Ông chủ Trần đưa hai bà cháu họ Lâm về Ngũ Gia Quan, sau đó lại lái xe về biệt thự nhà họ Lương. Lần này mẹ Lương là người mở cửa cho anh ấy. Đã hơn một giờ không gặp, trạng thái tinh thần của mẹ Lương hoàn toàn khác với lần trước, vốn đang kìm nén nỗi buồn và gần như suy sụp lại chuyển thành hưng phấn nắm lấy cánh tay của Trần Cương và nói.
"Tiểu Trần, dì thực sự không biết làm thế nào để cảm ơn con. Người mà con mời thực sự rất có năng lực."
Ông chủ Trần nhanh chóng đỡ mẹ Lương đang run lên vì phấn khích.
"Chậm một chút, dì Lương, đừng kích động, Lương Khoan xảy ra chuyện gì sao?"
“Khoan Khoan kêu đói nên dì bưng cho nó một bát cháo, nó đã ăn hết.”
Mẹ Lương đứng vững nhờ sự giúp đỡ của ông chủ Trần, bà không thể kìm được nước mắt.
"Dì thực sự, thực sự đã rất lâu rồi chưa thấy Khoan Khoan ăn như thế này."
"Thật sao?"
Ông chủ Trần bỗng nhiên hưng phấn. Không thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh của Lương Khoan và các triệu chứng cũng khác với những bệnh nhân thông thường. Anh ấy không thể ăn hay ngủ, ngày nào cũng buồn ngủ nhưng lại nửa ngủ nửa tỉnh, trong trường hợp xấu nhất, anh thậm chí phải dựa vào glucose để sinh tồn.
Lương Khoan đã có thể hét lên khi đói và còn ăn được. Đối với người thân bạn bè biết hoàn cảnh của anh thì đây là tin vui nhất. Ông chủ Trần vui vẻ chạy lên tầng hai thì thấy Lương Khoan còn tự mình ngồi dậy và đang trò chuyện với bà nội cùng bố Lương.
"Khoan mập, cậu thật sự đã tốt lên rồi!"
Ông chủ Trần hưng phấn đến mức chạy nhanh về phía trước nhìn từ trên xuống dưới. Lương Khoan vui mừng cười toe toét, ngay cả lời nói cũng không còn yếu ớt nữa, giọng anh tràn đầy nghị lực.
"Trần Cường, tôi thật sự muốn cảm ơn cậu vì đã giúp tôi mời bà nội Lâm tới đây. Cậu mới rời đi cách đây không lâu, tôi liền không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa."
Ông chủ Trần vui vẻ đáp.
"Có ích thì tốt. Không ngờ bà nội của Lâm Tiêu lại giỏi như vậy."
Cha Lương ở bên cạnh cũng vui vẻ không kém, chợt nghĩ tới điều gì đó, ông vội vàng nói.
"Này, vừa rồi chú lỡ mắng cô bé đó, xấu hổ quá! Tiểu Trần, lát nữa phiền còn mời bọn họ đến nhà dùng bữa, để chú còn cảm ơn hai bà cháu."
"Nên làm như vậy."
Ông chủ Trần gật đầu.
“Một bữa ăn sao đủ? Việc quan trọng nhất là nhanh chóng lấy tiền thưởng biếu người ta."
Bà nội Lương giơ tay vỗ nhẹ con trai rồi nói với ông chủ Trần.
"Tiểu Trần, chú Lương sẽ chuyển tiền qua, sau đó phiền con gửi nó cho hai bà cháu chị Lâm."
"Dạ thưa bà."
Ông chủ Trần gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
"Tiếc quá, điện thoại của con hết pin và tắt nguồn rồi. Con sẽ đi sạc trước."
Trong phòng Lương Khoan có một bộ sạc, ông chủ Trần cắm điện thoại di động, vẻ mặt hưng phấn ngồi xuống, bàn bạc với nhà họ Lương xem phải bỏ bao nhiêu tiền nhang đèn vào bao lì xì mới hợp lý.
Ở bên kia, Lâm Tiêu nãy giờ đã gọi cháy máy đang thắc mắc tại sao điện thoại di động của ông chủ không liên lạc được. Vừa định gọi lại lần nữa thì cô đã nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản được gửi từ phía ông chủ Trần. Sau khi đếm số tiền, Lâm Tiêu hít một hơi.
"Wtf? Cái quần què gì vậy?"
“Ai dạy con phát ngôn ra những câu thô tục như thế?”
Bà Lâm đang nấu mì liền trừng mắt nhìn.
"Bà ơi, ông chủ Trần chuyển tiền nhang đèn mà nhà họ Lương thưởng cho chúng ta, còn có bốn số không. Tổng cộng có 50.000 tệ."
Giọng nói của Lâm Tiêu thay đổi.
"Bao nhiêu?"
Bà Lâm nghi ngờ mình có vấn đề về thính giác.
"Năm mươi nghìn."
Lâm Tiêu so sánh lại một lần nữa rồi hét to, sau đó tự tát mình một cái.
“Chết tiệt, gia đình anh Lương giàu có và hào phóng đến mức họ còn phát phong bì đỏ nhiều gấp mười lần.”
Bà Lâm choáng váng đến nỗi chiếc đũa bà đang dùng để khuấy mì rơi xuống đất.
"Trời ơi, năm mươi nghìn, bao nhiêu con bò vậy?"
Một lúc lâu sau, bà nội Lâm vừa bị sốc trước sự hào phóng của người dân thành phố, mới lấy lại được giọng nói.
"Cái này, chẳng lẽ là chuyển nhầm tiền nên có thêm một số 0 sao?"
"Chắc chắn không phải vậy, những bà mối do gia đình họ thuê trước đây mặc dù không thể thành công, nhưng cũng đã nhận được 5.000 nhân dân tệ trong phong bao lì xì màu đỏ."
Lâm Tiêu vui vẻ cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào những con số trên đó mà không muốn rời đi.
"Không phải chúng ta đã giúp được anh Lương sao? Cho họ nhiều hơn là đúng, nhưng con không ngờ lại có thể nhiều đến vậy."
Bà Lâm: "..."
Nửa đầu năm nay, bà Lâm đã giúp một gia đình ở thị trấn Mao Xương chữa trị cho một đứa trẻ mắc chứng sợ hãi ban đêm. Gia đình này rất quý trọng con cái và họ đã hào phóng trả tiền nhang đèn. Không giống như những người khác trong làng chỉ đem biếu một con gà, họ trực tiếp đưa cho bà một phong bì màu đỏ trị giá 300 nhân dân tệ.
Khi ấy bà nội Lâm sửng sốt vì người ở quê lại có thể hào phóng như vậy. Cho tới lúc này, bà mới nhận ra thế nào là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’(1). Bà Lâm bị chấn động bởi tầm nhìn về tiền bạc, nhếch môi nói.
"Người dân ở thành phố này cũng quá sẵn lòng rồi. Họ thậm chí không coi tiền là tiền nữa."
“Bà nội, sau khi chuyện của con giải quyết xong, bà đừng về nông thôn nữa, cứ sống với con trong thành phố đi. Loại chuyện này một năm xảy ra mấy lần. Cho dù không gặp được người giàu có như nhà họ Lương, thì chúng ta cũng sẽ không thiếu tiền xài, con còn được đi học lại."
Lâm Tiêu vui vẻ nói.
"Không dễ dàng như vậy đâu, con cho rằng loại chuyện kiểu này thường xuyên xảy ra lắm sao?"
Bà Lâm nhất thời hưng phấn một lúc, sau đó mới sực tỉnh, trừng mắt nhìn cháu gái.
"Con cũng thấy rồi đấy, bà đã ở làng Ưng Nham nhiều năm, nếu một năm có người tới mời bà 3-5 lần, thì coi như đã may mắn lắm rồi."
"Tình huống này lại khác. Chưa kể thôn Ưng Nham, toàn bộ thị trấn Mao Xương chỉ có ngần ấy người. Với số lượng ít như vậy, sẽ không có nhiều chuyện để "nhờ vả" đâu."
Lâm Tiêu cố gắng thuyết phục bà nội.
“Bà nội thử tính xem có bao nhiêu người trong thành phố? Quận Đông Quan nơi con đang sống có dân số hơn 400.000 người. Thêm Bắc Môn, Nam Mã và khu phát triển, thành phố này có tổng dân số lên tới hơn 2 triệu người. Bà nghĩ coi một năm sẽ có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra với từng ấy con người?”
Việc xây dựng đô thị của thành phố An Dương tương đối trải rộng và trì trệ, thậm chí không có tàu điện ngầm và nền kinh tế nhìn chung không được tốt cho lắm. Tuy nhiên, đây lại là thành phố đông dân nhất trong tỉnh chỉ sau thủ phủ(2).
Nghe được cháu gái phân tích, bà nội Lâm lại lần nữa rơi vào trạng thái hưng phấn. Nếu như bà được phép vào thành phố sớm hơn mười năm, thì bà cũng sẽ không muốn như vậy. Bà lão luôn cảm thấy có đất đai ruộng vườn vẫn đảm bảo hơn, chỉ cần làm việc chăm chỉ nhất định sẽ không thiếu ăn.
Ngược lại, sống ở thành phố phải tốn tiền cho mọi thứ. Hơn nữa, không có nông nghiệp thì giống như đứng trên một phiến đá trơn nhẵn, chẳng hề ổn định chút nào. Tuy nhiên, bây giờ bà đã hơn 70 tuổi, quả thực có chút không thể ‘sống sót’ trên đồng ruộng.
Vì có một con trai, một căn nhà và một chiếc xe đứng tên con trai nên bà nội Lâm không thể nhận được trợ cấp sinh hoạt từ phía nhà nước. Bà phải tự mình tiết kiệm để mua thức ăn và quần áo. Đồng thời bà cũng khá kén chọn trong việc tiêu tiền. Ngay cả hai nhân dân tệ cho một chuyến xe buýt cũng quá đắt đối với bà.
Hiện tại có thể kiếm được 50.000 nhân dân tệ bằng cách thực hiện nghi lễ trừ ma, đối với bà nội Lâm thì rất khó để không bị cám dỗ. Tuy nhiên, người già ở độ tuổi này thực sự khó khăn khi thay đổi thói quen sinh hoạt ngay lập tức. Mặc dù trong lòng đã suy nghĩ kỹ, nhưng bà vẫn không vội đưa ra quyết định, xua tay nói.
"Quên đi, đừng nói chuyện này sớm, trước tiên giải quyết chuyện của con đã. Nhanh chóng gọi cho sếp của con đi."
Lâm Tiêu rất hiểu bà nội của mình. Vừa thấy bà không nhất quyết từ chối, cô liền biết bà lão đã có hứng thú với chuyện này. Lâm Tiêu vui vẻ bấm số của ông chủ Trần và nói "xin chào".
"Kim Thịnh Danh? Tiêu Tiêu, em hỏi cậu ta làm gì?"
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của ông chủ Trần có vẻ khá bất ngờ.
"À thì, hiện tại em không thể nói cho anh biết lý do cụ thể. Anh Trần, anh có biết Kim Thịnh Danh sống ở đâu không?"
Lâm Tiêu dò hỏi. Vì chỉ mình cô có thể nhìn thấy ma, cho nên nếu cô nói với người khác về chuyện này mà không thể chứng minh được nó là thật hay giả, thì giống như đang bịa ra một câu chuyện để lừa người vậy. Lâm Tiêu đơn giản là bỏ qua không nhắc tới.
Lâm Tiêu không nói thẳng, ông chủ Trần ở đầu bên kia cũng không thể suy nghĩ nhiều được. Nhớ lại những câu mà bà Lâm đã hỏi Lương Khoan sau khi hoàn thành nghi lễ, cũng như tình huống bà lão cố ý hoặc vô tình hỏi mình về lão Kim khi đang trên đường trở lại Ngũ Gia Quan, ông chủ Trần chợt cảm thấy tim đập mạnh hơn.
Nếu bà Lâm chỉ là một bà mối quê mùa dựa vào lời nói dối để kiếm sống, thì anh nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện này. Nhưng bà đã chứng minh bằng thực lực của mình rằng bà có thể giải quyết những vấn đề mà người khác bất lực, vậy nên ông chủ Trần khó có thể không suy nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ chuyện xảy ra với Lương Khoan lần này thực sự là lỗi của lão Kim? Bà Lâm nghi ngờ cậu ta? Nghĩ đến đây, tay cầm điện thoại của ông chủ Trần có chút run lên. Lương Khoan là huynh đệ thân thiết của anh và Kim Thịnh Danh cũng vậy.
Từ tận đáy lòng, ông chủ Trần không muốn thấy Lương Khoan gặp chuyện gì không may. Nhưng Kim Thịnh Danh là người thậm chí còn ‘tra tấn’ những người anh em cùng lớn lên với mình khi họ còn nhỏ, ông chủ Trần không thể chấp nhận điều đó.
"Cậu ấy sống ở Đông Quan."
Giọng của ông chủ Trần có chút run rẩy.
"Bên cạnh chợ tổng hợp Đông Quan, em biết tòa cao ốc Đông Phương phải không? Cậu ấy mua nhà ở đó, số 5 tầng 17 là nhà của cậu ấy."
"Em hiểu rồi."
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Tiêu ngẩng lên và nói.
"Xin lỗi đã làm phiền anh."
Ông chủ Trần muốn hỏi Lâm Tiêu liệu bà nội của cô có phải đang nghi ngờ Kim Thịnh Danh hay không. Anh do dự một lúc mà không nói gì, khi định thần lại thì Lâm Tiêu đã cúp máy. Nhìn vào màn hình vừa chuyển sang màu đen của điện thoại, ông chủ Trần nhất thời cảm thấy có chút mất mát.
Tại Ngũ Gia Quan, Lâm Tiêu mới được biết về địa chỉ cụ thể của người kia, cô nhanh chóng tạm dừng tay đang nấu mì phụ bà nội. Lúc cô chạy lên tầng 4 để mượn ba lô của Diêu Học Bác, thì cậu chủ nhà vẫn đang mải chơi game. Lát sau, Lâm Tiêu hào hứng trở về phòng mình và "mời" kim chủ mèo nhỏ Ba Ba Thác Tư vào trong ba lô, cuối cùng mới ra hiệu cho bà nội bắt đầu xuất phát.
“Sao cháu đi đâu cũng phải mang theo mèo vậy?”
Bà Lâm khó hiểu.
“Tiêu Ba rất tốt lành. Nó thực sự là một con mèo may mắn, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra nếu con mang nó đi cùng."
Lâm Tiêu ôm ba lô vào ngực, thản nhiên nói dối. Nếu nữ quỷ thật sự đi báo thù Kim Thịnh Danh, thì sau khi ‘tâm nguyện’ của cô ta được hoàn thành, Tiêu Ba có thể trực tiếp nuốt chửng, à không, phải là cứu rỗi nữ quỷ, đồng thời lấy được năng lượng hắc ám mà kim chủ mèo nhỏ mong muốn, quả là nhất tiễn song điêu(3). Bà Lâm lắc đầu, không nói nhiều nữa.
Một khi cháu gái nhỏ của bà đã quyết định làm gì đó, thì dù có chín con bò cũng không kéo về lại được. Mang theo một con mèo nhỏ chẳng phải chuyện gì to tát, không cần thiết phí lời vì chuyện này. Trước khi đi, hai bà cháu đã đến chợ và siêu thị Đông Quan để bổ sung hương nến tiền giấy. Những thứ mà bà nội Lâm đem từ quê lên đã dùng gần hết.
Bốn giờ chiều, tòa cao ốc Đông Phương, quận Đông Quan.
Một cô gái trẻ chừng đôi mươi, đi giày cao gót, tóc dài xoăn nhuộm màu hạt đay, trên người toàn quần áo hàng hiệu. Cô ta bước vào thang máy của tòa nhà với một chiếc túi nhựa lớn mờ đυ.c trên tay. Trong thang máy có một người đàn ông đi lên từ bãi đậu xe ở tầng một, mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy người phụ nữ.
Cô gái trẻ liếc nhìn người đàn ông và phớt lờ anh ta, sau đó cô nhấn nút tầng 17 rồi cúi đầu nghịch điện thoại. Một tiếng ‘ding’ vang lên, thang máy dừng ở tầng 17, người phụ nữ trẻ mang theo chiếc túi nhựa lớn đi giày cao gót bước ra ngoài.
Người đàn ông miễn cưỡng nhìn cô ra khỏi thang máy, không đành lòng rời đi cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại. Người phụ nữ này khá đẹp. Nhưng đáng tiếc quần áo hàng hiệu từ đầu đến chân của cô khiến người đàn ông cảm thấy xấu hổ đến mức không dám xin wechat.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, đột nhiên một trận gió lạnh quỷ dị ập vào bên trong qua khe cửa sắp khép kín, khiến người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào lưng người phụ nữ cũng phải rùng mình. Người đàn ông sờ lên cánh tay đang nổi da gà của mình, không hiểu cơn gió dữ từ đâu thổi đến.
Lúc bốn giờ chiều, văn phòng môi giới của tòa cao ốc Đông Phương nhận được cuộc gọi từ chủ sở hữu, thông báo rằng thang máy gặp trục trặc. Nhân viên môi giới nghe điện thoại trả lời một cách kỳ lạ.
"Không thể nào, thang máy ở tòa nhà của chúng tôi mới được kiểm tra vào tháng trước."
Người chủ sở hữu gọi điện giận dữ nói.
“Thật sự không hề ổn. Bốn thang máy không cái nào có thể dừng lại ở tầng 17. Không phải dừng ở tầng 16 thì là tầng 18. Cửa an toàn của cầu thang chữa cháy tầng 17 cũng bị khóa, không có cách nào mở được. Tôi thậm chí còn không thể về nhà, các người hãy nhanh chóng đến kiểm tra và xử lý chuyện này đi."
Chú thích:(1) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là trời thì cao nhưng bên ngoài bầu trời ta biết còn có bầu trời khác, người tài giỏi chắc chắc chắn có người tài giỏi hơn.
(2) Thủ phủ: là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương, như tiểu bang, vùng, hạt, tỉnh, huyện, xã, tổng... Trong tiếng Việt, thủ phủ của một tỉnh được gọi là tỉnh lỵ, thủ phủ của một huyện được gọi là huyện lỵ.
(3) Nhất tiễn song điêu: nghĩa là một mũi tên hạ hai con chim, đồng nghĩa với các câu ‘một tên trúng hai đích’, ‘làm một được hai’.