ mối quan hệ của mình với tên cặn bã kia, ông ta lập tức lên tiếng đính chính.
“Tiểu bằng hữu đừng hiểu lầm, tôi và các đệ tử quả thực không phải người chính trực, nhưng chúng ta cũng không phải là loại người xấu xa. Trên thực tế, chúng ta cũng là bị tên Kim Thịnh Danh đó lừa gạt. Nếu biết hắn nắm trong tay mạng người, ai dám cùng hắn qua lại chứ?”
“Tiểu bằng hữu cũng là người đồng đạo chắc cũng biết rằng, trong nghề của chúng ta dính tới mạng người chính là chuyện lớn. Giáo huấn ngũ tệ tam khuyết đặt ở đây, người nào còn dám mạo hiểm như vậy?"
Lâm Tiêu quay lại và nhìn Cao sư phụ từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét.
"Ý ông là con ma nữ mà Kim Thịnh Danh dẫn dụ tới để hãm hại Lương Khoan không liên quan gì đến các người?"
Lâm Tiêu vô tình chỉ ra "ma nữ" và Cao sư phụ không nghĩ có gì sai. Đối với những người có bản lĩnh thực sự mà nói, quả thực việc phân biệt ma nam và ma nữ vô cùng dễ dàng. Âm khí của ma nữ nặng hơn tà khí, và tà khí của ma nam nặng hơn âm khí.
"Khẳng định không có quan hệ gì."
Cao sư phụ hùng hồn đáp.
“Nếu không phải xảy ra biến cố này, thì thầy trò chúng tôi cũng không biết được mình đã bị Kim Thịnh Danh đã lừa gạt. Nếu biết tên khốn này hung ác như vậy thì tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi."
Cao sư phụ không nói dối, nhưng ông ta che giấu một phần sự thật. Kim Thịnh Danh đã lấy cớ dụ họ trở lại tỉnh G để giúp hắn giải quyết hậu quả. Khi hắn đào xác từ trên núi lên và lấy dầu thi thể để làm Thế Tử Chú, bốn thầy trò họ cũng có mặt.
Lâm Tiêu không có lên tiếng chất vấn Cao sư phụ mà gật đầu với vẻ mặt kỳ lạ. Sau đó cô ôm chiếc ba lô đang đeo trước ngực bằng cả hai tay, rồi đỡ Ba Ba Thác Tư đang di chuyển trong ba lô xuống, bước sang một bên và đứng cạnh bức tường hành lang. Động tác của Lâm Tiêu như thể đang nhường đường cho một thứ gì đó khiến Cao sư phụ sửng sốt.
Ngay sau đó, Cao sư phụ liền phát hiện có điều gì không ổn. Những tiếng la hét chói tai ngắt quãng xen lẫn tiếng ho dường như ngày càng đến gần họ. Cao sư phụ không biết phán đoán của mình có sai lầm hay không, chiếc áo choàng Đạo giáo giả cao cấp mà ông đang mặc đột nhiên rơi xuống như bị thứ gì đó tóm lấy.
Cao sư phụ kinh ngạc cúi đầu, ông ta nhìn thấy một vết nhăn trên chiếc áo cà sa mình đang mặc, như thể có ai đó đã dùng tay nắm lấy góc áo. Cao sư phụ sắc mặt lập tức tái nhợt, ngẩng đầu nhìn cô gái vừa bước tới mép hành lang.
Ông thấy ánh mắt của Lâm Tiêu vẫn nhìn mình, nhưng cô không nhìn mặt mà là nhìn chằm chằm vào vị trí đùi của ông rồi từ từ di chuyển lên. Cao sư phụ lại cúi đầu thì liền thấy vết nhăn kỳ lạ trên áo cũng di chuyển theo.
"Cô, cô có mắt âm dương?"
Cao sư phụ không còn có thể ra vẻ ‘đồng đạo’ nữa, liền vứt chiếc tế đàn bằng gỗ sơn mài đỏ và chuông tam thanh bằng đồng trên tay đi, hoảng hốt bắt đầu cởϊ áσ choàng. Lâm Tiêu đứng đó không nhúc nhích, bình tĩnh đến mức tàn nhẫn mà nhìn Cao sư phụ lăn qua lăn lại. Cô sẽ không đến mức chỉ vì ai đó chưa đạt được mưu đồ lấy đi mệnh cách của mình mà la hét đòi đánh đòi gϊếŧ. Nhưng cô cũng sẽ không ngăn cản lệ quỷ tìm cách trả thù.
Khi Lâm Tiêu đạp tung cánh cửa phòng 1705, cô đã nhìn thấy hồn ma Kim Thịnh Danh bị nữ quỷ cắn xé mà lăn qua lăn lại khắp sàn trong phòng khách. So với oán hận ngập trời của nữ quỷ, thì hồn ma của Kim Thịnh Danh quả thực chỉ là một con gà yếu đuối. Cho nên cô không vội mở balo thả Tiêu Ba ra. Lúc này, trong mắt Lâm Tiêu, hồn ma của Kim Thịnh Danh bị nữ ma xé rách, đang liều mạng bám lấy Cao sư phụ để cầu cứu.
Lệ quỷ như tu la địa ngục cũng đã ra tay, đem một chân một tay quấn quanh sư phụ Cao. Ông ta dù có cởϊ áσ bào cũng không thoát khỏi sự dây dưa của hai hồn ma đó. Con ma Kim Thịnh Danh siết chặt cánh tay quanh cổ Cao sư phụ như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng. Mà nữ quỷ hung ác đang cắn xé Kim Thịnh Danh, cũng đã đưa một bàn tay xuyên vào khoang bụng của Cao sư phụ.
"Ahh!"
Cao sư phụ có thể cảm nhận được sức nặng của hai con ma trên người mình. Cảm giác ngột ngạt và đau đớn dữ dội ở vùng bụng khiến người đàn ông trung niên vốn là ‘cao nhân’ sống trong nhung lụa này phải ngã xuống đất. Một tay nắm cổ, một tay ôm bụng. Một mặt co quắp, mặt khác cố gắng vươn thẳng cổ và kêu thảm thiết. Sự thay đổi đột ngột này khiến ba người đệ tử của ông ta sợ hãi. Đại đệ tử trung thành nhất vội vàng bỏ lại sư muội của mình mà lao tới chỗ Cao sư phụ.
"Sư phụ? Thầy thế nào rồi?"
Nước da của Cao sư phụ tái nhợt trong vài giây, tiếng hét ngắt quãng, xen lẫn những tiếng ho mơ hồ, cực kỳ giống với động tác khi Kim Thịnh Danh chết. Hậu Phổ kinh hãi đến mức buông sư phụ ra, lăn lộn bò về phía xa mấy mét. Vẫn còn rất nhiều khoảng cách giữa lòng trung thành và việc không sợ bị liên lụy đến tính mạng.
Lâm Tiêu nhìn Cao sư phụ bị hai hồn ma đè xuống, sau đó lại nhìn hai nam một nữ đang trốn xa xa, rồi sờ cằm suy ngẫm. Chỉ còn lại một phần nhỏ hồn ma của Kim Thịnh Danh. Có vẻ như nữ quỷ đòi mạng đã cố tình giữ lại đầu và phần trên cơ thể của hắn, còn vùng dưới ngực trở xuống đã biến mất không dấu vết.
Theo lý mà nói, loại nữ quỷ đòi mạng này mang trong lòng oán hận lớn sẽ không để ý tới người khác trước khi gϊếŧ chết mục tiêu, nhưng nữ quỷ này dường như tiện tay trừng trị một chút người đàn ông trung niên đeo đồng hồ Rolex. Bàn tay ma quái với móng vuốt sắc nhọn đâm vào bụng ông ta. Mức độ ‘quấy rối’ này không thể gϊếŧ được ai, hay nói cách khác là, nó sẽ không gϊếŧ người trong thời gian ngắn, nhưng tổn thọ chết sớm thì chắc chắn.
"Xem ra hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu, đánh mất khí vận nên đáng bị quả báo."
Lâm Tiêu đã đưa ra kết luận và tin tưởng sâu sắc vào nó. Người xưa có câu "không làm chuyện xấu thì nửa đêm không sợ ma gõ cửa". Điều này có nghĩa là ma cũng cần có cơ hội để gây rắc rối. Nếu không thì, người như Ngô Ba - đồng nghiệp của Lâm Tiêu, hay những người có bát tự yếu và dễ gặp ma, sẽ khó để không bệnh tật, không gặp tai họa mà khỏe mạnh trưởng thành. Cơ hội này phụ thuộc vào số mệnh sinh cơ của người đó.
Số mệnh vượng sinh cơ cường thì tự nhiên mọi ma quỷ sẽ lui tránh. Số mệnh thấp sinh cơ kém đương nhiên ma quỷ quấn thân. Tuy nhiên, số mệnh sinh cơ của một người không, giống như mệnh cách vận thế vốn có yếu tố bẩm sinh. Nó hoàn toàn có được nhờ vào âm ức âm quyết định số mệnh và rèn luyện thể chất quyết định sinh cơ.
Người đàn ông đeo đồng hồ Rolex đang ở thời kỳ đỉnh cao. Chắc chắn không thiếu sinh cơ, lý do duy nhất khiến ông ta có thể bị một con gà yếu đuối như Kim Thịnh Danh và một nữ quỷ hung ác quấn thân, chính là vì ông ta đã làm quá nhiều điều xấu dẫn đến số mệnh hoàn toàn bị hủy hoại.
Xét từ việc hồn ma của Kim Thịnh Danh chật vật bò ra khỏi Phòng 1705 với cơ thể bị cắn xé để cầu xin Cao sư phụ giúp đỡ, cũng như những hành động tàn nhẫn của nữ quỷ hung ác, có thể thấy được tên này luôn miệng nói rằng những gì Kim Thịnh Danh làm không liên quan đến mình là dối trá, rõ ràng ông ta không hề ngây thơ như những gì bản thân đã nói.
"Đáng đời."
Nghĩ đến nhân quả, Lâm Tiêu đưa ra đánh giá khách quan công bằng, đứng sang một bên bình tĩnh xem náo nhiệt. Hậu Phổ trốn sang một góc, mặc dù nghe được những lời mà Lâm Tiêu đã đánh giá sư phụ của mình, nhưng lại coi như không nghe thấy gì, mà chỉ đứng bất động. La Tiểu Yến vừa ngã xuống liền bắt đầu di chuyển, vòng qua Cao sư phụ đang lăn lộn trên mặt đất và chạy về phía Lâm Tiêu. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, sợ hãi cầu xin.
"Em gái nhỏ, em có thể giúp chị được không? Mau cứu chị có được chứ? Chị không muốn chết, chị sẽ cho em tiền, xin hãy giúp chị, được chứ? "
Lâm Tiêu liếc nhìn cô ta, xua tay đáp.
“Không cần cầu xin tôi, cầu xin chính mình đi, cô không tìm tới ma quỷ, thì bọn họ cũng sẽ không tìm cô. Nếu cô tự tạo nghiệp chướng thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi đâu.”
Lại thêm một tiếng hét vang vọng trong hành lang, vị sư phụ mà cô tin tưởng nhất trước đây trông như sắp chết vậy. La Tiểu Yến lại sắp sụp đổ tinh thần tới nơi, quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết. Lâm Tiêu không muốn bị cô ta quỳ lạy van xin nên nhanh chóng bỏ đi. La Tiểu Yến đã đem ký thác tinh thần của mình chuyển từ Cao sư phụ sang Lâm Tiêu, liền vội vàng đuổi theo cô và cầu xin.
"Đừng, đừng bỏ rơi chị, xin hãy cứu chị, em gái, chị sẽ nghe lời em trong mọi việc, được không?"
Lâm Tiêu có chút bất lực, chỉ có thể nói.
"Được rồi được rồi, đừng cầu xin nữa. Nếu cô không tự sát thì không thể chết được đâu."
Vừa nói cô vừa tựa hồ cảm thấy xui xẻo, bước nhanh hai bước đến đứng cạnh Cao sư phụ. Quả nhiên, La Tiểu Yến không dám lại gần, bất đắc dĩ co rúm lại cách đó không xa. Sau khi bị La Tiểu Yến quấy rầy lâu như vậy, hai đôi tiếng hét vang vọng trên hành lang tầng 17 đã biến mất.
Ngay từ đầu hồn ma của Kim Thịnh Danh đã không còn nhiều nữa, nó hoàn toàn bị xé rách bởi lệ quỷ đòi mạng từ địa ngục bò ra tìm hắn tính sổ. Lúc này Lâm Tiêu đứng gần nhất, cô nhìn thấy một đám khói đen lớn như bụi bay ra từ tàn tích của hồn ma Kim Thịnh Danh. Hắn đã bị nữ quỷ cắn xé cho đến khi linh hồn bị diệt. Đang bình tĩnh chờ đợi kết quả, bỗng Lâm Tiêu trợn tròn mắt.
Tốt lắm, số năng lượng hắc ám phát ra từ hồn ma của Kim Thịnh Danh, ít nhất phải gấp mười lần so với oan hồn của Vương Kỳ Sâm khi tiêu tan. Chủ nhân mèo con ở bên trong chiếc balo đeo trước ngực của Lâm Tiêu cử động rất mạnh, cô nhanh chóng buông tay ra và mở khóa. Ba Ba Thác Tư thò cái đầu mèo ra khỏi khóa kéo của ba lô, rồi há miệng hít một hơi, toàn bộ làn khói mịn đều bị hút vào miệng anh.
Ba Ba Thác Tư thậm chí còn không có thời gian để suy ngẫm về bữa tối khá thịnh soạn này. Tiếp theo, anh lại hướng về phía nữ quỷ hung ác đang quấn trên người Cao sư phụ và há miệng lần nữa. Nữ quỷ vốn đang dùng móng vuốt chọc vào bụng ông ta, thì đột nhiên thân ma của cô tiêu tán như bọt nước. Lại một làn sương đen thuần khiết như khói bay vào miệng con mèo.
"Ơ?"
Lâm Tiêu kỳ quái nhìn hai người đàn ông cách đó không xa.
"Cô ấy đã trả thù xong chưa? Có phải cô ấy cuối cùng cũng đã báo thù thành công, trần duyên kết thúc rồi phải không?"
Lâm Tiêu không biết nữ quỷ bị Kim Thịnh Danh gϊếŧ chết như thế nào. Cô nghĩ rằng ngoài người đàn ông đeo đồng hồ Rolex (Cao sư phụ), thì hai người nam nhân này cũng có liên quan. Ba Ba Thác Tư đâu thèm quan tâm đến cái gì trần duyên, chỉ cần pháp tắc của vị diện cho phép anh nuốt nó là được.
Anh hài lòng liếʍ môi rồi rút vào lại trong ba lô, thậm chí không thèm giải thích với người hầu đang ngơ ngác của mình. Lâm Tiêu cũng không cần bất kỳ lời giải thích nào từ kim chủ mèo con. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền tự nhủ.
“Hừm, tôi hiểu rồi, là quá do bất cập(4) chứ gì.”
Ba Ba Thác Tư vững vàng nằm ngang trong ba lô, ngáp dài một cái.
Chú thích:(1) Âm tình bất định: thời tiết thất thường, nắng mưa thay đổi khó lường. Ẩn dụ cho tính cách thất thường và ủ rũ của một người.
(2) Hữu vấn tất đáp: luôn trả lời mọi câu hỏi được đưa ra.
(3) Hữu ngộ tất giải: có hiểu lầm liền lập tức giải thích.
(4) Quá do bất cập: làm điều gì đó quá nhiều cũng giống như không đạt được thành tích gì.