Chương 19: Bằng chứng không thể chối cãi

Đốt nến cúng đất trời, đốt hương dẫn đường về nhà, đốt giấy để xua đuổi ma quỷ, tất cả những hoạt động này đều phá vỡ sự sắp đặt của những người đứng sau.

Hai bà cháu họ Lâm xong việc đã chạy ra, phiền toái trong phòng bida là do Lâm Tiêu dẫn tới, không thể mặt dày yêu cầu ông chủ thanh toán thù lao về vấn đề này.

Họ chạy nhanh đến nỗi bà nội Lâm đã vất vả suốt một thời gian dài thậm chí không uống một ngụm trà nào, ngược lại thì Cố Bạch, Minh Lan Lan và Ngô Ba kinh ngạc nhìn nhau.

"Bà nội của Tiêu Tiêu thật sự biết trừ tà sao? Chỉ đốt một ít hương và một ít tiền giấy là xong à?"

Minh Lan Lan, người vốn không mê tín, cũng là người đầu tiên nghi ngờ.

"Sao tôi cứ thấy có chút không đáng tin. Họ sẽ không nói dối chứ?"

"Đừng nói nhảm, Tiêu Tiêu không phải loại người như vậy, bà nội của cô ấy cũng không phải."

Ngô Ba sẵn sàng tin tưởng vào hai bà cháu họ Lâm, anh kiên quyết nói.

"Nếu là nói dối thì bà nội Lâm đáng lẽ phải tìm cớ xin tiền ông chủ. Nhưng bà ấy có đòi đồng nào đâu?"

Cố Bạch thực ra có chút do dự, cô sẵn sàng tin tưởng Lâm Tiêu, nhưng bà Lâm thật sự không có biểu hiện ra bất kỳ "ma lực" hữu hình nào cả. Cố Bạch bối rối lên tiếng.

"Thật khó để nói nhưng tôi nghĩ bà nội Tiêu Tiêu khá kỹ tính về những gì mình làm. Chiếc la bàn mà bà ấy lấy ra là đồ cổ, có lẽ bà thực sự có năng lực."

Minh Lan Lan bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người cầm máy hút bụi quét sạch đại sảnh. Nói cho cùng thì sự "lừa dối" này của bà cháu Lâm Tiêu cũng chỉ khiến họ phải dọn thêm một đống nhang và tro giấy. Dù sao hai người cũng không đòi tiền nên quên đi vậy.

Bên kia, hai bà cháu trở về căn nhà thuê cũng không biết mình đã bị coi là kẻ lừa đảo. Họ khóa cửa trốn trong phòng nói chuyện về nam ma ở phòng mạt chược.

"Vừa rồi con thật sự nhìn thấy nam quỷ kia sao? Con cũng thấy hắn biến mất sao?"

Bà Lâm sửng sốt nói.

"Thật ạ, bà nội, khi bà đặt tờ tiền giấy thắp sáng xung quanh con thì tên ma nam đó đã tan biến như bọt biển."

Lâm Tiêu ra hiệu nói.

“Lúc trước ma nam cứ nhìn chằm chằm vào con, nhưng khi con đi vòng quanh tờ tiền thì hắn không còn nhìn con nữa, mà chuyển sang trạng thái ngơ ngác ngây ngốc, như thể không có đầu óc vậy."

Bà Lâm nhìn cháu gái mình với vẻ mặt kinh ngạc, miệng há hốc một lúc lâu, sau đó bà lại mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Tiêu.

"Không đúng. Làm sao có thể nhìn thấy quỷ được chứ? Bát tự của con nặng như vậy, dương khí rất mạnh. Theo lý mà nói thì chắc chắn tà ma phải né tránh. Dù có dùng bất kể phương pháp nào cũng không thể mở được mắt âm dương mới đúng."

Lâm Tiêu nói "dạ" và im lặng quay đầu lại. Cô liếc nhìn chú mèo con màu trắng cam đang nằm vững vàng như núi trên giường, che giấu công lao và danh vọng của mình. Trước đây Lâm Tiêu thực sự không thể nhìn thấy gì cả. Khi còn nhỏ ở quê, cô được dạy rằng có những nơi bẩn thỉu và cô không được đến gần. Người dân trong làng cũng nói rằng đi qua đó sẽ cảm thấy lạnh. Nhưng cô lại chẳng cảm thấy gì.

Bây giờ Lâm Tiêu có thể đột nhiên nhìn thấy ma, dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn chuyện này là do chủ nhân mèo nhỏ ngoài hành tinh này đã nhét rất nhiều thứ vô đầu khi cô rơi vào ma trận tinh thần đó. Bà Lâm quan sát khuôn mặt của Lâm Tiêu một lúc lâu, không thấy nơi này bị người khác động tay chân tổn hại tới sức sống và dương khí. Bà chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng, vui vẻ nói.

“Hãy kể cho bà nghe thêm về con ma nam đó.”

Lâm Tiêu bắt đầu kể lại từ khi cô bị ma nam lạ lùng nhìn chằm chằm lúc vừa bước vào phòng mạt chược.

"Con không biết oan hồn này, sau khi hắn thoát khỏi cũng sẽ không đuổi theo con. Như vậy, có thể con ma nam này đã bị người kia cưỡng ép từ chỗ khác tới giam giữ ở đây, lợi dụng âm sát khí của hắn để nhắm vào con."

Bà Lâm cau mày.

"Bà đã phá bỏ phương pháp bẫy quỷ, con ma chết oan liền biến mất tại chỗ, chắc chắn hắn đã bị giam giữ ở đó rất lâu."

Lâm Tiêu cũng nghĩ tới vấn đề này, lập tức đáp.

“Con làm ở đó hơn nửa năm, chưa từng nghe nói nơi đó có ma. Cho đến hơn một tháng trước, Ngô Ba trong cửa hàng của chúng con, chính là chàng trai trẻ mà bà thấy ban nãy, anh ta đột nhiên nói rằng hình như mình đã nhìn thấy một bóng ma màu trắng trên tầng bốn. Có lẽ ma nam kia đã đến từ lúc đó."

Bà Lâm nghĩ đến Ngô Ba - người mà bà vừa gặp, chậm rãi gật đầu.

"Người thanh niên này dung mạo hiền lành, là người đức độ. Tuy nhiên, dương khí của nó hơi yếu, quả thực rất dễ nhìn thấy thứ dơ bẩn."

Nói đến đây, bà nội Lâm nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi thay đổi.

"Đợi đã, không đúng, thế giới giờ đã bình yên hơn rất nhiều, muốn tìm được một hồn ma chết oan không phải chuyện dễ dàng. Việc bắt ma khác với việc mời ma, rất tốn thời gian. Kẻ gây rối đó có thể đã nhắm tới con từ nhiều tháng trước rồi."

"Không, khoảng thời gian này thậm chí còn phải lùi về trước một đoạn. Mệnh cách của con chỉ là cứng rắn, chứ không phải mệnh cát tường phú quý, không gặp tai họa gì."

"Ngay cả những người có quyền có thế nếu muốn thay đổi cuộc sống cũng sẽ coi thường loại mệnh cách này. Chỉ những bệnh nhân sắp chết mới cần thứ mệnh cách cứng rắn đó."

"Đầu tiên họ biết bát tự của con, sau đó tìm người chịu bỏ tiền ra mua, rồi lại đi kiếm một hồn ma chết oan. Từ đầu tới cuối cũng phải tốn hơn nửa năm, khi đó con vẫn còn ở nông thôn."

Trong mắt bà Lâm dường như ánh lên tia lửa hận.

"Tiêu Tiêu, con đã nói với các bạn cùng lớp ở quê về sinh thần bát tự cụ thể của mình chưa?"

Lâm Tiêu há hốc miệng ngạc nhiên. Sau khi vào thành phố, cô không nói rõ sinh thần bát tự của mình cho những người đồng nghiệp quen biết. Nhưng khi còn đi học thì cô đã từng đề cập đến nó với các bạn cùng lớp của mình. Bởi vì bà của Lâm Tiêu đã nói với cô từ khi còn nhỏ là cô có bát tự cứng rắn, và mệnh cách của cô sẽ đầy rẫy những tai họa cùng vận may.

Lâm Tiêu được bà yêu cầu phải cẩn thận, không hành động liều lĩnh, vì thế cho nên cô luôn ghi nhớ ngày giờ sinh của mình. Bà Lâm nhìn thấy phản ứng của cô liền biết mình đã đoán đúng, vội hỏi.

"Thật sao? Con đã nói điều đó với ai? Lúc ấy ai đã ở đó?"

"Tại nhà của Trần Mẫn."

Lâm Tiêu cố gắng nhớ lại.

“Hôm đó là ngày sinh nhật của Trần Mẫn, con đến nhà cậu ấy chơi. Khi đó, một người bạn cùng lớp đã lật cuốn niên lịch cũ mà ông nội của Trần Mẫn để sau bàn thờ. Lúc buồn chán, chúng con đã xem bát tự của mình.”

Trần Mẫn là bạn học cấp hai có mối quan hệ tốt với Lâm Tiêu. Cô ấy sống ở thị trấn Mao Xương. Lâm Tiêu đến thành phố để tìm việc làm và thuê nhà từ người họ hàng đã được Trần Mẫn liên lạc. Việc người già ở nông thôn giữ cuốn lịch cũ ở nhà là điều bình thường. Một nhóm trẻ vừa tốt nghiệp trung học cơ sở khi buồn chán xem lại lịch để đọc bát tự của chính mình cũng là điều hết sức bình thường.

“Nghĩa là có rất nhiều người biết bát tự của con?”

Bà Lâm lo lắng hỏi. Lâm Tiêu buồn bã đáp.

“Lúc ấy chưa phải Tết Nguyên Đán, nhưng người đi làm xa và người đi học ở tỉnh khác đều đã về. Tất cả con gái và một nửa số con trai trong lớp đều có mặt ở đó, khoảng ba mươi người. Bà biết đấy, Trần Mẫn rất nổi tiếng."

Bà Lâm giơ tay lên xoa xoa giữa trán. Người cao tuổi thường không cho người khác biết ngày sinh nhật cụ thể của mình và các thành viên trong gia đình. Vì nếu ngày sinh và bát tự bị lộ sẽ có khả năng gây ra rắc rối ngoài ý muốn. Chỉ là mọi người không còn tin vào điều này nữa, ngay cả ngày sinh cũng được in trên giấy tờ tùy thân. May mắn là thời gian sinh cụ thể chưa bị in trên đó.

Rất nhiều người đã nghe nói đến bát tự của Lâm Tiêu, và nhiều người trong số họ vẫn đang định cư ở các tỉnh thành khác. Cố gắng tìm hiểu từ những thông tin mơ hồ mà cô cung cấp để biết được ai là người đứng sau mọi chuyện, đối với một gia đình bình thường như nhà họ Lâm thì gần như là không thể.

Lâm Tiêu cảm thấy có chút áy náy, bà nội đã cảnh cáo cô không được tùy ý nói về bát tự của mình, nhưng lúc đó cô không tin, không nghĩ sẽ gây ra rắc rối như vậy.

"Quên đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."

Bà Lâm thở dài lo lắng nói.

“Con cứ đi làm chỗ mà bà đã thả oan hồn kia đi, mục đích của bố mẹ con chưa đạt được nên họ sẽ không bỏ cuộc, những người nhắm đến con sớm muộn gì cũng sẽ quay lại."

Lâm Tiêu dùng sức gật đầu, hưng phấn nói.

“Vậy ngày mai con sẽ đi làm để những người bị phản phệ thấy rằng con vẫn còn sống tốt và họ chắc chắn sẽ thực hiện một số động thái tiếp theo."

Lâm Tiêu không lo lắng như bà nội mình, thay vào đó cô đang mong chờ người phía bên kia tìm tới cửa, càng sớm càng tốt. Có thể cô sẽ nhận được thêm năng lượng đen tối cho kim chủ mèo nhỏ của mình. Bà Lâm không thể quen với cách cháu gái mình tìm kiếm rắc rối dù có chuyện gì xảy ra.

Bà nhướn mày và định mắng Lâm Tiêu. Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng "ầm". Hai bà cháu cùng ngẩng lên, lại nghe thấy trên lầu truyền xuống những âm thanh "bang bang, loảng xoảng, lách cách". Nó ồn ào đến mức khiến bụi bắt đầu rơi trên trần nhà.

“Đây là xét nhà hay đánh trận hả?"

Lâm Tiêu vội vàng đứng dậy, đậy nắp nồi bắp trên bếp từ. Trên lầu chính là tên đã bị mèo cổ phản phệ. Bà Lâm không có thiện cảm với người đàn ông này, bà liếc nhìn sàn nhà bụi bặm và nói.

"Không phải bà đã bảo con nhắc chủ nhà đuổi tên nhóc đó ra ngoài sao? Con có nhắc họ không?"

"Trời đất, con quên mất."

Lâm Tiêu vỗ đầu. Vừa mới cãi lộn ẩu đả với cha mẹ ruột lại phát hiện có người muốn đổi mạng với mình nên cô nhất thời quên mất kẻ ngược đãi mèo họ Vương ở tầng trên. Lâm Tiêu nhấc điện thoại và bấm số của cậu chủ nhà Diêu Học Bác. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, cô chưa kịp nói gì thì anh ta đã hét lên phấn khích.

"Lâm Tiêu, tôi đã có một phát hiện, một phát hiện lớn! Hôm nay mấy giờ cô tan làm?"

"Tôi đang xin nghỉ phép. Hiện tại đang ở nhà."

Lâm Tiêu đáp.

"Vậy bây giờ cô lên tầng bốn đi, nhanh lên!"

Diêu Học Bác cúp điện thoại sau khi dứt lời.

Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó chàu bà nội rồi bế chú mèo con trên giường đi ra ngoài, lên lầu tìm cậu chủ nhà. Sau khi bước vào cầu thang, Lâm Tiêu hạ giọng, giải thích với chủ nhân mèo nhỏ.

"Tiêu Ba, anh nhìn thấy chưa? Bà nội tôi đúng là người có năng lực, thật sự có thể đuổi ma quỷ. Tôi sợ bà nội sẽ phát hiện điều gì đó nếu anh ở một mình với bà, vì vậy tốt hơn hết anh nên ở cạnh tôi."

Ba Ba Thác Tư lười biếng liếc nhìn người hầu, ngáp dài và để cô ôm. Chúa tể thảm họa thực ra không quan tâm đến việc người thân của người hầu biết danh tính của anh. Nếu người hầu có chủ ý riêng thì cũng không quan trọng với Ba Ba Thác Tư.

Miễn là anh có thể tùy ý sai khiến và cô hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao thì Ba Ba Thác Tư mặc kệ người hầu của mình có âm mưu gì trong lòng. Ở lối ra cầu thang tầng 4 có một cánh cửa sắt nhưng thường không đóng. Lâm Tiêu đi thẳng vào hành lang. Nghe thấy tiếng bước chân, Diêu Học Bác từ trong phòng hét lên.

"Lối này, Lâm Tiêu, nhanh tới đây!"

Lâm Tiêu ôm con mèo bước vào. Diêu Học Bác đang ngồi ở bàn lập tức yêu cầu cô nhìn vào màn hình máy tính của anh.

"Nhìn này, tôi vừa tìm thấy nó!"

Trên màn hình là bức ảnh được Diêu Học Bác chụp từ "video giải cứu mèo" mà anh từng cho Lâm Tiêu xem trước đó. Tất cả đều là ảnh chụp màn hình đôi mắt chú mèo con màu cam trắng, trông giống hệt kim chủ mèo nhỏ mà cô nhặt được. Lâm Tiêu quét qua hàng ảnh chụp màn hình và không tìm thấy gì sai, cô bối rối hỏi.

"Anh đã tìm thấy gì?"

"Mắt mèo! Hãy nhìn đồng tử của con mèo đi!"

Diêu Học Bác phấn khích đến mức dùng ngón tay chọc vào ảnh chụp trên màn hình.

"Con mèo trong video này, theo người đăng thì đây là những hình ảnh được chụp ở các giai đoạn hồi phục khác nhau trong quá trình điều trị của nó phải không?"

"Nhưng nếu cô nhìn kỹ sẽ thấy, bất kể đoạn video được công bố quay trong khoảng thời gian nào, thì đồng tử của con mèo này đều có kích thước như nhau và không hề thay đổi. Điều này không hợp lý chút nào!"

Lâm Tiêu sửng sốt một lát, sau đó liền bất ngờ tới mức mở to mắt. Ai từng nuôi mèo đều biết rằng đồng tử của mèo thay đổi theo ánh sáng. Ban ngày nó là một sọc mỏng, còn ban đêm thì giống như đeo kính áp tròng màu. Mèo sẽ có đồng tử khác nhau vào những thời điểm khác nhau.

"Video này liệu có thật sự được chụp trong cùng một khoảng thời gian không?"

Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

"Không!"

Diêu Học Bác đáp lại một cách chắc nịch. Sau đó, anh ta ở trước mặt Lâm Tiêu điều chỉnh hình ảnh đôi mắt của chú mèo con màu cam trắng ở các "giai đoạn phục hồi vết thương" trong video cho cùng kích thước rồi chồng lên nhau.

Ngoại trừ hình ảnh chú mèo con màu cam trắng sắp chết với đôi mắt khép hờ ở đầu video không thể so sánh được thì đồng tử của mắt mèo ở nhiều giai đoạn hồi phục khác nhau đều có thể chồng lên nhau. Diêu Học Bác đang ôm chuột quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Cô thấy đấy, đây chính là bằng chứng. Trong một khoảng thời gian, mèo con bị thương ngày càng nặng. Điều chỉnh độ sáng tối, đảo ngược thứ tự trước sau sẽ cho ra kết quả, hình ảnh trên đoạn video đã qua chỉnh sửa là hình được chụp vào những thời điểm khác nhau, trong những ngày khác nhau. Đây hoàn toàn không phải là video giải cứu mèo, mà là video ngược đãi mèo."

Trên trán Lâm Tiêu hiện rõ những đường gân xanh. Cô bắt đầu cân nhắc nghiêm túc xem có nên tống tên cặn bã trên tầng ba xuống địa ngục như chủ nhân mèo con yêu cầu hay không. Nhưng sự thôi thúc này chỉ kéo dài vài giây.

Nghĩ đến bà nội trong phòng vẫn đang háo hức mong chờ mình học hành và lập gia đình, Lâm Tiêu im lặng đè nén cơn tức giận trong lòng. Nguy cơ vướng vào kiện tụng tính mạng con người vẫn còn quá lớn. Lâm Tiêu bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cậu chủ nhà, có lẽ tôi biết kẻ ngược đãi mèo này là ai.”

Diêu Học Bác đột nhiên quay lại, kinh ngạc hỏi.

"Thật sao? Là ai cơ?"

"Người họ Vương sống trong căn nhà phía trên tôi ở tầng ba."

Lâm Tiêu trả lời đơn giản, sau đó liền giải thích thêm.

“Hôm qua tôi nghi ngờ tên đó nên tìm cớ đột nhập vào nhà anh ta xem xét. Anh ta có máy tính để chỉnh sửa video. Nhà anh ta không có phân mèo hay thức ăn cho mèo và anh ta cũng không nuôi mèo. Nhưng tôi phát hiện ra lông mèo mắc kẹt trong cống nhà vệ sinh và còn có lông mèo trên quần áo của tên khốn đó."

Diễn giải chuyện mèo cổ phản phệ quá phiền phức nên Lâm Tiêu căn bản không nhắc tới. Tuy nhiên, những gì cô nói cũng đã đủ gây chấn động rồi. Diêu Học Bác sốc đến mức nhảy khỏi ghế, hành động như một con ếch sợ hãi.

"Cô chắc chứ?"

Diêu Học Bác hưng phấn hỏi.

“Chắc chắn phải có bằng chứng trên máy tính của anh ta.”

Lâm Tiêu khẳng định là ba con mèo cổ đang cùng nhau "mở tiệc" trong bụng của tên khốn đó không thể được coi là bằng chứng.