Chương 22: Mãnh thú hung ác ở ma giới

Lúc 2 giờ 30 sáng, ở ngoại ô phía bắc thành phố An Dương.

Một chiếc taxi dừng ở ngã tư đường vành đai ngoài cách chợ Hoa Điểu không xa. Hành khách trên xe trả tiền rồi lấy một chiếc vali nặng nề ra từ cốp xe. Tài xế nhìn nam hành khách kéo vali rời khỏi phạm vi của gương chiếu hậu, rồi đạp ga cho xe chạy vài trăm mét mới tìm được điểm dừng bên đường, sau đó anh lại cầm đèn pin ra khỏi xe để kiểm tra cốp.

Cốp xe sạch sẽ, không thấy máu chảy ra từ vali hay bất cứ thứ gì tương tự. Người tài xế nhẹ nhõm đi rất nhiều. Người khách hàng mà anh vừa đón trông có vẻ kỳ lạ, hắn ta mang theo một chiếc vali có khóa lớn đủ để nhét vừa người. Anh thực sự sợ rằng mình đã chở một kẻ xấu xa nào đó gϊếŧ người và vứt xác.

Khi tài xế taxi lái xe đi, Vương Gia Hạo ở bên kia kéo vali đã đi vào chợ Hoa Điểu. Vương Gia Hạo là người địa phương, hắn theo gia đình đến các tỉnh khác sau khi ông nội qua đời cách đây mười năm. Lúc đó hắn đã tốt nghiệp trung học cơ sở nên đương nhiên rất quen thuộc với địa hình ở thành phố An Dương.

Ví dụ như chợ Hoa Điểu ở Bắc Môn, hắn biết nó chỉ mở cửa vào cuối tuần. Hầu hết các cửa hàng trong chợ thường đóng và có rất ít người đến đây vào ban ngày. Kéo vali bước vào khu chợ bán lộ thiên vắng vẻ, Vương Gia Hạo rẽ vào một nơi bán đồ nội thất, men theo bức tường của nhà kho xưởng sản xuất một lúc thì đến trước một dãy nhà mái bằng.

Dãy nhà này được xây dựng bằng tiền của các ngôi làng lân cận và được các thương gia kinh doanh ở chợ Hoa Điểu thuê làm cửa hàng. Họ không hoạt động khi chợ chưa mở cửa. Lúc Vương Gia Hạo học cấp hai, hắn ta và các bạn cùng lớp trốn học thường đến vùng ngoại ô phía bắc để sử dụng những cửa hàng do người khác thuê làm "căn cứ bí mật".

Hơn 9 năm sau khi rời tỉnh G, dãy nhà mái bằng này vẫn như xưa, lặng lẽ đứng cạnh con đường làng dưới ánh đèn đường mờ ảo. Hai bên là nhà kho công xưởng bản địa hoặc là nhà dân, phía sau là vườn rau của nông dân địa phương, quả là một nơi ẩn náu lý tưởng.

Vương Gia Hạo khéo léo mở cửa sổ và bước vào một trong những ngôi nhà mái bằng. Người thuê căn nhà này có lẽ bán đồ chơi. Trong cửa hàng rộng hơn 20 mét vuông có một bình đựng nước, một vài chiếc ghế nhựa, một chiếc bàn gấp và một số hộp đồ chơi trống rỗng chất đống trong góc.

Vương Gia Hạo kéo một chiếc ghế nhựa tới ngồi xuống, trước tiên hít một hơi. Môi trường nhà trọ cho thuê ở Ngũ Gia Quan thực ra cũng không tốt lắm. Nó còn tệ hơn rất nhiều so với căn nhà thương mại mà hắn từng sống cùng bố mẹ ở các tỉnh thành phố khác. Khó khăn lắm hắn ta mới tìm được một nơi ổn áp để ở, cuối cùng lại bị người khác ép tới mức phải bỏ đi.

Huyết áp của Vương Gia Hạo tăng lên khi nghĩ đến điều này. Một năm trước, hắn chẳng những không thể thành công chiếm tiện nghi(1) của cô bé cùng phòng bệnh, mà còn gặp phải phiền toái sau đó bị đuổi về tỉnh G. Vương Gia Hạo cảm thấy mình đã kiềm chế để bớt phóng túng hơn rất nhiều. Rõ ràng có một trường cấp hai gần Ngũ Gia Quan nhưng hắn không dám quanh quẩn ở đó.

Vương Gia Hạo vốn cho rằng mình đã “từ ác trở về chính nghĩa”, lúc này lại cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn chỉ gϊếŧ vài con mèo hoang và không hề chọc tức ai, nhưng lại bị đối xử thậm tệ. Sát ý sôi sục trong lòng khiến Vương Gia Hạo không thể ngủ được.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn ta lấy máy tính ra và kết nối internet bằng điểm phát sóng di động. Với vẻ mặt ủ rũ, hắn dùng phần mềm để theo dõi IP của người đã đăng chiếc video tố cáo, dẫn đến việc “sự nghiệp huy hoàng” của hắn bị hủy hoại.

Dù sao thì Vương Gia Hạo cũng lớn hơn Diêu Học Bác mười tuổi, chơi game trên máy tính cũng lâu hơn. Trong vòng vài phút, IP của người đăng đã được truy tìm đến khu vực Ngũ Gia Quan thuộc thành phố An Dương của tỉnh G.

"Mẹ kiếp! Đúng là con khốn này!"

Vương Gia Hạo không nhịn được chửi mấy câu. Sau đó hắn lại cảm thấy có gì không ổn. Ở tỉnh G có câu nói “mười dặm phát âm khác nhau, trăm dặm phong tục khác nhau”. Người dân từ các làng khác nhau sẽ nói giọng không giống nhau.

Lâm Tiêu lớn lên ở thị trấn Mao Xương, cách thành phố An Dương hơn 40 km. Cô ấy cũng nói tiếng Quan thoại Tây Nam, nhưng cách phát âm của cô khác với người An Dương, giọng quê sẽ nặng hơn. Vương Gia Hạo là người gốc thành phố An Dương, đương nhiên có thể nghe thấy sự khác biệt rõ ràng về giọng điệu.

Chưa kể khi Lâm Tiêu chuyển đến ngôi nhà tự xây của gia đình họ Diêu cách đây nửa năm, nước da của cô đen như người châu Phi và thoạt nhìn trông giống một đứa con gái nhà quê. Một người từ quê lên thành phố mới hơn nửa năm, thì làm sao có thể biết được ngôi nhà cũ của Vương Gia Hạo ở đâu mà vào trong quay video vạch trần.

Hơn nữa, trong căn phòng thuê của Lâm Tiêu không có máy tính. Ngay cả chiếc điện thoại di động cô dùng cũng chỉ có giá hơn 1000 nhân dân tệ. Chưa nói đến việc cắt video, cài phần mềm chỉnh sửa cũng là quá đắt đối với cô rồi. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của cậu con út nhà họ Diêu hiện lên trong đầu Vương Gia Hạo.

Người lớn trong gia đình đó đều đi vắng, chỉ có Diêu Học Bác học cấp 3 trong thành phố hiện đang trông nhà. Anh chàng này có một chiếc máy tính và có vẻ như anh có mối quan hệ khá tốt với Lâm Tiêu ở tầng dưới. Vương Gia Hạo vô cùng phẫn nộ, mặt mũi có chút vặn vẹo.

Hắn đã hiểu ra, không chỉ có một đứa trẻ đáng chết nhắm vào mình mà là tận hai đứa. Cũng may hắn tâm tính tốt, không thì đã bỏ sót người cần phải báo thù. Vương Gia Hạo cất laptop, từ trong vali lấy ra một con dao găm dài bằng cẳng tay.

Con nhóc họ Lâm chỉ có một bà già trong phòng, còn thằng nhóc Diêu Học Bác sống một mình trên tầng bốn. Gϊếŧ ba người quả thực là một thử thách. Nhưng chỉ cần Vương Gia Hạo cẩn thận và hành động nhanh chóng, hắn sẽ có thể “giải quyết” họ một cách hoàn hảo.

Nghĩ một lúc, Vương Gia Hạo lấy ra một viên thuốc giảm đau khác, trước tiên uống hai viên. Cơn đau sau khi thuốc hết phát huy tác dụng sẽ khiến hắn mất khả năng hoạt động. Vương Gia Hạo không muốn gặp sự cố trước khi trốn thoát.

Vào lúc ba giờ sáng, Vương Gia Hạo đã thay quần áo và mang theo dao găm, nhảy ra khỏi ngôi nhà mái bằng mà mình ẩn náu và đi dọc theo nhà kho của xưởng sản xuất đồ nội thất.

Hắn chỉ mải lo luyện tập các bước gϊếŧ người và hình dung các lối thoát trong tâm trí, mà không để ý thấy cách đó không xa, một con mèo cỡ lớn với bộ lông màu cam trắng đang lặng lẽ đi theo mình.

Vương Gia Hạo bước ra khỏi chợ Hoa Điểu, đi đến bên đường vành đai ngoài. Hắn ta đợi vài phút thì thấy một chiếc taxi chạy ngang qua, vội vàng vẫy tay ngăn lại.

Không sử dụng APP gọi xe trực tuyến mà gọi taxi ngẫu nhiên, đương nhiên là để che giấu tung tích. Một khi vụ án gϊếŧ người rồi bỏ trốn bị vạch trần thì sau khi cảnh sát xác định Vương Gia Hạo là nghi phạm, họ chắc chắn sẽ lấy được lịch sử đặt xe của hắn.

So với một APP gọi taxi trực tuyến luôn có lịch trình chính xác, rõ ràng việc điều tra các tuyến taxi ngẫu nhiên chạy khắp thành phố sẽ khó khăn hơn nhiều. Mặc dù đi taxi vẫn sẽ bị cảnh sát phát hiện, nhưng ít nhất có thể giúp hắn có thêm nhiều thời gian để trốn thoát.

Vào lúc 3:40 sáng, người giao hàng ca đêm đang đứng bên đường phố thương mại Vườn Phúc Kiến và đợi nhà hàng 24 giờ giao đơn đồ ăn cho mình. Anh ta bỗng nhìn thấy một chiếc taxi chạy ngang qua trên đường. Trên nóc chiếc xe này cũng có một con mèo cỡ lớn uy nghiêm đang đứng vững vàng ở đó.

Người giao hàng: "..."

Lúc 3:54 sáng, Vương Gia Hạo cố tình xuống xe ở ngã tư rồi đi bộ về Ngũ Gia Quan, hắn bước vào ngôi nhà tự xây của gia đình họ Diêu với dáng vẻ quen thuộc. Nhẹ nhàng đi lên tầng hai, Vương Gia Hạo dừng lại một chút rồi tiếp tục di chuyển. Có hai người sống trong căn phòng của con nhóc họ Lâm trên tầng hai.

Mặc dù người kia là một bà già nhưng cũng không có gì phải lo lắng cả. Tuy nhiên, nếu Vương Gia Hạo vô tình đánh thức một trong hai người khi đang gϊếŧ người còn lại và họ bắt đầu la hét, thì hắn sẽ phải bỏ chạy nhanh chóng, cũng sẽ không có thời gian để gϊếŧ chết tên nhóc họ Diêu ở tầng bốn.

Vương Gia Hạo không tin một cô gái nhà quê mới vào thành phố được nửa năm lại biết nhà cũ của hắn ở đâu, cũng không nghĩ rằng một người mộc mạc, thậm chí còn không có máy tính như Lâm Tiêu, lại có khả năng tự quay và chỉnh sửa video. Tên khốn họ Diêu chắc chắn là kẻ đồng lõa trong việc này.

Cho dù Vương Gia Hạo đoán sai, Diêu Học Bác không hề có chút liên quan nào tới chuyện này thì hắn cũng không quan tâm. Vương Gia Hạo đã hạ quyết tâm gϊếŧ người, sau đó chạy trốn đến chân trời góc bể. Đâu cần để ý liệu có bao nhiêu linh hồn vô tội đã chết dưới tay mình.

Tưởng tượng đến một “tương lai tốt đẹp” sau khi gϊếŧ thành công ba mạng người rồi trốn đi ngàn dặm mà không bị trừng phạt, hơi thở của Vương Gia Hạo dần trở nên nặng nề. Sau khi đã gϊếŧ rất nhiều mèo, hắn không còn cảm thấy thỏa mãn nữa.

Lúc này, Vương Gia Hạo chẳng những không có ý định lùi bước, mà thậm chí còn bắt đầu cảm thấy hưng phấn run rẩy khi có thể gϊếŧ được ai đó. Đi đến tầng ba, Vương Gia Hạo không rẽ vào hành lang mà lấy ra con dao găm rồi từng bước một tiến lên tầng bốn.

Ba Ba Thác Tư chậm rãi đi theo Vương Gia Hạo, chỉ cách hắn mấy bước, anh có chút kinh ngạc. Hóa ra tên này muốn gϊếŧ bạn của người hầu. Sát khí sôi sục trong cơ thể Vương Gia Hạo rõ ràng đến mức chúa tể thảm họa không thể không cảm nhận được.

Ba Ba Thác Tư chẳng mấy hứng thú về vấn đề tình yêu và hận thù giữa con người với nhau, chỉ cần Vương Gia Hạo không mang theo năng lượng hắc ám của mình tìm cách rời đi thì Ba Ba Thác Tư không quan tâm hắn muốn làm gì.

Lười biếng ngáp một cái, Ba Ba Thác Tư không còn hứng thú đi theo Vương Gia Hạo nữa, anh xoay người đi xuống lầu, trở về phòng của người hầu ngủ tiếp. Vương Gia Hạo hoàn toàn không biết phía sau đang xảy ra chuyện gì, hắn lặng lẽ đi lên tầng bốn, lẻn về phía phòng Diêu Học Bác.

Phòng anh tối om, từ ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng ngáy của thiếu niên nằm bên trong. Vương Gia Hạo đứng ở ngoài cửa yên lặng lắng nghe một hồi. Sau khi xác nhận Diêu Học Bác đã ngủ, hắn liền thò tay vào túi quần lấy ra một sợi dây thép mỏng.

Ngôi nhà tự xây của gia đình họ Diêu được xây dựng cách đây hơn 10 năm, mỗi phòng ở tầng trên và tầng dưới đều có khóa cửa, nhưng mức độ an ninh của ổ khóa thực sự không tốt. Vương Gia Hạo đã sống ở đây hơn 1 năm, từ lâu đã phát hiện ra rằng để tiết kiệm tiền, nhà họ Diêu thậm chí còn lắp đặt ổ khóa hạng A nguyên bản trên cửa tầng 4 của nhà mình.

Hắn đẩy sợi dây thép vào lỗ khóa và loay hoay chưa đầy một phút thì một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng Diêu Học Bác đã bị cạy mở. Vương Gia Hạo đứng ngoài đợi một lúc rồi mới rón rén đẩy cửa bước vào.

Một tay hắn cầm con dao lộn ngược, tay còn lại vươn ra dò dẫm về phía trước, di chuyển từng bước một, từng chút một về hướng phát ra tiếng ngáy. Ánh sáng xanh mờ nhạt nhấp nháy trên màn hình máy tính của Diêu Học Bác là thứ ánh sáng duy nhất trong phòng.

Với nguồn sáng yếu ớt này, người đã thích nghi với bóng tối như Vương Gia Hạo, có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ “phình ra” được bọc trong chăn trên chiếc giường đơn dựa vào tường. Đây là vụ gϊếŧ người đầu tiên của hắn.

Hơi thở của Vương Gia Hạo một lần nữa trở nên nặng nề không thể kiểm soát, cảm giác hưng phấn run rẩy kỳ lạ từ tận đáy lòng lại dâng lên. Da đầu hắn tê dại, mọi tế bào trong cơ thể dường như đang gào thét, thúc giục hắn tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt đến gần điểm giới hạn của não bộ.

Đây sẽ không bao giờ là vụ gϊếŧ người cuối cùng của Vương Gia Hạo.

Vương Gia Hạo nghe được nhịp tim của chính mình, nó như đang chơi một bản giao hưởng cuồng nhiệt, ngày càng đến gần chiếc giường đơn nơi sắp vang lên “bản thánh ca” của cuộc đời hắn. Vương Gia Hạo gần như có thể nghe thấy tiếng thở của chàng trai trẻ đang nằm trên giường.

Cùng lúc đó, trong phòng Lâm Tiêu ở tầng hai, Ba Ba Thác Tư vừa mới ngủ đột nhiên mở mắt ra. Lực đẩy của vị diện này đã được buông lỏng. Con người sở hữu năng lượng đen tối mà chúa tể thảm họa đang ngày đêm theo dõi không còn bị ngăn cách với anh bởi quy luật vị diện nữa.

Mãnh thú hấp hối đến từ tầng thứ bảy của ma giới chui ra từ cơ thể của con mèo nhỏ. Sinh vật ma giới này bị thương trong một trận chiến khốc liệt và đã giả vờ cho nổ tung sào huyệt của mình để bức lui kẻ thù.

Anh đem bản thân hóa thành một cái bóng hư ảo, xuyên qua hai tầng và lên đến tầng bốn trong tích tắc, xuất hiện phía sau con người từ lâu đã khiến anh thèm khát. Vương Gia Hạo đang say sưa tận hưởng trải nghiệm gϊếŧ chóc liền giơ cao cánh tay và dùng dao găm định đâm thiếu niên trên giường.

Con mãnh thú với đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mở miệng sau lưng hắn ta. Một tiếng “phù” vang lên, con dao găm sắc nhọn rơi xuống chiếc chăn bông mềm mại. Dưới chăn, Diêu Học Bác vẫn không hay biết gì. Kẻ đột nhập vào phòng cách đây không lâu và cố gắng gϊếŧ anh đã biến mất.

Trong phòng của người thiếu niên, con mãnh thú gần như hòa làm một với bóng tối, liếʍ môi dưới của mình. Con người mà anh vừa nuốt vào không hề ngon miệng, linh hồn tội lỗi của Vương Gia Hạo còn chưa kịp ủ ra năng lượng hắc ám thực sự. Ba con mèo cổ trong cơ thể hắn quả thực có năng lượng vật chất tối khá thuần khiết.

Điều này mang lại cho người đang bị đói lâu ngày như Ba Ba Thác Tư một cảm giác đã biến mất từ lâu. Cảm giác như vừa ăn một món điểm tâm khá ngon miệng. Trong bóng tối, Ba Ba Thác Tư duỗi lòng bàn tay với đầy móng vuốt rồi vươn về phía cậu bé loài người đang ngủ trên giường.

Những móng vuốt sắc nhọn có thể dễ dàng xé nát con người thành từng mảnh đã bị một rào chắn mềm dẻo nhưng không thể phá hủy chặn lại 1 cm ở ngoài. Ba Ba Thác Tư lặng lẽ rút tay lại. Vị diện này vẫn đang bài xích anh, cơ thể của anh thậm chí còn không được phép tiếp xúc trực tiếp với các sinh vật sống trong vị diện.

Cho dù là người hầu của mình thì Ba Ba Thác Tư cũng chỉ có thể làm điều gì đó sau khi Lâm Tiêu “tự nguyện” tiếp nhận dấu ấn tinh thần và bước vào ma trận tâm linh của anh. Chẳng hạn như việc anh nâng Lâm Tiêu lên và ép cô phải đồng ý với điều kiện của mình.

Vậy làm sao mà quy luật của vị diện này lại có thể đột nhiên cho phép Ba Ba Thác Tư nuốt chửng anh chàng đó? Ba Ba Thác Tư có chút bối rối rồi lắc đầu. Chúa tể thảm họa vẫn đang trong trạng thái hấp hối và rất yếu. Anh nhanh chóng biến mất khỏi phòng, xuyên qua hai tầng và trở về cơ thể con mèo mà mình đã biến đổi bằng ma pháp trước đó.

Vài giờ sau, Diêu Học Bác tỉnh dậy, anh nhìn con dao găm trên giường với vẻ mặt khó hiểu. Một ngày sau, tức là thứ sáu, người buôn đồ chơi thuê căn nhà mái bằng ở chợ Hoa Điểu lái chiếc xe bán tải của mình đi đến để chuẩn bị khai trương. Anh ta cũng bối rối trước chiếc vali lớn bất ngờ xuất hiện trong cửa hàng.

Chú thích:

(1) Chiếm tiện nghi: trong trường hợp này ám chỉ hành vi biếи ŧɦái, cố ý chọc ghẹo với nghĩa xấu.