Lâm Tiêu chưa bao giờ sợ hãi từ khi lớn lên, nhưng lần này, cô thực sự cảm thấy hơi tê dại. Ma nam bị giam trong quán bida Kính Vạn Hoa thực chất là bạn của ông chủ Trần.
Ông chủ có biết những điều này không?
Người thèm muốn mệnh cách của cô và người hãm hại Lương Khoan liệu có phải là cùng một người không?
Ai đã khiến người đàn ông kia ngay cả sau khi chết cũng không được yên nghỉ, phải chịu cảnh bị mắc kẹt trong phòng mạt chược của quán bida?
Trong đầu Lâm Tiêu lập tức lóe lên mấy suy nghĩ. Trong số đó, điều khiến cô bối rối nhất chính là có phải bốn người họ, bao gồm người đàn ông mặt trái xoan, ông chủ Trần, Lương Khoan và lão Kim, tất cả đều giống cô, bị người kia để ý tới. Trong nháy mắt, Lâm Tiêu cầm lên một tấm ảnh tập thể, rồi trở lại giường. Cô cố ý chỉ vào người đàn ông có khuôn mặt trái xoan trong ảnh, nói với Lương Khoan.
"Anh Lương, người này là lão Kim à?"
Khi Lương Khoan giới thiệu bạn bè của mình trước đó, anh ấy đã cố tình tránh mặt một người trong số họ, Lâm Tiêu đoán rằng anh có thể sẽ không sẵn lòng nhắc đến người bạn đã chết oan của mình.
"Không phải, lão Kim là người đeo kính."
Lương Khoan do dự một lát, khó khăn nói.
"Đây là Vương Kỳ Sâm."
"Ồ."
Lâm Tiêu giả vờ tò mò hỏi.
"Anh Lương, khi sắp xếp đi cắm trại trong tuần lễ vàng ngày 1 tháng 5, anh không nghĩ đến việc gọi anh Vương Kỳ Sâm sao?"
Lương Khoan hạ mi mắt, trầm mặc một lát, sau đó khó khăn trả lời.
"Lão Vương đã qua đời vào tháng ba rồi. Anh không biết tại sao cậu ấy lại điên cuồng đến mức một mình đi leo núi ở phía tây nam Quý Châu. Người tốt như vậy mà sau khi đến đó trở về chỉ còn lại một hũ cốt, ước gì anh đã khuyên cậu ấy đừng đi."
Lương Khoan lắc đầu, chán nản không muốn nói chuyện nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Tiêu không quấy rầy anh, đặt khung ảnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Kỳ Sâm trong hơn chục bức ảnh treo trên tủ. Da của người này không trắng, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa anh ấy và một người đam mê hoạt động ngoài trời thực sự như ông chủ Trần Cương.
Anh ấy có lẽ là người có tông da trung bình, cũng không thích chống nắng. Ngoài ra, vóc dáng của Vương Kỳ Sâm không giống người thường xuyên tập thể dục. Có thể thấy từ những bức ảnh nhóm này, bụng của anh trước khi chết không hề gầy. Anh ấy có bụng bia hơi nhô ra nhưng tay chân lại không mập, lưng cũng hơi khom, trông giống một người hay ngồi nhiều.
Người bình thường có thể chất ở dưới mức khỏe mạnh, lại đột nhiên đi du ngoạn một mình ở vùng núi phía tây nam Quý Châu. Điều này giống như Lương Khoan - một trạch nam trắng trẻo mập mạp, đột nhiên ra ngoài cắm trại câu cá. Chuyện này không hề bình thường chút nào cả.
Lâm Tiêu hướng sự chú ý của mình đến lão Kim trong bức ảnh nhóm. Trong ảnh, anh ta đeo một cặp kính, vẻ ngoài khá hiền lành. Tuy nhiên, vóc dáng của anh to hơn Vương Kỳ Sâm rất nhiều, vai cũng rộng hơn.
Lâm Tiêu liếc mắt nhìn Lương Khoan trên giường, rồi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh bốn người họ. Khoảng 2h30 chiều, ông chủ Trần và Cố Bạch đưa bà nội Lâm cùng Ba Ba Thác Tư đến biệt thự của nhà họ Lương. Trước khi Trần Cương đi đón người, anh ấy đã nói với bố mẹ và bà của Lương Khoan rằng anh sẽ đi đón bà mối tới.
Ngay khi bà Lâm xách đồ đạc trong túi vải và ôm một con mèo nhỏ bước vào cửa, bà Lương đã chuẩn bị tinh thần chào đón, gọi bà là "chị" và ra hiệu cho bà Lâm đi lên tầng trên. Bước vào phòng Lương Khoan, bà nội Lâm không chắc cháu gái mình có phạm sai lầm khi đến hay không, vẻ mặt bà rất nghiêm nghị.
"Chị Lương, cháu trai của chị là đυ.ng phải thứ ‘ô uế dơ bẩn’."
Bà Lâm nhét con mèo vào lòng cháu gái, rồi vội vàng lấy tiền giấy và hương trong túi ra.
“Con đã chọc phải thứ không nên chọc ở đâu? Thật là đáng thương!”
Khi bà nội Lương nhìn thấy bà mối do bạn của cháu trai mời đến lần này có thể biết rằng cháu mình đã bị kẻ xấu hại, thì không khỏi cảm thấy có chút hi vọng, đau lòng nói.
"Thật không giấu gì chị, Khoan Khoan nhà chúng tôi rất ham chơi. Nó đi Cựu Châu cắm trại với ai đó vài ngày, trở về lại thành ra như vậy."
"Cựu Châu? Trại nào của Cựu Châu?"
Bà nội Lâm vội hỏi.
"Tôi nhớ là trại Đông Quan, đúng rồi, chính là chỗ này."
Bà Lâm sửng sốt, liếc nhìn Lương Khoan nằm bất động trên giường, không nói gì mà chỉ nhờ cháu gái giúp đỡ. Bà đốt một nắm hương lớn, chia thành ba bó, xếp thành vòng tròn bên cạnh chiếc giường nơi Lương Khoan ngủ.
Sau đó hai bà cháu lại đối mặt nhau và đặt từng cây hương từ phòng Lương Khoan xuống tầng dưới biệt thự nhà họ Lương rồi ra tới sân. Trong khi hai người đang bận rộn thắp hương, thì mẹ Lương đang nghỉ ngơi trên tầng ba cũng hoảng hốt đi thang máy xuống tầng dưới để xem chuyện gì đang xảy ra.
"Chị Lương, nhà của chị rất đặc biệt, tùy tiện đốt lửa không dễ dàng, chị có thể tìm mấy cái chậu inox để đốt giấy không?"
Bà Lâm vội vàng cắm xong hương rồi hỏi ý chủ nhà.
"Được chứ."
Bà nội Lương đáp lại và bảo con dâu cùng bà đi tìm tất cả những chiếc chậu inox trong nhà. Bà Lâm yêu cầu cháu gái đặt một chiếc chậu ở cuối giường của Lương Khoan, ở cửa phòng anh, đầu cầu thang và cửa phòng khách của nhà họ Lương.
Sau đó, bà Lâm liền đốt giấy, bắt đầu từ cái chậu inox ở cuối giường của Lương Khoan. Những tờ tiền giấy bà cầm trên tay được chia thành ba chồng, bà châm lửa và đốt thành đống trong một chiếc chậu inox, vừa đốt tiền giấy bà Lâm vừa ngâm nga.
“Du hồn lạc nhầm xác, dã quỷ tìm nhầm người, nhà này tu phúc báo, không phải là chỗ ngươi nên tìm tới. Ở đâu đến đây thì đi về nơi đó, chớ dính oán nghiệt, hãy chuyển thế đầu thai làm người tốt. Nguồn gốc của kiếp này đã kết thúc, vãng sanh không mang tội.”
Bà Lâm nói với giọng Mao Xương mạnh mẽ, nhưng những câu thần chú mà bà đọc vẫn có thể hiểu được. Bà nội Lương đứng cạnh giường háo hức nhìn cháu trai, không có phản ứng gì, nhưng ba Lương và mẹ Lương lại đồng loạt cau mày.
Câu thần chú này có thể coi là quá tầm thường. Nó không cao quý chút nào như những câu kinh được các bậc đại sư trong chùa tụng. Cha mẹ Lương không khỏi thắc mắc, bà mối mời lần này có hữu dụng hay không.
Nhưng bà Lâm không được gia đình mời mà là do bạn của con trai họ giới thiệu. Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì chỉ đứng im nhìn bà Lâm biểu diễn. Lâm Tiêu mặc kệ người nhà họ Lương có tin hay không, cô chỉ để ý sau khi bà nội đốt tiền giấy, con ma bẩn thỉu mà cô từng nhìn thấy từ dưới gầm giường của Lương Khoan bỗng chui ra.
Hơi thở của Lâm Tiêu đông cứng lại. Vậy thứ này vẫn còn ở đó à? Tại sao vừa rồi cô lại không thấy được? Lúc Lâm Tiêu trông thấy nó dưới gầm giường, ánh sáng không tốt, cô chỉ có thể thấy một bóng người u ám. Lần này khi con ma bò ra từ dưới gầm giường, cô đã có thể nhìn rõ ràng.
Đây có vẻ là một người phụ nữ. Dưới mái tóc dài rối bù, khuôn mặt bẩn thỉu trông khá trẻ trung. Toàn thân cô ta phủ đầy bụi bẩn và không có quần áo trên người. Ngay cả khi vùng da hở bị bao phủ bởi rất nhiều bùn vàng, vẫn có thể thấy được nhiều chỗ bị thối rữa và loét, thậm chí một số nơi còn có thể nhìn thấy cả xương.
Ma nữ bộ dáng quá bi thảm, Lâm Tiêu yên lặng lùi lại nửa bước. Ma nữ được “mời” ra khỏi giường cũng không ngốc nghếch như Vương Kỳ Sâm mà Lâm Tiêu đã thấy lần trước, đôi mắt có thể chớp chớp, khuôn mặt trước khi chết vốn xinh đẹp lại tràn đầy oán hận.
Cô ta cay đắng trừng mắt nhìn bà Lâm đang ngồi xổm ở cuối giường đốt giấy, dường như bị một thế lực vô hình nào đó đẩy đi, bò ra khỏi gầm giường bằng bốn chân, dọc theo con đường trở về do hương đốt dẫn đường.
“Tránh ra, đừng đứng trên đường đốt hương.”
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm ma nữ đang bò trên mặt đất, khẩn trương xua tay xua đuổi cha mẹ Lương gia đang chặn đường của ma nữ. Cha Lương liếc nhìn Lâm Tiêu và giúp vợ tránh sang một bên.
Con đường trở về được bao quanh bởi ba cây nhang rộng. Mẹ Lương đang choáng váng vì quá buồn bã, đã nhích sang một bên, nhưng nửa người vẫn đứng trong đường hương trở về. Lâm Tiêu không để ý tới lễ phép, vội vàng đi đến trước mặt ma nữ, đưa tay đẩy mẹ Lương ra ngoài.
"Con đang làm gì thế?"
Cha Lương có chút tức giận, hạ giọng hét lên. Lâm Tiêu không kịp giải thích, liền đẩy mẹ Lương ra xa, sau một lúc trì hoãn, ma nữ đã bò tới trước mặt, dọa cô sợ đến mức ôm con mèo trong tay nhảy ra ngoài. Ba Ba Thác Tư được Lâm Tiêu bế trong lòng rất có hứng thú với ma nữ này, cái đầu nhỏ hướng về phía trước.
Lâm Tiêu không chắc Tiêu Ba có nuốt được thứ này hay không, cô vội ôm con mèo đi theo ma nữ ra khỏi phòng. Trong suốt quá trình, Lâm Tiêu không hề nói cho ai biết chuyện hiện trường có ma. Nhưng có một sự thật rõ ràng là, cô và con mèo trong tay luôn nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, hành động như thể đang trốn tránh thứ gì đó.
Ông chủ Trần đứng ở hành lang bên ngoài nhận thấy có điều kỳ lạ ở Lâm Tiêu. Sau khi nhìn cô đi xuống lầu, anh vội đi vòng qua cây hương cắm tại vết nứt trên sàn, bước nhanh vào phòng và cúi đầu nhìn xuống đất.
Sàn nhà sạch sẽ, đương nhiên không có gì ở đó. Sau khi đốt xong tiền giấy cuối giường, bà Lâm bước tới cửa phòng, tiếp tục đốt giấy trong chiếc chậu inox đặt ở cửa. Bà Lương háo hức đi theo, cất tiếng hỏi.
"Chị Lâm, Khoan Khoan của tôi không sao chứ?"
"Đừng nóng lòng, chị Lương."
Bà Lâm có thể hiểu được tâm trạng của các thành viên trong gia đình họ Lương, vừa đốt tiền giấy để gửi ma quỷ bà vừa an ủi.
“Gia đình chị là người có phúc, con trai, con dâu, cháu trai của chị tướng mạo đều rất tốt, nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Chỉ cần giữ trái tim thanh tịnh thì sẽ ổn cả thôi."
Bà nội Lương quay lại nhìn cháu trai nằm trên giường, ôm ngực rơi vài giọt nước mắt. Cha Lương vội đi đến dìu mẹ già, lời nói của bà Lâm rất dễ nghe, khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Cảm ơn dì Lâm rất nhiều."
"Không sao đâu, gia đình cậu không giống dễ bị tai bay vạ gió, nhưng lần này lại đυ.ng phải chuyện chẳng may. Lát nữa nấu mấy món ngon dâng lên tổ tiên, để tổ tiên phù hộ cho gia đình mình thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Bà Lâm đốt giấy trên tay và nói những lời an ủi. Cha Lương và bà Lương gật đầu với đôi mắt đỏ hoe, còn mẹ Lương thì đứng phía sau im lặng khóc. Mẹ Lương là một người trí thức và không bao giờ tin vào những bà mối. Để cho bà cháu Lâm Tiêu đi qua đi lại trong nhà cũng chỉ vì muốn mẹ già an lòng. Trong thâm tâm, bà không kỳ vọng nhiều vào việc liệu căn bệnh lạ của con trai mình có khỏi được hay không nữa.
Ông chủ Trần cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy tất cả người lớn đều đang khóc nên lặng lẽ rời khỏi phòng Lương Khoan. Anh cũng không tin vào ma quỷ, nhưng anh hy vọng rằng bà của Lâm Tiêu thực sự có năng lực. Việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh sẽ gây khó chịu với cả một người lạ chứ đừng nói đến người quen.
Lúc này, Lâm Tiêu ôm con mèo, theo ma nữ đang bò bằng bốn chân xuống tầng một. Ma nữ này rõ ràng không tự mình đi ra theo lối về do việc đốt hương dẫn đường, tựa hồ không cam tâm, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh. Mỗi lần ma nữ quay lại, Lâm Tiêu đi ở phía sau đều thấy rõ trong mắt cô ta tràn đầy hận ý, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.