Chương 20: Người trúng mèo cổ

Phản ứng đầu tiên của Diêu Học Bác là tiếc nuối vì đã không tìm cớ sớm hơn để thăm dò người thuê nhà ở tầng ba. Nếu biết kẻ ngược đãi mèo đang ở ngay trước mắt mình thì anh đâu cần phải thức khuya suốt đêm tìm kiếm manh mối. Trong vài ngày qua, đầu tiên anh đi khắp nơi tìm những cư dân cũ của Ngũ Gia Quan để hỏi xem họ có chụp ảnh những con mèo hoang từng hoạt động ở đây hay không.

Sau khi hỏi thăm và sưu tầm một số bức ảnh về mèo hoang, anh đã tìm kiếm những điểm tương đồng giữa các video về mèo trên internet. Nếu không phải phần mềm nhận dạng hình ảnh hiện nay khá tiên tiến thì khối lượng công việc này sẽ không thể được hoàn thành bởi một người.

Sau nhiều lần tìm kiếm, Diêu Học Bác xác định rằng trong số các video được tung ra, cái có nhiều mèo giống với những con mèo hoang đã biến mất ở Ngũ Gia Quan nhất là video của blogger khá nổi tiếng trong chuyên mục thú cưng trên một trang web video. Blogger có ID là "nhật ký giải cứu mèo" này cũng chính là người đã đăng cái video "nhật ký giải cứu mèo nhỏ màu trắng cam" mà Diêu Học Bác đã xem trước đó.

Video đăng trên các trang web sẽ hiển thị địa chỉ IP. Nhưng các địa chỉ IP được hiển thị công khai thường chỉ là các tỉnh. Diêu Học Bác đã tốn rất nhiều công sức và thậm chí còn trả tiền mua phần mềm chuyên nghiệp trước khi tìm ra IP của blogger "nhật ký cứu mèo".

Anh chàng đó ở thành phố An Dương và địa chỉ IP cuối cùng có thể truy tìm được là ở Ngũ Gia Quan. Sau khi dò theo bước này, Diêu Học Bác quay đầu nghiên cứu đoạn video "nhật ký giải cứu chú mèo nhỏ trắng cam" lần đầu tiên lọt vào tầm mắt của anh và quả nhiên đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

"Trời ạ. Tôi đi khắp nơi điều tra, hóa ra tên này luôn ở ngay dưới mũi tôi. Cái quái gì vậy, tôi còn tưởng Hoàng Mao ở tầng hai đáng nghi hơn, nhưng không ngờ đó lại là tên khốn Vương Gia Hạo."

Lâm Tiêu nghe được giọng điệu bất thường của anh, thắc mắc hỏi.

"Anh quen biết người tên Vương Gia Hạo này à?"

“Không tính là quen biết, tôi chỉ biết hoàn cảnh gia đình họ thôi. Anh ta cũng là thành viên của Ngũ Gia Quan và từng sống ở phố Thủy Kính. Nhưng chúng tôi không quen thân. Anh ấy hơn tôi khoảng mười tuổi."

Diêu Học Bác đáp.

“Lúc tôi còn học mẫu giáo, anh ấy và bố mẹ đã chuyển đi tỉnh khác. Năm ngoái anh ta về tỉnh G vì mâu thuẫn với bố mẹ. Ngôi nhà cũ của họ bỏ trống kể từ khi ông bà qua đời, nhiều năm không được sửa chữa và đổ nát như một ngôi nhà ma cho nên anh ta đến thuê nhà tôi để ở."

Lâm Tiêu gật đầu, cách nhau ba tuổi còn có khoảng cách thế hệ, huống chi là cách nhau mười tuổi, họ nhất định không thể chơi cùng nhau. Sau một lúc suy nghĩ, cô nói.

“Anh ấy có người thân ở địa phương không?”

Diêu Học Bác lắc đầu đáp.

"Không có, nếu có thì tại sao còn đến thuê nhà của tôi? Hộ khẩu của gia đình họ đã chuyển đi tỉnh khác hơn mười năm trước. Họ thậm chí còn không cần ngôi nhà cũ của ông bà Vương.”

Nói tới đây, cậu chủ nhà lại lần nữa cảm thấy buồn bực.

"Lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều này sớm hơn. Vương Gia Hạo ở nhà tôi hơn một năm, chưa bao giờ rời khỏi nhà. Khi mọi người hỏi tại sao không đi làm thì anh ta luôn nói rằng mình đang làm việc ở nhà. Sao tôi lại không nghĩ ra điều này chứ?"

Lâm Tiêu vội hỏi.

"Cậu chủ nhà, ngôi nhà cũ của họ Vương nằm ở chỗ nào của đường Thủy Kính?"

Diêu Học Bác suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Tôi nhớ hình như là ở cuối ngõ phố Thủy Kính, sao cô lại hỏi chuyện này?”

“Phòng Vương Gia Hạo ở có diện tích bằng phòng tôi nên anh ta không thể giấu được gì. Nếu nuôi một con mèo trong phòng thì sẽ bị hàng xóm phát hiện."

Lâm Tiêu nói tiếp.

"Tức là anh ta nên có những chỗ khác để nhốt mèo, hành hạ chúng và quay video, phải không? Cậu chủ nhà, anh có nghĩ rằng Vương Gia Hạo này sẽ sử dụng ngôi nhà cũ của họ làm nơi ngược đãi mèo không?"

Diêu Học Bác lập tức hít một hơi.

“Hơn nữa, ban ngày anh ta không ra ngoài không có nghĩa là ban đêm anh ta sẽ không ra ngoài.”

Lâm Tiêu bình tĩnh phân tích.

“Ngũ Gia Quan ban đêm cực kỳ tối tăm. Nếu Vương Gia Hạo lặng lẽ ra ngoài sau mười hai giờ và trở về trước bình minh. Ai có thể nhìn thấy chứ? Những người thuê nhà sống ở đây, trong đó có tôi, đi làm và tan ca vào một thời gian cố định.”

“Chỉ cần chú ý thì anh ta có thể nắm bắt được khung giờ ra vào của chúng tôi. Nếu tránh xa được khoảng thời gian này, thì cho dù anh ta có ra ngoài hàng đêm cũng sẽ không bị ai phát hiện.”

Diêu Học Bác vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt trên bàn máy tính.

"Chúng ta đi xem một chút nhà cũ của họ Vương."

Lâm Tiêu tin rằng trong máy tính của Vương Gia Hạo nhất định phải có bằng chứng và Diêu Học Bác cũng đồng ý. Nhưng bằng chứng này không dễ dàng có được. Trước hết, việc tra tấn và gϊếŧ mèo hoang thực sự không vi phạm pháp luật. Không có cách nào gọi cảnh sát, cũng không có cách nào vào phòng Vương Gia Hạo mở máy tính của anh ta để tìm kiếm bằng chứng mà không vi phạm pháp luật.

Về việc đột nhập vào máy tính của anh ta tìm chứng cứ thì Diêu Học Bác nghĩ rằng mình không có khả năng đó, vì anh chỉ là một học sinh trung học bình thường. So với việc tìm kiếm hacker để hack máy tính của Vương Gia Hạo một cách phi thực tế, việc thu được bằng chứng công khai từ các kênh khác để có thể “gϊếŧ chết” Vương Gia Hạo và chấm dứt nạn lạm dụng mèo rõ ràng là đáng tin cậy hơn.

Ngôi nhà cũ của gia đình họ Vương nằm trong một con hẻm sâu ở phố Thủy Kính. Khu vực này có rất nhiều ngôi nhà cổ, những con hẻm ngoằn ngoèo, hẹp và sâu. Diêu Học Bác đã không còn lui tới nơi này nhiều kể từ khi anh học cấp hai. Hai người họ đến đây giữa ban ngày, Diêu Học Bác lúc đầu đã đi sai và rẽ vào con đường phụ dẫn lên núi.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng đến được đúng nơi. Đứng trước một tòa nhà nhỏ hai tầng đổ nát, Diêu Học Bác quan sát cách bố trí của tòa nhà ngói kiểu cổ này một lúc rồi mới cất lời.

"Chắc là căn nhà này. Hồi tiểu học tôi từng chơi trốn tìm ở đây. Lúc đó trong nhà cũng không có gì tồi tàn, cửa ra vào và cửa sổ đều còn nguyên vẹn."

Lâm Tiêu gật đầu sau đó cúi đầu nhìn những bậc đá phủ đầy rêu rồi đưa mắt nhìn lên trên tấm cửa bị nghiêng do trục đã lỏng. Loại nhà cổ này có tường gạch đỏ, mái ngói xanh thường lắp bậu cửa hoặc bậc thềm trước cửa chính. Rêu trên bậc thềm của ngôi nhà cổ này dày đặc và không có dấu vết bị giẫm đạp. Giữa tấm cửa dốc và khung cửa có mạng nhện dày đặc, như thể đã lâu không được đẩy ra.

Tuy nhiên, Lâm Tiêu không nghĩ rằng mình đã đoán sai. Có một điều chắc chắn là tên khốn Vương Gia Hạo sống ở tầng ba là một kẻ bạo hành mèo. Phòng của anh ta không thể được sử dụng làm bối cảnh để quay video ngược đãi mèo, chắc chắn rằng phải có hiện trường khác.

Sau khi xác nhận cổng không phải là hướng Vương Gia Hạo vào nhà cũ, Lâm Tiêu mới chuyển sự chú ý sang cửa sổ bên cạnh. Khung cửa sổ gắn trên bức tường gạch đỏ đã mục nát và rơi ra, chỉ còn lại một ô cửa trống rỗng. Các góc và phía trên ô cửa hình vuông cũng bị bao phủ bởi mạng nhện, nhưng nó không dày và bụi bặm mà chỉ có một lớp mỏng.

Dựa theo kinh nghiệm sống ở nông thôn nhiều năm của Lâm Tiêu, tối đa chỉ cần hai hoặc ba ngày để dệt xong tấm lưới này. Vương Gia Hạo bị mèo cổ phản phệ hai, ba ngày không ra ngoài rồi. Lâm Tiêu lại càng chắc chắn rằng mình đã tìm đúng nơi. Cô hất cằm về phía Diêu Học Bác, một tay ôm chủ nhân mèo nhỏ, tay kia đẩy nó vào lỗ cửa sổ rồi gọn gàng nhảy vào nhà. Từ bên ngoài lỗ cửa sổ có thể nhìn thấy lớp bụi dày đặc trong nhà và đồ đạc mục nát khắp nơi.

Diêu Học Bác có chút miễn cưỡng khi bước vào một ngôi nhà không khác gì căn nhà bị ma ám. Nhưng anh lại càng không muốn xấu hổ trước mặt cô gái kém mình một tuổi nên vẫn cố bịt mũi, chui vào trong. Ngôi nhà cũ này đã bị bỏ trống hơn mười năm. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì dù ở góc độ nào cũng không giống như có người từng ra vào nơi đây. Tuy nhiên, ngay khi bước vào bên trong, đặc biệt là vào ban ngày, sẽ có thể thấy rõ những sai sót.

Phòng khách ngổn ngang đồ đạc rách nát, đầy bụi và mạng nhện. Có một loạt dấu chân được để lại rõ ràng sau nhiều chuyến đi, dẫn đến một trong những căn phòng. Lâm Tiêu và Diêu Học Bác vào nhà qua cửa sổ, nhìn nhau và đi theo dấu chân dẫn về phía phòng. Căn phòng này sạch sẽ hơn nhiều so với phòng khách giống như ngôi nhà ma bên ngoài. Rõ ràng nó đã được ai đó đặc biệt dọn dẹp.

Trên mặt đất không có quá nhiều bụi bặm, trên tường không có mạng nhện, cũng không có đồ đạc bừa bộn, chỉ có một chiếc bàn vuông lớn đặt dựa vào bức tường bên trong. Trên chiếc bàn không có một hạt bụi nào, chỉ có một chiếc l*иg dây mỏng sơn trắng. Trong l*иg có một bát nước, thức ăn cho mèo và một hộp vệ sinh. Mặc dù không có mèo ở đây, nhưng trên bàn có vài vết màu nâu sẫm không đều có vẻ chưa được lau sạch.

Ngoài ra, còn có một ít lông mèo trắng dính máu và một số vết máu chưa được lau sạch. Xung quanh có mùi hôi thối thoang thoảng, trộn lẫn với mùi mốc của tòa nhà cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm này, khiến người ta bất giác có chút ngột ngạt. Lâm Tiêu đang ôm chú mèo con màu trắng cam và Diêu Học Bác đang cầm điện thoại di động, đều im lặng. Video cuối cùng đã được đăng của ID "nhật ký giải cứu mèo" là về một con mèo nhỏ màu trắng. Vẻ mặt của Diêu Học Bác rất khó coi.

"Chụp ảnh lại đi."

Lâm Tiêu thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo nhỏ màu trắng cam mà mình đang ôm trong lòng. Cô mơ hồ hiểu rằng trước khi chủ nhân ngoài hành tinh của mình du hành đến Trái Đất và ký sinh vào cơ thể chú mèo con màu cam trắng mà cô nhặt được, thì có một sinh linh nhỏ bé đã âm thầm biến mất trong đống rác lạnh lẽo ở ngã ba đường.

Vài giờ sau, một tiêu đề là ((nhật ký giải cứu mèo, lời nói dối khủng khϊếp)) được phát hành trên nhiều trang web video của quốc gia.

Trên tầng ba của gia đình họ Diêu, Vương Gia Hạo vừa mới ngủ được một lúc nhờ thuốc giảm đau, lại bị đánh thức bởi cơn đau từ bụng. Ngoài trời đã tối, hắn ngồi dậy, mò mẫm trên bàn chắn giường một lúc để tìm điện thoại, sau đó mở màn hình xem giờ rồi bật đèn pin trên đó lên. Căn phòng bừa bộn do ban ngày hắn đã tự mình đập phá vì quá đau đớn, không thể chịu nổi và dường như muốn phát điên.

Vương Gia Hạo lúc này cũng không thể quá quan tâm đến đống đổ nát đó. Ôm bụng giẫm lên đồ vật ném trên sàn, hắn loạng choạng đi đến bàn máy tính, run rẩy rót nước và uống thuốc. Cần có thời gian để thuốc phát huy tác dụng, khoảng thời gian chờ đợi thuốc phát tác là khó khăn nhất đối với Vương Gia Hạo.

Đặt cốc nước xuống, hắn lảo đảo quay lại giường với khuôn mặt tái nhợt, ôm bụng cuộn tròn như một quả bóng. Nửa giờ trôi qua, Vương Gia Hạo đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Thuốc giảm đau vẫn rất hiệu quả. Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn chặn cơn đau ở bụng, nhưng ít nhất sẽ không đau đến mức không thể cử động.

“Chết tiệt! Con mẹ nó!”

Sau khi yếu ớt chửi vài câu, Vương Gia Hạo cuối cùng cũng cử động được, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh. Hắn mở vòi, thấm khăn tắm rồi thản nhiên lau mồ hôi trên mặt và cổ. Không biết có chuyện gì nhưng mấy ngày nay hắn bị đau bụng dữ dội. Nếu không uống thuốc giảm đau hoặc nếu thuốc giảm đau hết tác dụng thì hắn có lẽ sẽ bị tra tấn đến chết.

Vương Gia Hạo biết rất rõ mình không bị viêm ruột thừa, do ruột thừa của hắn đã được cắt một năm trước. Cũng vì có chuyện đã xảy ra khi hắn đang ở bệnh viện để phẫu thuật mới khiến hắn bị gia đình đuổi về tỉnh G. Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Vương Gia Hạo lại nổi cáu, nảy sinh ý định muốn phá hủy thứ gì đó.

Nghĩ rằng chỉ mới mười giờ tối, hàng xóm bên chắn và tầng dưới đều ở nhà, rất có thể họ vẫn chưa ngủ nên Vương Gia Hạo không dám bốc đồng. Hít một hơi thật sâu để đè nén sự khó chịu trong lòng, Vương Gia Hạo đun nước nóng, pha một bát mì rồi ngồi xuống bàn. Sau khi bật máy tính, hắn theo thói quen mở trang web video từ mục yêu thích của mình lên.