Chương 24: Thắp hương kính Bồ Tát

"Tôi vẫn chưa tìm được."

Lâm Tiêu thở dài. Trong hai ngày qua, cô đã hỏi tất cả những người mình có thể biết và liên lạc với tất cả các bạn học cấp hai của mình. Cô cũng lặng lẽ kiểm tra vòng kết nối bạn bè nhưng không thấy có ai bị bệnh và phải nhập viện.

Lâm Tiêu chắc chắn rằng ngày sinh của mình chỉ được nhắc đến trong sinh nhật Trần Mẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ một người bạn cùng lớp không có ý làm hại mà chỉ vô tình tiết lộ ngày sinh của cô. Loại nghi lễ mời ma đến hãm hại người dựa trên nhân quả thì những ai có ý đồ xấu muốn làm hại cô, sẽ bị phản phệ sau khi nghi lễ bị phá bỏ.

Những người không liên quan hoặc chỉ bị người khác lợi dụng sẽ không gặp vấn đề gì. Ngay cả khi Lâm Tiêu tìm được người tiết lộ ngày sinh của mình và đến tận nơi để hỏi, rất có thể họ cũng sẽ bối rối và chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Ba Ba Thác Tư không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này.

Anh bận kiểm tra điện thoại di động của người hầu vào ban đêm và phải ngủ bù vào ban ngày nên không có nhiều thời gian để mắt tới mọi hành động của cô. Nhưng với tính cách của người hầu này, Ba Ba Thác Tư cũng có chút hiểu biết. Nếu như tìm được người đã nguyền rủa mình, cô sẽ nghĩ cách trả thù chứ không bao giờ chịu ngồi yên như vậy.

Lâm Tiêu là một người nhỏ mọn, có thù sẽ báo, nhưng cô cũng có một ưu điểm, đó là không bị vướng mắc. Giờ đây Vương Gia Hạo đã chết, những người âm thầm thèm muốn số mệnh cách của cô vẫn đang ẩn náu dưới nước. Vậy thì cô sẽ tạm gác những chuyện tầm thường này sang một bên và lo ôn lại những kiến thức hồi cấp 2 trước rồi mới nói.

Vào thứ bảy, công việc kinh doanh ở phòng bida rất tốt. Lâm Tiêu trực ca đêm đã bận rộn kể từ khi vào cửa hàng lúc 6 giờ chiều. Mãi đến hơn mười giờ tối, khi người phục vụ ca ngày tan sở, cô mới cảm thấy rảnh rỗi. Cố Bạch thanh toán hóa đơn cho một nhóm khách rồi rời khỏi quầy lễ tân. Cô ấy cầm điện thoại di động lên, hưng phấn đi đến khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiêu, thần bí nói.

"Tiêu Tiêu, bà nội em còn ở đây không?"

"Có, bà của em dự định ở lại đây đến tháng sau."

Lâm Tiêu cầm cốc lên uống một ngụm nước. Bà có hàng xóm giúp trông coi mấy mẫu đất ở quê nên đương nhiên không vội về. Cố Bạch hai mắt sáng lên, tiến lại gần Lâm Tiêu, thấp giọng nói.

"Nói thật đi, bà nội em thật sự có kiến thức và năng lực tâm linh sao?"

Lâm Tiêu có chút ngơ ngác. Người bình thường không thể nhìn thấy ma. Ngay cả "khả năng" nhìn thấy ma của Ngô Ba không phải lúc nào cũng có tác dụng. Lần trước trừ tà trong phòng mạt chược trên tầng bốn, anh ta cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Lâm Tiêu không nghĩ ra được cách nào để chứng minh bà của mình thực sự có năng lực, chỉ có thể đáp.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng với em, chị Bạch. Em vẫn đang nghe đây."

Cố Bạch là người không giấu được lời nói của mình, không có ý khoe khoang, vội nói thẳng.

"Chuyện là, em vẫn còn nhớ anh Lương từng đến cửa hàng chúng ta mở phòng chứ?"

Cái tên này tựa hồ có chút quen thuộc, Lâm Tiêu cố nhớ lại, trong đầu cô chậm rãi hiện lên bóng dáng một thanh niên da trắng mập mạp. Nếu không lầm thì anh Lương này là bạn của ông chủ quán. Anh ấy thường đến cửa hàng chơi bida hai hoặc ba lần một tuần. Có vẻ như là một phú nhị đại siêu giàu và cũng rất hào phóng với nhân viên phục vụ. Anh ta còn đãi mọi người đồ uống và đồ ăn khuya.

"Em có ấn tượng. Em thậm chí còn được anh ấy cho một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya."

Lâm Tiêu đáp.

"Nói mới nhớ, anh Lương đã không đến đây hơn hai tháng rồi? Anh ấy có mâu thuẫn với ông chủ của chúng ta à?"

"Sao có thể chứ! Họ không sao đâu. Tuần trước ông chủ nhờ chị xách đồ giúp, chị đến nhà anh Lương và đã gặp anh ấy."

Cố Bạch xua tay, ánh mắt sắc bén nói.

"Nếu không chị làm sao biết được chuyện của anh Lương chứ. Trong tuần lễ vàng ngày 1 tháng 5 của hai tháng trước, anh Lương cùng một người bạn của anh ấy đã lái xe đi cắm trại và câu cá. Kết quả là sau khi đi chơi về, anh Lương bắt đầu cảm thấy khó chịu, không ăn không ngủ được trong hai tháng."

"Hả? Anh ấy bị ốm ạ?"

Lâm Tiêu tò mò hỏi.

"Gia đình bọn họ cũng nghĩ như vậy, cùng anh Lương chạy bệnh hơn một tháng, đến các bệnh viện lớn trong và ngoài tỉnh để khám, nhưng đều không có kết quả."

Cố Bạch nói tiếp.

“Người lớn tuổi trong nhà bọn họ cho rằng có lẽ đã đυ.ng phải thứ dơ bẩn nào đó, bây giờ không đến bệnh viện nữa, mà chạy khắp nơi tìm người tới xem.”

Nói đến đây, Cố Bạch cố ý hạ thấp âm lượng.

"Để chị nói cho em biết, gia đình anh Lương khá giàu có. Khi ông chủ của chúng ta đến thăm anh ấy vào tuần trước, gia đình họ đã mời bà mối của làng Miêu từ Quan Lĩnh đến giúp xem và đưa cho 5.000 nhân dân tệ tiền nhang."

Bà mối là cái tên được người dân tỉnh G bí mật sử dụng để gọi các bà đồng dân gian, thầy cúng, âm dương sư. Tất nhiên, không thể gọi ai đó như vậy trước mặt người ta, phải lễ phép khách khí gọi là ông, bà, cô. Đôi mắt của Lâm Tiêu mở to khi nghe điều này.

Năm ngàn tệ! Khi bà cô ở thị trấn Mao Xương giúp người ta xem mộ địa, gia đình hào phóng và đẳng cấp nhất đưa phong bì đỏ cũng chỉ có 800 nhân dân tệ. Hơn nữa, suốt ngần ấy năm bà nội Lâm Tiêu chỉ gặp duy nhất một khách hàng giàu có như vậy. Bình thường họ chỉ đưa cho bà của cô một phong bì màu đỏ vài trăm tệ coi như là tấm lòng và đuổi bà đi.

"Thật sự là năm ngàn sao?"

Lâm Tiêu không nhịn được mà tát vào mặt một cái. Cố Bạch gật đầu.

"Đây vẫn là mức giá chưa được thông qua. Nếu thành công, gia đình anh ấy nhất định sẽ tặng thêm cho người kia một phong bao lì xì lớn trị giá hàng vạn nhân dân tệ."

Lâm Tiêu hít một hơi điều hòa nhịp thở. Đây là cái giá phải trả cho việc người ở thành phố dấn thân vào chuyện mê tín phong kiến ư? Phần thưởng từ một đơn hàng đủ khiến bà nội cô bận rộn trong nhiều năm. Lâm Tiêu đang bị sốc trước mức giá quá đắt, thì lại thấy Cố Bạch nháy mắt với mình.

Cô gái xinh đẹp thời trang có làn da trắng này lén nhìn Lý Thắng Vĩ đang say mê "cuộc chiến trong hẻm núi" ở phía bên kia khu nghỉ ngơi của nhân viên. Sau khi xác nhận anh ta không quan tâm đến lời thì thầm của họ, Cố Bạch liền thần bí hạ thấp giọng, nói với Lâm Tiêu.

“Chị nghĩ bà của em rất kỹ tính trong cách làm việc. Tại sao em không nói chuyện này với bà? Hãy thử đi một chuyến đến nhà anh Lương coi sao. Bất kể có tác dụng hay không, chỉ cần em chào hỏi chủ nhà tốt và không xúc phạm ai thì đèn nhang và phong bao lì xì là không thể thiếu."

Vừa nói, cô gái xinh đẹp vừa làm động tác xoắn tờ tiền giữa các ngón tay.

Lâm Tiêu: "..."

Phản ứng của Lâm Tiêu gần như chết lặng. Trên thực tế, chị Bạch trong lòng không tin bà của cô có năng lực tâm linh. Đây chính là cô ấy đang âm thầm thuyết phục Lâm Tiêu và bà nội lập kế hoạch đến nhà họ Lương để kiếm tiền. Nhìn thấy khuôn mặt có chút khó coi của Lâm Tiêu, Cố Bạch cho rằng cô bé này căn bản không thể vượt qua ngưỡng cửa trong lòng mình. Không muốn lừa tiền của người nhà bệnh nhân, cô nhỏ giọng thuyết phục.

“Chị chỉ nói với em điều này thôi, nhà anh Lương khắp nơi đều tìm bà mối, thực ra chỉ là để an ủi tâm lý thôi, anh Lương có ổn hay không thì gia đình họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Dù sao họ cũng thắp hương kính Bồ Tát (làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời). Đốt cho người khác, không bằng đốt cho nhà mình."

Lâm Tiêu: "..."

"Em quay về hãy kể chuyện này với bà nội, rảnh rỗi thì thử tới xem qua một chút. Nếu bà vận khí tốt, đến giúp được anh Lương, đó cũng là một cách tích âm đức mà."

Cố Bạch rất giỏi dụ dỗ.

“Em hiểu rồi. Em sẽ nói với bà khi về nhà."

Lâm Tiêu khó khăn đáp lời. Cố Bạch lúc này mới hài lòng, liếc nhìn Lâm Tiêu một cái, tựa như đang dạy dỗ một đứa trẻ còn non nớt trở thành người lớn.

“Chờ gia đình em quyết định, chị sẽ giúp liên lạc với anh Lương và người nhà anh ấy.”

Lâm Tiêu trong lúc nhất thời thực sự không biết nên cảm ơn Cố Bạch vì đã nghĩ đến cô trong mọi việc, hay phải cảm thấy buồn khi Cố Bạch cổ vũ cô đi lừa gạt người khác.

“Quyết định vậy đi, chị Bạch."

Lâm Tiêu kiên quyết nói.

"Chiều mai chị có rảnh không? Trước tiên đưa em đến nhà anh Lương xem xét tình hình. Nếu thật sự có thứ dơ bẩn đang gây rắc rối, em sẽ mời bà đến."

Bà nội Lâm có thể nhận biết một nơi có phong thủy tốt hay không, có thể phát hiện tà ma, có thể phá bỏ nghi lễ mời ma đến hại người, tuy nhiên bà thực sự không thể nhìn thấy ma. Ngược lại, cô có thể thấy. Nếu anh Lương thật sự bị ma quỷ ám, bà nội nhất định sẽ cứu được anh ấy, nhà cô cũng có thể kiếm được chút tiền.

Nhưng nếu anh Lương không có vấn đề gì, chỉ là mắc một căn bệnh nan y phức tạp khó chữa khỏi, thì cô không cần phải kiếm số tiền này. Nhà người ta phải chịu cảnh ‘người đầu bạc tiễn người đầu xanh’ đã đủ khốn khổ rồi.

"Em đi?"

Cố Bạch nghi hoặc nhìn Lâm Tiêu.

"Dù sao thì em cũng do chính tay bà nội nuôi lớn, nên thực ra cũng biết một chút về khía cạnh này."

Lâm Tiêu nói dối không chớp mắt.

"Nếu em có thể nhìn ra vấn đề, bà nội nhất định sẽ giải quyết được."

Cố Bạch trong lòng không tin cho lắm. Tuy nhiên, Lâm Tiêu quả thực rất dũng cảm, dám lên tầng bốn dọn dẹp phòng riêng mạt chược vào lúc nửa đêm, lại thường xuyên đi bộ trên đường Ngũ Gia Quan tối tăm vào ban đêm cũng không hề sợ hãi. Nhưng cô vẫn không chắc liệu Lâm Tiêu có phải chỉ đang nói khoác hay không.

"Được rồi, tình cờ là ngày mai ông chủ lại định đến nhà anh Lương. Hai chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà ông chủ vào khoảng một giờ và đi nhờ xe của anh ấy tới nhà họ Lương."

Cố Bạch vui vẻ nói tiếp.

“Lúc ấy, hai chúng ta sẽ đóng vai người giúp xách đồ. Khi không chắc chắn thì đi đâu cũng đừng nói nhảm. Bằng không, nếu gia đình anh Lương nghi ngờ em, thì họ sẽ không tin bà nội của em nữa."

Lâm Tiêu có chút sửng sốt, nhưng cũng rất cảm động.

"Được ạ."

Cố Bạch quả thực đối với cô rất tốt. Chỉ là Lâm Tiêu không có cách nào chứng minh cho cô ấy chuyện bà nội thật sự không phải là một bà đồng giả danh lừa đảo. Ngày hôm sau là cuối tuần. Lâm Tiêu ăn trưa, sau đó chào bà nội, rồi rời khỏi phòng trọ và bắt xe buýt đến nhà ông chủ phòng bida.

Chủ phòng bida Kính Vạn Hoa sống ở Bắc Môn. Anh ấy họ Trần và tên anh ấy là Trần Cương. Anh ấy là anh họ xa của Trần Mẫn - bạn cùng lớp cấp hai của Lâm Tiêu. Anh ấy khoảng 30 tuổi, da ngăm đen và mập mạp, cùng tông da với Lâm Tiêu trước khi vào thành phố. Những người thích câu cá quả thực có làn da không được trắng cho lắm.

Ông chủ Trần không để ý nhiều về việc Lâm Tiêu cố ý chạy tới hỗ trợ xách đồ lúc anh đến thăm bạn mình. Anh chỉ tưởng cô đến đây chơi cho đỡ chán thôi. Sau khi bảo Lâm Tiêu và Cố Bạch mang quà thăm bệnh lên xe, ông chủ Trần thuận tiện nhét một cây kem cho bạn nhỏ đã tới giúp một tay.

Lâm Tiêu được ông chủ Trần coi như một đứa trẻ cũng không có ý kiến gì, cô vui vẻ nhận lấy cây kem và ngồi vào hàng ghế sau. Trên xe bật điều hòa, mát hơn cả xe buýt. Gia đình anh Lương sống ở khu phát triển, quả thực rất giàu có. Họ mua một căn biệt thự đơn lập trong khu dân cư cao cấp tại thành phố du lịch Vạn Tượng.

Khung cảnh sân vườn trong tiểu khu trông giống như một danh lam thắng cảnh. Có núi, có nước, có hồ, có đình đài lầu các, thậm chí còn có cả thác nước. Lâm Tiêu lần đầu tiên đến thăm một tiểu khu cao cấp như vậy, thầm tặc lưỡi.

Phong cảnh của khu dân cư rất tốt, tòa biệt thự cũng mang phong cách rất phương tây. Chỉ là bầu không khí ở đây không ổn cho lắm. Vừa bước vào cửa nhà họ Lương, Lâm Tiêu đã nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên với vẻ mặt rầu rĩ thê lương.

"Tiểu Trần tới rồi hả, mau vào đi."

Mẹ Lương là người mở cửa, bà đã ngoài năm mươi, khóe mắt và lông mày đều có nếp nhăn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm đen. Có vẻ như bà ấy đang lo lắng cho tình trạng của con trai mình. Khi quay lưng dẫn ba người vào sân, bà còn lặng lẽ dùng mu bàn tay chạm vào đôi mắt ướt lệ của mình.

Cha Lương cũng còn trẻ, khoảng 60 tuổi. Tuy rằng nhìn ông rất hốc hác, nhưng lại có loại phong thái khiến Lâm Tiêu vô thức kính trọng. Chỉ là màu da cũng giống với ông chủ Trần mà thôi. Có vẻ như ông ấy cũng thường xuyên đi câu cá ngoài trời.

"Tiểu Trần lại tới thăm Khoan Khoan sao, con thật có lòng!"

Cha Lương ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách vui vẻ chào hỏi ba người.

"Lần sau đừng mang theo nhiều đồ như vậy, chỉ cần tới chơi là được."

"Chú Lương."

Cố Bạch từng tới đây liền ngoan ngoãn gọi một tiếng. Không thể nhìn ra dáng vẻ hèn hạ khi nỗ lực thuyết phục Lâm Tiêu đi “lừa tiền” người khác vào một ngày trước. Lâm Tiêu cũng noi gương, chào hỏi theo Cố Bạch.

"Ôi chao."

Cha Lương có chút vui mừng khi thấy ông chủ Trần đưa hai “người bạn nhỏ” đến thăm con trai, ông bảo mẹ Lương nghỉ ngơi trước rồi dẫn khách lên phòng con mình trên tầng hai. Căn phòng nơi Lương Khoan ở rộng hơn 100 mét vuông, ba người đi theo cha Lương vào cửa thì nhìn thấy một cụ già tóc trắng đang ngồi bên giường, và anh Lương cũng đang ngồi trên đó.

Sau hai tháng, Lâm Tiêu gặp lại vị khách quen của phòng bida, một người rất lịch sự và hào phóng, còn hay đãi phục vụ trong quán đồ uống và đồ ăn nhẹ vào đêm khuya. Cô không khỏi thở dài một hơi. Lương Khoan không chỉ giảm cân rất nhiều. Mà gần như không thể nhận ra hình dáng ban đầu của anh nữa.

Khuôn mặt tròn trịa ngày xưa giờ đã trở nên gầy gò đến mức da bọc xương. Bờ vai và bàn tay đặt trên chăn cũng gầy không kém, nhìn hệt như mấy thanh niên nghiện hút thuốc. Chưa nói tới thành viên trong gia đình họ Lương, Lâm Tiêu chỉ nói chuyện với Lương Khoan và ăn khuya với anh ta vài lần tại quán, đã cảm thấy rất đau lòng rồi.

"Tiểu Trần tới rồi hả con."

Cụ già tóc trắng ngồi bên giường là bà nội Lương, bà run rẩy đứng dậy, buộc mình mỉm cười với bạn của cháu trai và vẫy tay chào hỏi.

"Lại đây ngồi đi. Khoan Khoan vừa mới tỉnh lại, có thể nói chuyện."

Lương Khoan đang ngồi trên giường cũng mỉm cười với ba vị khách mới tới. Anh giơ tay lên một cách khó khăn, bắt chuyện với Cố Bạch và Lâm Tiêu bảo họ đừng khách sáo, cứ tự mình tìm chỗ ngồi. Cha Lương dìu bà nội Lương ra khỏi phòng để nhường chỗ cho đám trẻ. Ngay khi những người lớn tuổi rời đi, Lương Khoan liền chuyển sự chú ý sang Lâm Tiêu, người mà anh vẫn nhớ tên, cười nói.

"Lâm Tiêu cũng đến gặp anh sao? Em có bị anh dọa sợ không?"

Lâm Tiêu là người phục vụ trẻ nhất nên cô nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ các đồng nghiệp trong phòng bida. Những khách hàng thường xuyên đến phòng bida chơi cũng coi cô như em gái của mình. Suy cho cùng, Lâm Tiêu mặc dù cao gầy, da cũng không được đẹp, nhưng khuôn miệng và nét mặt đều khá trẻ con.

Tính tình cô không hề kiêu ngạo chút nào, có thể nói chuyện với bất cứ ai. Ánh mắt Lâm Tiêu có chút ấm áp. Cô và Lương Khoan thực ra không có tình bạn gì cả, tuổi tác của họ quá chênh lệch để có thể đi chơi cùng nhau. Nhưng thật là tội nghiệp khi một anh chàng mập mạp luôn nở nụ cười rạng rỡ lại thành ra thế này. Lâm Tiêu cất tiếng gọi "anh Lương" và hỏi.

"Chị Bạch nói anh đi cắm trại câu cá trên núi về thì bị ốm? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lương Khoan cười khổ lắc đầu.

"Câu này những người khác cũng đã hỏi anh nhiều lần. Anh thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Anh và lão Kim đã hẹn nhau đi du lịch tự lái. Không khí trên núi khá tốt. Hai người bọn anh cắm trại bên bờ sông, nhưng không câu được con cá nào, đồ mà tụi anh ăn đều được mua từ làng Miêu bên cạnh.”

Lâm Tiêu chăm chú nghe Lương Khoan kể lại sự việc, đột nhiên cảm thấy chân có chút ngứa ngáy. Vừa cúi đầu xuống, cô đã nhìn thấy một cổ tay gầy gò, bẩn thỉu từ dưới gầm giường thò ra, tóm lấy mắt cá chân của cô. Lâm Tiêu đứng phắt dậy, bàn tay kia cũng rút lại nhanh như tia chớp.

Lương Khoan đang nói chuyện, ông chủ Trần và cả Cố Bạch ngồi bên cạnh đều nhìn Lâm Tiêu một cách kỳ lạ. Lâm Tiêu không giải thích gì, cô ngồi xổm xuống lật chăn lên. Biệt thự của gia đình Lương Khoan được trang trí theo phong cách Trung Quốc. Chiếc giường anh ngủ cũng là cửa hàng Tịch Mộng Tư phỏng theo kiểu cổ mà làm.

Có một người đang ngồi xổm dưới gầm giường, ánh sáng có chút mờ mịt, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy người này dáng dấp gầy gò, tóc tai bù xù, hai tay ôm lấy đầu gối, co lại thành một quả bóng nhỏ. Khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Tiêu, người đàn ông đang trốn dưới gầm giường như bị kinh động liền biến mất tại chỗ.