Chương 29: Quỷ đả tường

Lúc 4:15 chiều, Lâm Tiêu và bà nội sau khi đi xe buýt từ Ngũ Gia Quan đến liền bước vào cao ốc Đông Phương. Tòa nhà này được xây dựng cách đây 10 năm, cao 28 tầng, tầng trệt là bãi đậu xe, tầng 1 là mặt tiền cửa hàng, tầng 2 đến tầng 4 là trung tâm mua sắm, tầng 4 trở lên là nhà ở thương mại.

Thang máy trong trung tâm mua sắm tách biệt với thang máy của cư dân. Lâm Tiêu chưa từng đến tòa nhà này trước đây. Cô nhanh chóng đi hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa lối ra, sau đó hai bà cháu mới tìm thấy thang máy để đi thẳng lên các tầng phía trên tầng 4.

Vẫn chưa đến giờ tan sở nên không có nhiều người ra vào. Hai trong số bốn cái thang máy đang dừng ở tầng một, Lâm Tiêu dẫn bà nội vào một trong số đó và dùng ngón tay ấn nút lên tầng 17. Nút không sáng lên. Lâm Tiêu "hừ" một tiếng và nhấn thêm vài lần nữa. Nút thang máy ở tầng 17 vẫn không phản hồi.

“Trong một tòa nhà lớn như vậy, mà thang máy lại bị hỏng à?”

Lâm Tiêu lẩm bẩm, cô thử nhấn nút tầng 16 bên cạnh và nó đã sáng lên. Cửa thang máy từ từ đóng lại và đi lên phía trên, Lâm Tiêu quay người giải thích với bà nội.

"Thang máy không lên được tầng 17. Chúng ta tới tầng 16 trước rồi đi theo cầu thang thoát hiểm lên tầng 17. Tất cả những tòa nhà như thế này đều có lối thoát hiểm."

Mặc dù Lâm Tiêu chưa bao giờ sống trong một tòa nhà thương mại hay khu nhà ở thương mại nhưng ít nhất cô đã đến thăm nhà của một đồng nghiệp. Khu dân cư phức hợp nơi gia đình Cố Bạch ở cao 18 tầng, có cả thang máy và cầu thang thoát hiểm.

Khi thang máy lên đến tầng 16, một tiếng "ding" nhẹ nhàng vang lên, cửa tự động từ từ mở ra hai bên. Lâm Tiêu và bà nội Lâm bước ra khỏi thang máy. Sau khi tìm kiếm trong hành lang một lúc, họ đã nhìn thấy cầu thang thoát hiểm. Vừa đẩy cửa bước vào, hai người liền nghe thấy tiếng nói từ trên lầu truyền đến.

"Quản lý Ngô, cái chìa khóa này có chính xác không vậy?”

"Chắc chắn là đúng rồi, cửa thoát hiểm chống cháy ở tất cả các tầng đều có cùng một chìa khóa, ban nãy thử qua có thể mở các tầng khác mà.”

"Chuyện này còn kéo dài bao lâu nữa? Sao anh không gọi thợ khóa? Tôi còn đang đợi về nhà đây."

Lâm Tiêu và bà nội nhìn nhau rồi nhanh chóng leo lên. Cầu thang thoát hiểm ở tòa nhà Đông Phương khá rộng rãi, có thể chứa bốn hoặc năm người đi cùng nhau. Có ba người đứng trên bục hành lang ngoài cửa thoát hiểm của tầng 17. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tất cả đều hướng sự chú ý về phía hai bà cháu họ Lâm đang đi lên lầu. Ánh mắt Lâm Tiêu nhanh chóng quét qua ba người này.

Họ đều là đàn ông, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc vest, một ông già mặc đồng phục an ninh, và một thanh niên thiếu kiên nhẫn trong bộ quần áo thường ngày. Dựa trên bộ đồ mà họ đang mặc và những gì cô nghe được khi vừa bước vào cầu thang, không khó để tìm ra danh tính của ba người này. Quản lý tài sản tòa nhà, nhân viên bảo vệ và chủ sở hữu căn hộ.

"Có chuyện gì vậy? Hai người cũng không thể vào tầng 17 sao?"

Suy nghĩ của Lâm Tiêu liền xoay chuyển, cũng không có nói là mình tới tìm người, mà lại giả vờ tùy ý hỏi.

“Tôi và bà nội chỉ có thể đi thang máy lên tầng 16, nút tầng 17 không sáng.”

Lâm Tiêu mặc quần áo rẻ tiền, nhưng chiếc ba lô cô đeo trên lưng lại là hàng hiệu, chất lượng và tay nghề tốt, trị giá vài trăm tệ. Không có gì đáng nghi khi nói rằng cô là họ hàng của chủ một căn hộ đang sống trong tòa nhà này. Về phần bà Lâm, mặc dù bà trông giống một cụ già quê mùa điển hình, nhưng việc các chủ nhà thương mại ở thành phố có mẹ già xuất thân từ nông thôn cũng là điều rất bình thường.

Bên cạnh đó, người dân thành phố sống trong căn hộ thương mại không quan tâm đến việc xây dựng mối quan hệ hàng xóm láng giềng. Ngay cả những cư dân đã sống cạnh nhau chục năm trời có khi vẫn chưa biết mặt đối phương. Chàng trai trẻ với khuôn mặt thiếu kiên nhẫn không hề nghi ngờ rằng Lâm Tiêu cũng sống ở tầng 17 giống như anh ta, cáu kỉnh nói.

"Còn không phải vậy sao, tôi đã bị trì hoãn ở đây gần mười phút, thang máy không thể dừng ở tầng 17, cửa thoát hiểm thì bị khóa và tôi không thể về nhà. Thật là quá đáng!"

Người quản lý tài sản cũng có chút khó chịu, cố gắng trấn an.

"Đừng lo lắng. Cửa thoát hiểm ở mỗi tầng trong tòa nhà của chúng tôi không bao giờ bị khóa. Hôm nay có thể ai đó đã đóng chúng khi đi lên cầu thang. Tôi sẽ gọi thợ khóa ngay bây giờ, hãy kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút."

Vừa nói, người quản lý tài sản vừa bước sang một bên cầm điện thoại di động lên gọi điện. Lâm Tiêu vẻ mặt thản nhiên đi đến gần cửa thoát hiểm, cô nắm lấy tay nắm cửa, nó bất động như bị hàn chặt lại. Nhân viên bảo vệ bên cạnh đã làm việc nhiều năm ở đây, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Anh mở miệng giải thích.

"Ổ khóa này lâu ngày không thay, có lẽ lõi khóa bị rỉ sét, nếu thợ khóa tới thay ổ khóa thì sẽ không sao."

Lâm Tiêu không nói gì, lặng lẽ lùi ra hai bước, nháy mắt với bà nội. Bà Lâm hiểu ý liền bước đến bục hành lang nơi có nhiều người đang tụ tập. Bà nheo mắt nhìn về phía cửa thoát hiểm. Hành lang luôn có đèn sáng, bà lão nhìn kỹ cánh cửa do nhà sản xuất lắp đặt ban đầu, sắc mặt có chút thay đổi.

Ở đây vẫn có người bình thường nên bà Lâm không nói gì, hướng cháu gái vẫy tay, rồi đi xuống mấy bước và rời khỏi hành lang đông đúc. Lâm Tiêu liền đi theo bà nội, lúc này bà Lâm mới ra hiệu cho cháu gái nghiêng người, rồi nói nhỏ vào tai cô.

“Bà sợ thợ khóa sẽ không mở được cái cửa này. Là quỷ đả tường."

“Quỷ đả tường?”

Lâm Tiêu cả kinh, suýt chút nữa mất kiểm soát âm lượng.

"Lệ quỷ đòi mạng kia, đã tìm tới rồi."

Bà Lâm chậm rãi gật đầu và nói với giọng ngưng trọng.

“Con ma này có lẽ độc ác hơn bà nghĩ trước đây rất nhiều. Oán khí nặng nề, cũng không đợi được để từ từ tổn hại dương khí sức sống của người đó, mà nó là thật tâm thật ý muốn đại khai sát giới.”

Lâm Tiêu biến sắc.

"Bà nội, ý của bà là."

Bà Lâm ngước nhìn cánh cửa thoát hiểm đóng chặt ở tầng 17, cau mày nói.

"Những người bên trong có thể đang ở trong tình trạng xấu."

Sắc mặt Lâm Tiêu đột nhiên thay đổi. Trên thực tế, cả hai bà cháu đều không quan tâm lệ quỷ đòi mạng có lấy đi mạng sống của người mà cô ghét hay không. Nhưng nếu sự báo thù của ả ta làm liên lụy đến người vô tội, thì rõ ràng đó không phải là điều mà hai người muốn thấy.

Mỗi tầng phía trên tầng 4 của tòa nhà này đều có 8 căn hộ cao cấp, do có vị trí tốt nên tỷ lệ người dọn vào ở rất cao. Dù hôm nay là ngày làm việc và chưa phải giờ tan sở tan trường, nhưng không phải tất cả cư dân sống trên tầng 17 đều không ở nhà.

"Vậy chúng ta nên làm gì?"

Da đầu của Lâm Tiêu bắt đầu râm ran khi nghĩ đến những cư dân có thể bị liên lụy. Bà Lâm cũng rất xấu hổ. Bản thân bà biết rõ năng lực của mình, bà có thể dễ dàng xua đuổi những cô hồn dã quỷ vô tri vô giác. Nếu không may đυ.ng phải âm sát quỷ có ý xấu thì bà cũng có thể giải quyết. Nhưng thành thật mà nói, trong suốt những năm làm bà đồng ở quê, bà Lâm chưa bao giờ gặp phải loại lệ quỷ đòi mạng với sát ý mãnh liệt như vậy.

Cháu gái bà nói đúng, ở một vùng nông thôn như thị trấn Mao Xương, nơi mà tổng dân số của tất cả các làng trong mười dặm và tám thị trấn cộng lại chỉ vỏn vẹn hàng chục nghìn, thế thì lấy đâu ra nhiều chuyện kì quái tà ác chứ! Tuy nhiên không thể bỏ mặc chuyện này, chính bà là người đã phá bẫy ở chỗ tên nhóc họ Lương và ‘giải thoát’ cho con lệ quỷ, thậm chí còn nhận tiền.

Nếu con quỷ này chỉ đang tìm cách trả thù thì thôi, nhưng nếu nó liên lụy đến những người vô tội và gây ra nghiệp sát, báo ứng cũng sẽ được đẩy trên đầu bà. Đây cũng là ràng buộc mà những người có năng lực phi thường phải chấp nhận khi làm việc trên đời. ‘Ngũ tệ tam khuyết’ không phải do tổ tiên tạo ra để hù dọa ma quỷ, cũng không để trưng cho đẹp. Nghiến răng nghiến lợi, bà Lâm vốn chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, nhanh chóng hạ quyết tâm nói.

"Trước tiên phá quỷ đả tưởng, sau đó nghĩ biện pháp xử lý tốt hậu quả."

"Được."

Lâm Tiêu cũng có tính quyết đoán như bà cô, lập tức quay người đi lên bậc thang để tìm người quản lý tài sản vừa gọi điện thoại.

"Tôi hóa vàng mã ở hành lang có được không?"

Người quản lý vừa nghe Lâm Tiêu nói vài lời liền lắc đầu, cau mày đáp.

"Chỗ của chúng tôi là một tòa cao ốc. Sao có thể đốt lửa ở đây chứ! Nếu không may xảy ra hỏa hoạn thì phải làm sao? Đừng gây thêm rắc rối nữa!"

Lâm Tiêu vẫn muốn tiếp tục thuyết phục đối phương. Tuy nhiên, người quản lý đã thiếu kiên nhẫn trêu chọc đứa trẻ này, ho khan rồi bước lên lầu.

"Tôi lên lầu xem. Lão Tống, hãy để mắt tới cô nhóc này. Đừng để nó quậy phá ở đây."

Lão Tống là nhân viên bảo vệ, phản ứng nhanh chóng, nói với Lâm Tiêu.

"Này nhóc, không đọc thông báo khi đến đây à? Chúng tôi ở đây qua nửa tháng bảy đã không cho phép người ta hóa vàng mã ở tầng dưới. Cô còn muốn đốt giấy trong tòa nhà, sao có thể?"

Lâm Tiêu: "..."

Cô cũng không nói nên lời. Cầu thang chữa cháy có cửa sổ thông gió, bên trong hành lang là bê tông cốt thép hoặc inox. Khả năng xảy ra hỏa hoạn do đốt đống giấy tiền vàng mã thậm chí còn thấp hơn khả năng cô được nhận vào Đại học Bắc Kinh mà không cần học hết cấp 3. Lâm Tiêu vẫn chưa thể khiến người ta nhìn thấy ma hay tin vào lời nói của mình.

Ban nãy nghe qua cuộc điện thoại mà người quản lý vừa gọi, thì phải hơn nửa giờ sau thợ khóa mới đến. Cô phải đợi đến lúc đó mới thuyết phục được ban quản lý tòa nhà tin rằng bức tường tầng 17 là bị quỷ đả tường. Kể cả mở khóa cũng vô ích, những cư dân bên trong có thể sẽ bị làm cho lạnh cóng. Chờ tình huống trở nên nghiêm trọng rõ ràng không phải tính cách của Lâm Tiêu.

Cô cũng không có hứng thú ‘tát thẳng’ vào mặt công ty bất động sản một vấn đề lớn liên quan đến mạng sống con người như vậy. Lâm Tiêu sải bước đến cửa thoát hiểm và đá thật mạnh về phía trước. Cô chưa bao giờ học chiến đấu một cách bài bản, nhưng kinh nghiệm ‘thực chiến’ từ khi còn nhỏ cũng đủ để cô hiểu rằng, chi dưới của con gái mạnh hơn chi trên và thậm chí còn hơn cả con trai cùng trang lứa.

Nhấc chân lên đá về phía trước là cách sử dụng sức mạnh của chi dưới một cách hiệu quả nhất. Đây là điều mà quân đội, cảnh sát trong các bộ phim và chương trình truyền hình thường làm khi họ muốn phá cửa một cách thô bạo. Loại cửa thoát hiểm này được chủ đầu tư lắp đặt cách đây 10 năm trông khá dày, nhưng thực tế lại không như vậy.

Chức năng của nó chủ yếu là cách ly khói bụi khi có hỏa hoạn. Chất lượng thực ra không tốt cho lắm. Một người đàn ông trưởng thành với sức khỏe tiêu chuẩn là có thể đá văng. Lâm Tiêu có sức mạnh chi dưới không thua gì nam giới trưởng thành, đương nhiên cũng có thể đá mở nó. Vài cú đá ‘bang bang’ nặng nề được cô lập tức thực hiện.

Dưới cái nhìn sửng sốt của nhân viên bảo vệ lão Tống và chủ căn hộ trẻ tuổi đang đứng dựa vào tường nghịch điện thoại di động, Lâm Tiêu trực tiếp đá vào nửa dưới khung cửa thoát hiểm. Một cái lỗ được tạo ra ngay sau đó, nó to đến mức người lớn cũng có thể chui qua. Lâm Tiêu ngồi xổm xuống chui vào lỗ. Sau đó, cô lại lùi ra với tư thế đặc biệt kỳ lạ, như thể vừa bị một lực nào đó bật ngược lại, ngã sấp mặt.

"Thấy chưa, có phá cửa cũng không vào được!"

Lâm Tiêu xấu hổ đứng dậy, vỗ mạnh vào cửa một cái.

“Tầng này đã bị quỷ đả tường, nếu không để cho bà nội tôi hóa vàng mã phá bỏ nó thì người bên trong có chết thối, người bên ngoài cũng không biết. Bằng chứng đủ rõ ràng chưa?”

Nhân viên bảo vệ lão Tống và chàng thanh niên đang cầm điện thoại di động trên tay nhìn cô ngơ ngác. Một phút sau, người quản lý vừa chạy lên tầng 18 để tránh sự phàn nàn của chủ thuê nhà đã bị lão Tống gọi xuống. Người quản lý nhìn thấy cửa thoát hiểm bị phá hủy một cách thô bạo cũng không kịp tức giận. Nhân viên bảo vệ giục anh ta nhìn qua lỗ thủng trên cửa. Mười giây sau, người quản lý ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu.

"Tôi sẽ không nói nhiều nữa, cũng thật khó để nói chuyện với các người, nhưng tóm lại, tôi và bà ở đây để giúp giải quyết vấn đề."

Mắt thấy lại tốn thêm hai phút, Lâm Tiêu không cách nào khống chế được tâm tình của mình, gắt gỏng nói.

"Các người muốn chủ động tích cực hợp tác với chúng tôi, hay là bây giờ tôi cùng bà nội sẽ lập tức rời đi?"

Người quản lý vô thức làm động tác lấy điếu thuốc ra. Sau khi lấy bao thuốc, anh ta mới nhận ra cả ông già lẫn thanh niên trước mặt đều không giống người hút thuốc lá, liền cười ngượng rồi cất điếu thuốc đi.