4:10 chiều, khi Lâm Tiêu và bà nội của cô vẫn đang ngồi trên xe buýt, thì Kim Thịnh Danh - chủ phòng 1705 của tòa cao ốc Đông Phương, đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt ủ rũ. Có một túi bóng lớn đựng hộp đồ ăn nhanh trên bàn cà phê. Hai người đàn ông ngồi bên cạnh Kim Thịnh Danh trên ghế sofa mỗi người mở một hộp đồ ăn.
"Anh Danh, ăn chút gì đi."
La Tiểu Yến đi mua đồ ăn nhanh về khuyên nhủ.
“Chờ trời tối chúng tôi sẽ rời thành phố, anh có thể đi cùng chúng tôi.”
"Tôi phải đi sao?"
Kim Thịnh Danh không vui hỏi. La Tiểu Yến vừa định nói chuyện, thì bên cạnh đã có một người đàn ông cầm hộp đồ ăn nhanh cất giọng giễu cợt.
"Cậu không cần đi, sau này xảy ra chuyện gì, cũng đừng kêu cứu."
Sắc mặt Kim Thịnh Danh càng thêm khó coi, La Tiểu Yến thấy tình hình không ổn, lo bọn họ cãi nhau nên vội vàng hét lên "nhị ca". Người đàn ông được La Tiểu Yến gọi là "nhị ca" hừ lạnh một tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm rang mà cô mua. Một người đàn ông khác liếc nhìn phòng ngủ dành cho khách đang khép kín, đặt đũa xuống và nói với Kim Thịnh Danh.
“Lão Kim, chúng tôi yêu cầu cậu đi cùng cũng chỉ vì lợi ích của cậu thôi. Đến chỗ sư tổ để tránh tai họa đối với chúng tôi hay cậu đều không phải chuyện xấu.”
Sắc mặt Kim Thịnh Danh ngày càng u ám. Nửa giờ trước, người anh em Trần Cương của hắn đã gửi đến một tin nhắn. Kể rằng nhà họ Lương đã thuê một bà mối có năng lực tới trừ tà giúp Lương Khoan, hiện tại cậu ấy đã có thể ăn ngủ bình thường.
Kết quả là Kim Thịnh Danh trở nên lo lắng và không thể ăn hay ngủ. Không ai biết rõ hơn hắn chuyện gì đã xảy ra với “căn bệnh lạ” của Lương Khoan. Trái tim Kim Thịnh Danh run lên khi nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra nếu sự việc thất bại.
“Hậu Phổ, anh nghĩ chuyện này là sao? Làm sao một cao thủ như vậy có thể xuất hiện ở An Dương? Nếu hắn phá hư chuyện tốt của sư phụ Cao thì tôi cũng sẽ gặp họa.”
Kim Thịnh Danh cáu kỉnh nói. Hậu Phổ thở dài rồi lại thuyết phục hắn.
"Ai mà biết được? Tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Có điều, năm nay quả thực là một năm tồi tệ và xui xẻo."
Kim Thịnh Danh mơ hồ liếc nhìn đệ tử lớn nhất của Cao sư phụ. Trong thâm tâm hắn luôn nghi ngờ Cao sư phụ và các đệ tử của ông đã gây thù chuốc oán ở những nơi khác, bây giờ người ta tới đây để trả thù và còn liên lụy đến cả hắn.
Trên thế giới này làm sao lại có nhiều cao thủ thần bí như vậy được. Người tài ở khắp các tỉnh đều được biết đến. Ở An Dương trước đây chưa bao giờ xuất hiện tình huống ‘rồng qua sông’ mà không để lại dấu vết. Cũng chính vì sự nghi ngờ này mà Kim Thịnh Danh không mấy sẵn lòng đi theo thầy trò này tìm nơi ẩn náu.
Lỡ như ma quỷ biết được và đuổi theo bọn họ thì nguy. Đúng là hắn đã hợp tác với nhóm người Cao sư phụ trong nhiều năm, nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài. Không giống như thầy trò đó, bọn họ là một gia đình.
Nếu xảy ra chuyện gì, thì ai mà biết được đám người này có đẩy hắn ra làm bia đỡ đạn hay không. Nhưng nếu bảo Kim Thịnh Danh rời xa bọn họ thì hắn cũng không dám. Hai bên hợp tác mấy năm qua, chưa ai giành được quyền kiểm soát đối phương.
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói với gia đình là tôi đi công tác."
Kim Thịnh Danh đổi chủ đề.
"Sức khỏe của Cao sư phụ thế nào rồi? Có chịu được mệt mỏi nếu đi lại liên tục không?"
Cao sư phụ cùng các đệ tử mỗi lần đến An Dương đều ở trong khách sạn. Mãi đến tuần trước, ba người đệ tử mới bất ngờ vội vàng đưa Cao sư phụ sắc mặt tái nhợt đến nhà Kim Thịnh Danh. Nhà của hắn rộng hơn 100 mét vuông, ở thêm vài người cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng ho từ phòng của khách thực sự khiến hắn có chút sợ hãi. Nhắc đến chuyện này, đệ tử lớn nhất của Cao sư phụ là Hậu Phổ trong lòng bỗng trầm xuống, nhưng không để lộ ra ngoài mà chỉ đáp.
“Không sao đâu, chỉ là pháp môn đã bị người ta phá, đi đến chỗ sư tổ xin đạo phù sẽ ổn thôi.”
Kim Thịnh Danh vừa nghe anh ta nhắc đến thầy của Cao sư phụ, liền nghĩ rằng thầy của sư phụ Cao chắc hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ. Đi tìm nơi ẩn náu tránh nạn ở chỗ của một cao nhân như vậy, có vẻ cũng không phải chuyện gì xấu. Kim Thịnh Danh đang chần chừ, Hậu Phổ cũng nhìn thấy sự do dự của "người trung gian" ở bên kia.
Đôi khi Hậu Phổ sẽ chán ngấy việc “người trung gian” mà anh làm việc chung nhiều năm quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng rốt cuộc, bọn họ cũng đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ sự giúp đỡ của tên này. Anh chỉ có thể nhéo mũi và kéo hắn ra ngoài, nhưng không thể nhìn hắn ta chết.
Nếu ‘du phương tiên sinh’ như bọn họ muốn kiếm được nhiều tiền, thì không thể ngồi xổm một chỗ và chờ công việc đến với mình, mà phải ‘tìm việc’ khắp nơi. Họ vẫn cần sự giúp đỡ từ một con ‘rắn địa phương’ như Kim Thịnh Danh. Hơn nữa, sự lạnh lùng và tàn nhẫn của hắn không hẳn là xấu.
Nếu hắn không tiếc ‘dâng hiến’ người bạn thời thơ ấu của mình, thì làm sao bọn họ có thể dễ dàng bắt được một người chết oan như thế? Mặc dù oan hồn kia đã bị một kẻ tọc mạch không biết từ đâu đến giải thoát, còn khiến sư phụ của họ bị phản phệ dữ dội, nhưng điều này không thể đổ lỗi cho Kim Thịnh Danh. Nghĩ đến đây, Hậu Phổ kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Cậu cũng biết "thế tử chú" đó nguy hiểm đến mức nào mà lão Kim, tôi không cố dọa cậu đâu. Nếu không đi theo chúng tôi, thì tôi thậm chí không dám nói ở An Dương này còn ai có thể bảo vệ cậu nữa."
Sắc mặt Kim Thịnh Danh tái nhợt, vội vàng đứng dậy nói.
“Tôi lập tức đi thu dọn một ít quần áo.”
Kim Thịnh Danh bỏ chạy đi thu dọn hành lý. Người đồ đệ thứ hai của Cao sư phụ đang ăn đồ ăn nhanh lại khịt mũi, chán ghét nhìn về phía phòng ngủ chính đang đóng chặt, thấp giọng nói với Hậu Phổ.
"Đại ca, anh thật sự muốn xen vào chuyện của tên khốn này sao? Hắn ta không những khốn nạn mà còn keo kiệt. Lần trước ‘thế tử chú’, tên khốn kiếp đó còn dám mặt dày không trả một xu.”
Hậu Phổ liếc nhìn sư đệ của mình, bình tĩnh nói.
“Hắn vẫn có ích.”
Trong thế đạo ngày nay, không có nhiều ông chủ lớn bị quỷ tìm tới cửa sau khi gϊếŧ người. Việc giám sát an ninh công cộng trong nước ngày càng nghiêm ngặt, dù các ông chủ lớn có kiêu ngạo và phóng túng đến đâu cũng không dám coi khinh tính mạng con người nữa.
Nếu không có người hậu thuẫn tài chính để giải trừ tai họa, con đường kiếm tiền của ‘du phương tiên sinh’ đương nhiên không còn suôn sẻ như mười năm trước. Việc ‘kinh doanh’ có lợi nhuận cao nhất hiện nay, ngoài phong thủy ra thì chính là đổi mệnh cách.
Hầu hết các ông chủ tỉnh khác sẵn sàng chi số tiền lớn cho phong thủy đều đã được các ‘cao thủ’ tỉnh mình chinh phục. Không có cơ hội cho một thầy phong thủy đến từ bên ngoài, ngay cả khi có thể tìm thấy ông chủ, họ cũng sẽ không tin.
Hậu Phổ cùng sư phụ đi tỉnh khác mấy lần, tốn rất nhiều tiền mời người, nhưng đều không thể chen vào địa bàn phong thủy. Vòng đi vòng lại chỉ còn nghề đổi mệnh cách là vẫn có thể phát triển một chút.
Dù là tửu sắc tài vận khiến thân thể bị hư tổn, hay là vận khí không tốt, mắc bệnh nan y nào đó, hoặc chỉ đơn giản là trả tiền để ‘dưỡng sinh’, thì quả thực có rất nhiều ông chủ sẵn sàng chỉnh sửa mệnh cách của mình, mong muốn được trường thọ.
Hạn chế duy nhất ngăn cản sự phát triển của nghề đổi mệnh cách là khó tìm được người có mệnh cách cứng. Điều này buộc bọn họ phải liên tục di chuyển khắp đất nước, chứ không thể ở yên một chỗ lâu dài. Tuy nhiên, Kim Thịnh Danh vốn là một con rắn địa phương, lại tình cờ có thể giúp đỡ thầy trò họ trong việc này.
Nhị sư đệ cùng Kim Thịnh Danh có chút xích mích, không hiểu đại ca có ý tứ gì, anh hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. La Tiểu Yến đang ôm hộp đồ ăn vặt đột nhiên cảm thấy tay chân có chút lạnh.
"Hình như hơi lạnh thì phải?"
La Tiểu Yến sờ sờ cánh tay của mình, tự lẩm bẩm. Mặc dù chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng sắc mặt Hậu Phổ vốn đang ngồi trên ghế sofa đối diện cô chợt thay đổi. Bây giờ là cuối tháng 7, học sinh đang nghỉ hè. Hôm nay lại nắng chói chang, nhiệt độ ngoài trời là 27 độ và bên trong nhà là 22 độ.
La Tiểu Yến mặc áo dài tay và đang ăn. Theo lý mà nói, cô ấy sẽ phải cảm thấy hơi nóng chứ không thể lạnh được. Hậu Phổ ném hộp đồ ăn nhanh đã gần hết lên bàn, rồi đứng dậy sờ trán La Tiểu Yến. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cô biết đại ca đi theo sư phụ lâu nhất sẽ không hành động thất thường.
La Tiểu Yến nhanh chóng kìm nén phản ứng muốn tránh né tránh và ngồi yên một chỗ. Hậu Phổ duỗi thẳng ngón tay về phía thái dương La Tiểu Yến. Cô vừa mới đi mua đồ ăn nhanh về, mồ hôi trên trán còn chưa khô. Hậu Phổ vừa sờ tới thì tay liền lạnh buốt, đôi mắt anh đột nhiên mở to.
“Mau chuẩn bị nghi lễ đi, phiền phức sắp đến rồi!”
Hậu Phổ dày dặn kinh nghiệm thấp giọng nhắc nhở đàn em của mình. Tiếp theo, anh quay người lao vào phòng ngủ dành cho khách, đó là chỗ mà sư phụ Cao đang nghỉ ngơi. La Tiểu Yến chỉ mới theo Cao sư phụ được hai năm, cô ấy có chút không phản ứng kịp.
Nhị sư huynh của cô rõ ràng là có kinh nghiệm hơn, vội vàng đánh rơi hộp đồ ăn nhanh rồi lao về phía chiếc vali cạnh ghế sô pha. Nhìn thấy hành vi của nhị ca, La Tiểu Yến cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cô vội vàng đi theo hỗ trợ. Lý do lớn nhất khiến La Tiểu Yến được sư phụ Cao chọn là vì ngày sinh. Bát tự của cô rất nhẹ, thể chất dễ bị ảnh hưởng bởi tà khí.
Nếu cô ở bên, bọn họ có thể phản ứng nhanh hơn khi nguy hiểm ập đến. Cao sư phụ đang nghỉ ngơi trong phòng thì bị đại đồ đệ đánh thức. Lúc ông ta mặc áo khoác bước vào phòng khách, hai người đồ đệ còn lại đã dọn dẹp những mảnh vụn trên bàn cà phê và bố trí một pháp đàn tạm thời.
Lúc 4:20, khi Lâm Tiêu đang dành thời gian để thuyết phục người quản lý cho họ hóa vàng mã, thì trong phòng 1705 cách chỗ cô không quá 20 mét, nhiệt độ đã giảm xuống đến 18 độ. Cao sư phụ chính là người đàn ông trung niên đeo chiếc đồng hồ Rolex mà Cố Bạch từng ghen tị.
Ông ta mặc bát quái bào của đạo sĩ, đầu đội đạo quan, một tay cầm đàn tế gỗ sơn màu đỏ, tay kia lắc chuông tam thanh bằng đồng, đi xung quanh chiếc bàn cà phê được dùng làm pháp đàn tạm thời, lẩm nhẩm niệm chú. Ba người học trò của ông quỳ cạnh nhau.
Đại đồ đệ Hậu Phổ hai tay dâng đào mộc pháp kiếm. Nhị đồ đệ cầm gỗ như ý. Tam đồ đệ La Tiểu Yến cầm một bát cam lộ chứa đầy nửa chén nước. Kim Thịnh Danh thì quỳ xuống trước mặt mọi người, quay lưng về phía pháp đàn, sắc mặt tái nhợt, run rẩy ném tiền giấy vào chậu đồng. Sau khi Cao sư phụ niệm chú xong, ông hét lớn.
“Yêu tà thôi tán.”
Tiếp theo, Cao sư phụ đem đàn tế gỗ sơn đỏ hướng Kim Thịnh Danh nặng nề giữ lại. Nói một cách logic thì, mảnh gỗ trong tay ông ta được sơn bằng sơn đỏ, và dải gỗ hình chữ nhật có khắc bốn chữ ‘vạn thần hàm thính’ ở mặt trước theo lý sẽ được ‘buộc’ vào sau đầu Kim Thịnh Danh. Nhưng điều kỳ lạ là, mảnh gỗ sơn đỏ này lại chỉ cách đầu của hắn 10cm.
Nó đã bị một rào cản vô hình nào đó đẩy bật ra, thậm chí còn khiến Cao sư phụ loạng choạng lùi lại nửa bước. Kim Thịnh Danh không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra phía sau mình. Ba người đồ đệ mở to mắt khi nhìn thấy sư phụ của mình thất bại. Sắc mặt Cao sư phụ trông cực kỳ có coi.
‘Du phương tiên sinh’ này đương nhiên không phải là đạo sĩ. Ông ta chỉ là một kẻ oai môn tà đạo, sử dụng pháp đàn, pháp khí và nghi lễ của Đạo giáo. Nhưng vì ông ta có thể kiếm tiền thông qua công việc này, nên chắc chắn cũng có một số kỹ năng thực sự.
Pháp khí ‘hồng tất trấn đàn mộc’ phỏng theo Đạo giáo đã vô dụng. Phản ứng đầu tiên của Cao sư phụ là nhìn người đồ đệ trẻ của mình. La Tiểu Yến vốn có bát tự gần như thuần âm và rất dễ bị ảnh hưởng bởi tà khí, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, lúc này có thể thấy ẩn hiện hai màu xanh đen, trên ấn đường giữa chân mày còn có huyết quang dâng lên.
Cao sư phụ trong lòng căng thẳng. Đây là một điềm xấu.
Ông ta nhanh chóng liếc nhìn Kim Thịnh Danh, người vẫn đang run rẩy hóa vàng mã nãy giờ. Cao sư phụ biết, với năng lực của mình hôm nay chưa chắc sẽ cứu được “người trung gian” này. Ông đã đưa ra một quyết định dứt khoát, quay sang nói với đại đồ đệ của mình.
"Đi mở cửa đi. Đặt gương bát quái ở cửa, gương hướng vào trong."
Hậu Phổ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sư phụ, sau đó động tác rất nhanh, lập tức đặt thanh kiếm gỗ đào xuống, đứng dậy cầm chiếc gương bát quái trên bàn cà phê rồi vội vàng đi ra cửa. Gương hướng vào trong, có nghĩa là đem thứ hung sát trấn ở trong phòng.
Sư phụ là muốn từ bỏ “người trung gian” của mình. Tuy nhiên, Cao sư phụ hẳn phải có lý do mới hành động như vậy. Hậu Phổ sẽ không ngu ngốc đến mức làm trái lại lời thầy vào thời điểm như thế này. Anh đặt tay lên tay nắm cửa và ấn vào. Nó không kêu.
Hậu Phổ sửng sốt, lần thứ hai gia tăng thêm lực tay. Chủ nhân của ngôi nhà là Kim Thịnh Danh đã chi hàng ngàn nhân dân tệ để lắp một chiếc khóa cửa hàng hiệu. Tay nắm cửa trước đây đóng mở trơn tru, không hề có chút sứt mẻ nào.