Chương 25: Một phát hiện bất ngờ

Một giờ mười lăm phút trưa, lúc mặt trời đang gay gắt nhất.

Lương Khoan là con trai duy nhất trong gia đình. Căn phòng của anh rộng và đủ sáng, chỉ ngoại trừ khu vực nhỏ dưới gầm giường không được tiếp xúc với ánh sáng. Nhưng đúng vào lúc nắng đẹp này, trong phòng ngủ kiểu Trung Hoa giản dị, sang trọng và giàu ý nghĩa như vậy, có một con ma ngồi xổm dưới gầm giường, con ma đó còn biến mất trước mắt Lâm Tiêu.

Nếu là người khác chắc chắn họ sẽ sợ hãi đến mức hét lên. Nhưng Lâm Tiêu lại không hề cảm thấy sợ, thậm chí còn không quan tâm mình đang ở nhà người khác hay việc chủ nhà đang ngồi trên giường, cô vội vàng nằm xuống và chui vào gầm giường.

Lương Khoan bày ra vẻ mặt đờ đẫn, trong khi ông chủ Trần và Cố Bạch ngồi bên giường đều há hốc mồm. Lâm Tiêu bò dưới gầm giường đương nhiên không nghe được tiếng “kêu” thầm lặng của sếp và chị gái đồng nghiệp. Cô đưa tay chạm vào nơi con ma vừa ngồi xổm. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu cô chạm vào một chút bụi.

Vì dù có giàu đến đâu thì gia đình họ Lương cũng không thể dọn dẹp phòng ốc mỗi ngày, việc tích tụ một chút bụi ở góc khó vệ sinh như dưới gầm giường là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng cô lại chạm phải những cục đất, điều đó rất bất thường. Lâm Tiêu cẩn thận vò vằn mảnh đất nhỏ hơn hạt đậu xanh rồi dùng ngón tay ấn dẹt nó xuống, sau đó cô bò ra khỏi gầm giường.

"Tiêu Tiêu, em có đánh rơi thứ gì dưới gầm giường phải không?"

Cố Bạch giả bộ hóm hỉnh, ngay lập tức nghĩ ra cách giúp Lâm Tiêu gỡ rối. Lâm Tiêu vừa bò ra từ gầm giường của một người đàn ông trưởng thành, cô hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã cư xử như một đứa trẻ nghịch ngợm trong nhà người khác. Lâm Tiêu cúi đầu nhìn chằm chằm vào cục nhỏ dính ở ngón tay mình, sau khi xác nhận đó thực sự là đất, cô lắc đầu nói.

"Không phải."

Cố Bạch hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế sự thôi thúc muốn nhéo tai cô bé nghịch ngợm này. Lâm Tiêu đưa tay về phía trước.

"Nhìn cái này đi."

Cố Bạch sửng sốt, nhưng ông chủ Trần ở bên cạnh nhận ra Lâm Tiêu hình như đã tìm thấy thứ gì đó "phi lý" dưới gầm giường của Lương Khoan, liền vội vàng đi tới.

"Đây là cái gì?"

"Bùn, dưới giường của anh Lương có bùn vàng."

Lâm Tiêu nghĩ rằng biệt thự cũng có hoa viên và bùn đất, liền nói thêm.

"Đó là bùn vàng mềm và vẫn còn hơi ẩm."

Sợ mọi người không hiểu ý mình. Lâm Tiêu chứng tỏ ngay tại chỗ rằng chút bùn vàng cô nhặt được dưới gầm giường có thể cán phẳng và vo tròn mà không bị vỡ vụn. Trên trán Cố Bạch hiện lên một dấu chấm hỏi. Lương Khoan cũng không hiểu cô bé đến thăm mình đang nói gì. Nhưng ông chủ Trần là người thường câu cá ngoài trời, anh nghĩ tới điều gì đó liền quay lại nhìn bạn mình.

"Lương Khoan, hôm nay bà mối tới nhà cậu sao?"

"Không có."

Lương Khoan lắc đầu yếu ớt.

"Tuần trước mời mấy người đến nhưng tôi thấy vô ích nên cũng không mời nữa, hai ngày nay không có người tới nhà."

Ông chủ Trần nói "cái này" rồi đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đất trong hoa viên của biệt thự nhà Lương Khoan được đặc biệt mua về để trồng hoa cỏ, còn bùn vàng thực sự hiếm ở thành phố. Nó chỉ có thể được nhìn thấy tại các công trường xây dựng đường và khi đào móng xây nhà. Tuy nhiên, hầu hết các công trường đều khép kín.

Dù có bao nhiêu người đi lại trong thành phố cũng không thể mang theo giày dính loại bùn này. Lương Khoan là bệnh nhân, trong phòng đang bật máy điều hòa. Bùn vàng do khách mang vào sẽ được gió điều hòa làm khô trong vòng vài giờ. Cho nên ông chủ Trần mới tưởng là sáng nay gia đình anh đã thuê bà mối từ quê lên.

Lâm Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy phản ứng của ông chủ mình. Hết cách rồi, người khác không thể nhìn thấy ma quỷ, mà cô cũng không thể chứng minh được mình vừa nhìn thấy ma dưới gầm giường Lương Khoan. May mắn thay, ông chủ của cô có nhiều kinh nghiệm hoạt động ngoài trời nên có thể giúp cô một chút, nếu không cô sẽ phải hành động một mình.

“Dưới giường anh có một cục bùn vàng, còn chưa khô hẳn, đáng lẽ phải có cách đây không lâu.”

Lâm Tiêu xòe tay ra đưa cho Lương Khoan.

“Loại bùn vàng này chỉ phổ biến ở nông thôn, trong thành phố rất ít khi dẫm phải.”

Lương Khoan thực sự không hiểu tại sao lúc đầu đứa trẻ này lại cứ nói về bùn và bùn, cho đến khi Lâm Tiêu nhắc đến từ khóa "nông thôn", thì sắc mặt anh liền thay đổi, từ tái nhợt thành trắng bệch.

"Anh Lương, anh vừa nghĩ tới cái gì sao? Tình trạng thể chất hiện tại của anh có liên quan đến nông thôn hả?"

Lâm Tiêu lập tức hỏi.

"Tuần trước, bà mối làng Miêu do bà nội anh mời tới nói rằng anh đã đυ.ng phải một thứ "dơ bẩn" ở nông thôn."

Lương Khoan mặt tái nhợt, càng nói càng yếu ớt.

"Thật ra lúc đầu anh cũng có nghi ngờ. Trước khi đi chơi với lão Kim thì chẳng có chuyện gì xảy ra với anh cả."

Lâm Tiêu gật đầu, khi Cố Bạch kể cho cô nghe về Lương Khoan. Cô ấy đã đề cập rằng tai nạn của Lương Khoan chỉ xảy ra sau khi anh ấy đi cắm trại ở nông thôn cùng bạn bè và trở về trong tuần lễ vàng ngày 1 tháng 5. Cô nghĩ việc này đã bị phát hiện bởi bà đồng ở làng Miêu mà nhà họ Lương từng mời trước đó. Lâm Tiêu hỏi tiếp.

"Anh Lương, người đi cắm trại cùng anh có xảy ra chuyện gì không?"

Lương Khoan cười khổ đáp.

“Cậu ấy chẳng bị gì cả. Đấy là lý do tại sao anh nói tất cả chỉ là sự nghi ngờ. Trong ba ngày đó, anh đã ăn và ở cùng cậu ấy. Anh không biết tại sao mình lại xui xẻo đến thế."

Dừng một chút, Lương Khoan nằm trên giường cả ngày, khó có thể ra khỏi phòng, sắc mặt trắng bệch hỏi Lâm Tiêu.

"Không có người ngoài vào nhà, sao dưới gầm giường của anh lại có bùn?"

Lâm Tiêu trầm mặc một lát, cũng không có nói cho anh biết chuyện dưới gầm giường có ma, mà là nhẹ giọng đáp.

"Anh Lương, có thể anh đã bị ai đó hại."

Lương Khoan sửng sốt, Cố Bạch và ông chủ Trần bên cạnh đều trợn tròn mắt.

Việc bà Lâm lên tầng bốn phòng bida để xua đuổi tà ma Cố Bạch vốn nhiều chuyện đương nhiên đã đề cập với ông chủ Trần. Cố Bạch từng trải qua chuyện này vẫn không chắc liệu bà Lâm có thực sự trừ tà hay không. Ông chủ Trần chỉ nghe một bên tai đương nhiên là nghi hoặc. Mặc dù bán tín bán nghi nhưng Cố Bạch vốn luôn thích những thứ siêu hình, ngay lập tức trở nên hưng phấn.

"Tiêu Tiêu, em nhìn thấy cái gì sao?"

Lâm Tiêu không thể chứng minh rằng mình vừa nhìn thấy một con ma, cô chỉ có thể xác nhận suy đoán của mình từ các khía cạnh khác và nói.

"Chị Bạch, chị còn nhớ không? Anh Lương trước đây không phải trắng bệch vì bị bệnh."

Cố Bạch ra sức gật đầu. Việc người thành thị có làn da trắng là điều rất bình thường. Việc những người trẻ tuổi như Lương Khoan ở độ tuổi ba mươi mà có làn da trắng như tuyết cũng không phải là hiếm. Ai lại thích tắm nắng khi không có việc gì làm. Ngay cả lúc đi mua sắm họ cũng mang theo ô và thoa kem chống nắng.

Màu da có thể giải thích một số vấn đề ở mức độ lớn. Những người thích hoạt động ngoài trời thường không có làn da trắng. Lâm Tiêu chỉ ra điểm này. Bản thân ông chủ Trần là một người đam mê hoạt động ngoài trời và Lương Khoan cũng là người thực sự thích đi ra ngoài, trông màu da hai người có chút không đúng.

"Lương Khoan, tôi nhớ rõ lúc trước cậu từng đề cập qua, lần đó là lão Kim kiên quyết gọi cậu đi cắm trại đúng không?"

Ông chủ Trần hỏi. Lương Khoan gật đầu, khuôn mặt anh tái nhợt, đôi môi run rẩy đáp.

“Phải, đúng là có chuyện như thế. Cậu biết đấy, tôi thậm chí còn chưa từng đi câu cá với cha lần nào. Lúc đó, lão Kim nói gì mà dù sao đi nữa cũng nhất định phải hẹn tôi đi cho bằng được. Tôi nghĩ cũng không tiện làm khó, vì sẽ khiến cậu ta mất mặt nên đã đồng ý. Nhưng tôi và cậu ta không thù không oán, tội gì phải làm vậy với tôi. Thật sự không đáng!”

Cố Bạch cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng nói.

"Tiêu Tiêu, ý em là cái tên lão Kim kia có vấn đề sao?"

Lâm Tiêu do dự một chút, thành thật đáp.

"Vẫn khó nói. Còn có những khả năng khác nên chúng ta không thể vội kết luận được. Nhưng anh Lương chắc chắn đã mang theo thứ gì đó khi đi cắm trại ở nông thôn về. Điều này là chắc chắn."

Con ma dưới gầm giường của Lương Khoan khác với con ma nam trong phòng bida được mời đến hãm hại cô, con ma ngu ngốc chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô. Trong khi đó, con ma dưới gầm giường của Lương Khoan dường như linh hoạt hơn nhiều so với ma nam kia.

Sắc mặt của Lương Khoan ngày càng tái nhợt hơn. Lâm Tiêu mặc dù đã dùng "thứ gì đó" để khéo léo miêu tả, nhưng anh ấy vẫn bị dọa sợ. Lương Khoan vốn đang dựa vào gối chật vật ngồi dậy, nắm lấy tay ông chủ Trần.

"Trần Cương, trong nhà Lâm Tiêu có biết chuyện này không?"

Ông chủ Trần nhanh chóng nắm lấy bàn tay đẫm mồ hôi của bạn mình rồi an ủi.

"Đừng lo lắng, bà nội của Lâm Tiêu là bà mối ở thị trấn Mao Xương. Lần này cô ấy đến gặp cậu cũng là vì muốn xem qua cậu có thực sự gặp rắc rối không, nếu đúng thì sẽ nhờ bà nội của mình đến kiểm tra giúp cậu."

Cố Bạch đương nhiên không giấu giếm việc cô muốn Lâm Tiêu - một cô bé nghèo khổ, kiếm được một ít tiền nhang từ ông chủ Trần. Lương Khoan nghe thấy những gì người bạn của mình nói liền nhìn Lâm Tiêu đầy mong đợi. Mặc dù Lâm Tiêu không nói gì, nhưng anh nhớ rằng cô rốt cuộc cũng không phải là một bà mối.

Người có năng lực thực sự là bà nội của cô. Lương Khoan ngay từ đầu vốn đã không muốn chết, cuối cùng anh cũng có một tia hy vọng. Lâm Tiêu đã tận mắt nhìn thấy ma. Tất nhiên, cô không nghĩ việc xin bà nội kiếm một khoản tiền nhang từ những “người thành phố mê tín” này là xấu xa, cô đáp ngay.

"Em sẽ quay về và mời bà của mình đến ngay bây giờ."

"Em không cần phải đi đâu Tiêu Tiêu, em ở lại với Lương Khoan trước đi. Chỉ cần gửi cho tôi địa chỉ nhà, Cố Bạch và tôi sẽ lái xe đến đón bà ấy."

Ông chủ Trần ngồi bên cạnh vội nói. Khi anh ấy đến thăm Lương Khoan vào tuần trước, bà mối được gia đình họ Lương mời cũng có mặt ở đó. Bà ấy chỉ nói Lương Khoan đυ.ng phải thứ "dơ bẩn", chứ cũng chẳng dám khẳng định anh không phải là bị tiểu nhân hãm hại. Lúc này, Lâm Tiêu lại đề cập đến chuyện Lương Khoan bị người khác hại.

Mặc dù vẫn để lại chỗ trống, nhưng ông chủ Trần cảm thấy cô có lẽ đáng tin cậy hơn những người kia. Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn không xác định được con quỷ dưới gầm giường vừa biến mất liệu có xuất hiện lần nữa hay không, cho nên cô đành gật đầu đồng ý. Sau khi gửi cho ông chủ vị trí nhà mình, Lâm Tiêu lại gọi cho bà nội.

[Bà nội, ở đây con có tình huống muốn bà tới xem. Con cảm giác có kẻ đã mời ma đến hại người.]

[Ông chủ của con và chị Bạch sẽ đến đón bà sau một giờ nữa. Khi đến bà nhớ mang theo con mèo.]

[Không sao đâu, Tiêu Ba rất ngoan, bà từng thấy rồi đó, nó đi theo ra ngoài sẽ không chạy lung tung và kêu la ầm ĩ đâu.]

[Được rồi, con sẽ ở bên này chờ bà.]

Ông chủ Trần và Cố Bạch hưng phấn lập tức đi đón bà Lâm, Lương Khoan đợi Lâm Tiêu cúp điện thoại, tràn đầy mong chờ hỏi.

"Lâm Tiêu, em đã bao giờ nhìn thấy người ta mời ma đến hại ai chưa?"

"Em chính là người bị tiểu nhân hãm hại đấy."

Lâm Tiêu biết hiện tại điều mà Lương Khoan cần nhất chính là nhìn thấy hy vọng, cho nên cô chỉ đơn giản nói cho anh biết chuyện của bản thân.

"Em có mệnh cách rất cứng, có người muốn mượn mệnh cách này nên đã mời ma quỷ đến hãm hại, còn tìm cha mẹ đến ép em đính hôn, nhằm chắc chế bát tự của em."

"Còn có chuyện như vậy?"

Lương Khoan kinh ngạc.

"Không phải em mới mười sáu tuổi sao? Cha mẹ thật sự muốn đính hôn cho em sao?"

"Em không có người thân nào như vậy cả, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hai người bọn họ."

Lâm Tiêu thờ ơ đáp. Sau khi nhìn thấy Lương Khoan giảm cân, anh tuy rằng rất không khỏe mạnh, nhưng dung mạo quả nhiên đẹp hơn nhiều.

"Người khác hãm hại anh, một là cố gắng đạt được điều gì đó từ anh, hai là có mâu thuẫn với anh. Anh Lương, anh thực sự không có ân oán gì với lão Kim đó sao?"

“Thật sự không có.”

Lương Khoan lại thở dài khi nghĩ đến chuyện của mình.

"Gia đình của anh, lão Kim, Trần Cương và một người bạn khác từng sống ở Bắc Môn, bọn anh đã lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, sau khi thành cổ bị phá bỏ và dời đi nơi khác thì mới giải tán. Nhưng bọn anh vẫn liên lạc thường xuyên và tụ tập một hoặc hai lần trong năm."

Vừa nói, Lương Khoan vừa giơ ngón tay chỉ về phía tủ đầu giường.

"Có những bức ảnh chụp một số buổi họp mặt ở đó. Bọn anh chụp chúng hàng năm."

Lâm Tiêu quay đầu nhìn về phía tủ, cô thấy trên đó có mười mấy bức ảnh dự tiệc đóng thành khung. Trong ảnh có khi là ba người, có khi lại là bốn người, tất cả đều cùng nhau mỉm cười hạnh phúc. Nghĩ rằng ngày sinh của mình rất có thể bị một người bạn cùng lớp vô tình tiết lộ, Lâm Tiêu liền cất lời an ủi Lương Khoan.

"Anh Lương, đừng vội lo lắng. Em không biết người bạn lão Kim này có phải là kẻ đã hại anh hay không. Có lẽ anh ta chỉ vô tình bị lợi dụng. Loại chuyện này không gì có thể đảm bảo."

Đang an ủi được nửa chừng, giọng nói của Lâm Tiêu bỗng nhiên dừng lại.

Cô đột ngột đứng dậy, lao tới chiếc tủ đứng cách giường không xa, trợn mắt nhìn chằm chằm vào những bức ảnh về bữa tiệc. Trong bức ảnh tiệc tùng của bốn người, có Lương Khoan khi ấy vẫn còn trắng trẻo mập mạp, ông chủ Trần có làn da ngăm đen hơn bây giờ và một người đàn ông đeo kính mà cô chưa từng thấy trước đây.

Ngoài ra, còn một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt trái xoan, các đường nét trên khuôn mặt rất bình thường. Người này Lâm Tiêu đã từng thấy qua. Anh ta chính là tên ma nam bị giam giữ trong phòng mạt chược số 107 trên tầng bốn của phòng bida, người đã từng nhìn chằm chằm vào cô khi ở đó.