Chương 15: Lời nguyền

Lâm Tiêu không hề sợ hãi, nhưng bà nội cô lại thực sự lo lắng cháu gái mình sẽ bị bắt nếu gọi cảnh sát. Bà quay lại lao vào nhà vệ sinh, lấy cây lau nhà rồi đuổi mắng con dâu.

"Ra khỏi đây cho tôi, tránh xa ra. Tôi không muốn nhận hai người. Hãy cút khỏi đây!"

Trần Tú bị sốc khi thấy đứa con gái mà bà cho là không có gì phải lo lắng lại dám đánh người đàn ông của mình, điều đó hoàn toàn làm sụp đổ tam quan của người phụ nữ trung niên này. Bà Lâm lại còn như vậy thì sao Trần Tú dám đứng trong nhà Lâm Tiêu, bà ta hoảng sợ quay người chạy ra ngoài.

Bà Lâm thường đánh con trai của mình khi còn nhỏ nhưng con dâu của bà là người nhà khác. Giá trị quan mộc mạc thực sự khiến bà không thể xuống tay đánh được. Bà Lâm dùng cây lau nhà lộn ngược lại dọa nạt và đuổi Trần Tú ra khỏi nhà. Nhìn thấy con trai đang cố gắng đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt, bà tức giận đến mức quất cây lau nhà về phía Lâm Chân, tiếng lóng trong miệng không ngừng tuôn ra.

"Tên khốn sát thiên đao(1), tên vô lại khảm não xác(2), tôi đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra đứa nghiệt chủng như anh chứ? Tại sao anh không đánh chết tôi luôn đi?”

Tục ngữ có câu, "cận chu giả xích, cận mặc giả hắc"(3). Lâm Tiêu có thể lớn lên thành một đứa không biết sợ là gì thì người đã một tay nuôi dạy cô thực sự phải chịu một phần trách nhiệm. Bà Lâm đã tự mình chăm sóc cháu gái sau khi chồng qua đời.

Mặc dù ngày đó là một góa phụ nhưng bà vẫn có thể tránh khỏi việc bị bọn côn đồ cùng thị trấn và trong làng bắt nạt. Khả năng chiến đấu của bà là có thể tưởng tượng được. Tuy vóc dáng đã giảm đi khi về già, thể lực và lực tay cũng kém xa so với trước đây, nhưng cây lau nhà kiểu cũ trong tay bà Lâm hoàn toàn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt sức lực này. Hành lang chỉ rộng hơn một mét, không còn chỗ để trốn.

Sau khi đứng dậy, Lâm Chân đang muốn lao vào nhà đánh Lâm Tiêu thì đã bị bà già quất liên tục đến mức phải hét lên. Ông ta trừng mắt nhìn Lâm Tiêu đang xem trò vui phía sau bà nội. Sau khi nói "Lâm Tiêu, mày nhớ kỹ chuyện này cho tao", ông ta ôm vợ hoảng sợ bỏ chạy.

Chàng trai tóc vàng hàng xóm đang trốn trong phòng, khi thấy bà Lâm lao ra đánh người liền không quên lôi điện thoại di động ra và vui vẻ quay một đoạn video ngắn. Bà nội Lâm ban đầu chỉ muốn đánh con trai một trận, nhưng sau đó bà nghe thấy con mình nói những lời gay gắt trước khi rời đi thì vội cầm cây lau nhà chạy theo, đuổi hai vợ chồng kia xuống tầng dưới.

Sau khi bị đuổi ra khỏi sân, hai người kia đã quay lại chửi bới. Khi lớn lên, Lâm Tiêu đã chứng kiến bà nội mình đánh người không ít lần, nhưng cô không hề coi trọng việc này chút nào. Sau khi bà nội trở về, Lâm Tiêu ở bên cạnh liền châm dầu vào lửa.

"Bà nội, sao lại không nỡ đánh mẹ con? Nội xem, bà ấy trước khi rời đi còn bày ra bộ dạng đắc ý, tưởng rằng nội không dám làm gì bà ấy đó."

Bà lão giả vờ giận dữ nói.

"Con vẫn còn can đảm để nói, ai bảo con đánh cha mình? Thật vô lý!"

"Con không phản kháng sẽ bị cha đánh. Nếu ông ấy không động tay động chân thì con đánh trả làm gì?"

Lâm Tiêu tự tin nói.

"Mẹ con không làm gì cả. Nội thấy đó, con cũng đâu phải người không biết xấu hổ mà đυ.ng vào bà ấy."

Bà Lâm vừa bực vừa vui nói.

"Con còn hiểu được vậy sao? Thế con cảm thấy xấu hổ nếu đánh mẹ mình, còn bà thì không xấu hổ nếu đánh con dâu mình hả?"

"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, trước tiên nấu chút mì ăn đi."

Lâm Tiêu xin lỗi bà. Bà Lâm là người có nguyên tắc. Con ruột có thể đánh, nhưng con dâu không phải con ruột thì không thể đánh. Lâm Tiêu cũng là một người có nguyên tắc. Ai tấn công cô thì có thể bị đánh, nhưng ai không tấn công thì không thể đánh được. Hai bà cháu đều có chút tiếc nuối vì Trần Tú không bị thương, nhưng cũng không nhắc nữa, quay lại nấu mì và hái rau thơm.

"Bà nội, con nghĩ bố mẹ vẫn chưa chịu thua. Bà trước tiên đừng vội trở về, ở với con thêm mấy ngày đi. Hãy gọi cho hàng xóm cạnh nhà nhờ họ trông coi giùm đất đai hoa màu ở quê."

Lâm Tiêu dỗ dành bà nội của cô và nói.

"Nếu không có bà ở đây, cha con có thể sẽ gọi thêm mấy người lạ tới xử lý, vậy con không phải sẽ chịu thiệt sao?"

Một cuộc ẩu đả nổ ra giữa các thành viên trong gia đình có quan hệ huyết thống. Ngay cả khi bên nhiều người vây quanh bên ít người hơn, thì nó cũng chỉ có thể được coi là xung đột nội bộ gia đình. Khi công an đến họ chủ yếu là hòa giải. Chỉ cần không có gì nghiêm trọng xảy ra là được. Bên gây rắc rối nhiều nhất cũng chỉ phải chịu sự chỉ trích và giáo huấn từ phía công an.

Nhưng nếu một bên gọi người ngoài, thì không còn là vấn đề cùng bản chất nữa. Nghiêm trọng hơn nó có thể được xếp vào tội gây hấn sinh sự. Nếu làm không tốt, còn sẽ bị giam giữ và đưa vào hồ sơ. Vợ chồng Lâm Chân vẫn hy vọng đứa con trai quý giá duy nhất của mình sẽ trở thành một công dân thành phố. Loại hồ sơ này sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của đứa con mà họ xem trọng nhất.

Có cho mười lá gan họ cũng không dám làm xằng bậy. Lợi dụng cơ hội bị cha mẹ gây rắc rối, Lâm Tiêu phải giữ bà mình - một bà đồng hiểu biết về âm dương ở lại bằng mọi giá. Sự hiểu biết của bà Lâm về cảnh sát, viện kiểm sát và luật pháp chỉ giới hạn ở mức "cơ quan nhà nước thích giảng đạo lý hơn xưa". Lâm Tiêu lừa một chút bà liền coi như thật, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Được rồi, bà sẽ ở lại với cháu thêm vài ngày nữa."

Lâm Tiêu trong lòng mừng thầm, lén lút ra hiệu với Ba Ba Thác Tư đang nằm trên giường giống như ông chú. Ba Ba Thác Tư phớt lờ cô mà nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt trầm tư. Khi hai bà cháu bưng bát ngồi ở cửa ăn mì, giọng nói của Ba Ba Thác Tư vang lên trong đầu Lâm Tiêu:

“Hai người đó là bố mẹ ngươi à?”

Ba Ba Thác Tư đang trong tình trạng cận kề cái chết và không có nhiều phép thuật hay sức mạnh tâm linh để sử dụng. Trận pháp tinh thần tạm thời chưa hoạt động đầy đủ cho nên chỉ có anh - cốt lõi của ma trận, mới có thể đơn phương truyền đạt thông tin đến những người hầu có liên kết với trận này. Suy nghĩ của Lâm Tiêu không thể được truyền đi.

Với sự có mặt của bà Lâm thì Lâm Tiêu không thể nói chuyện với một con mèo, vì vậy cô chỉ có thể nghiêng người và nháy mắt với Ba Ba Thác Tư để đáp lại. Ba Ba Thác Tư vẫy đuôi, truyền âm thanh vào trong đầu Lâm Tiêu.

“Hai người đó đã bị nhiễm một loại năng lượng nguyền rủa nào đó.”

Lâm Tiêu ngừng kéo mì, mở to mắt nhìn con mèo trên giường. Cái gọi là lời nguyền có nghĩa là cầu xin ma quỷ hay thần linh mang đến tai họa cho người mình ghét. Cách giải thích cho khái niệm lời nguyền ở vị diện này cũng tương tự với lục địa ma thuật. Đó là mượn sức mạnh siêu nhiên theo một cách nào đó để mang lại tai họa cho ai đó.

Ma vương mèo nhỏ không chỉ có thể phát hiện ra mèo cổ đã xâm nhập vào cơ thể người khác, mà còn có thể nhét mọi thứ kiến thức vào trong đầu mình. Lâm Tiêu chắc chắn rằng Ba Ba Thác Tư sẽ không nói dối cô về vấn đề này. Điều đó có nghĩa là bố mẹ đã đến gặp cô với một lời nguyền nào đó.

Cách duy nhất để ma vương mèo nhỏ hiểu được thế giới siêu nhiên của trái đất là tìm kiếm thông tin trên điện thoại di động của Lâm Tiêu. Đương nhiên, cô sẽ không ngu ngốc đi hỏi anh rằng cha mẹ cô đã mắc phải lời nguyền gì. Im lặng suy nghĩ một lúc, Lâm Tiêu đặt bát xuống, nhìn bà nội, giả vờ tò mò.

"Nội ơi, con có chút khó hiểu, bà cho rằng là loại người nào sẽ thích con, còn nguyện ý bỏ ra nhiều tiền mua quà, muốn cùng con đính hôn?"

"Con cũng không biết sao? Con không phải đã gặp qua người kia ở đây sao? Họ muốn đối tốt với con, nhưng con lại không đồng ý nên người ta mới đi tìm cha mẹ con?"

Ở làng Ưng Nham nơi Lâm Tiêu lớn lên và ở thị trấn Mao Xương, nơi cô theo học, không còn nhiều người trẻ nữa. Suy cho cùng, ở địa phương thực sự có rất ít cơ hội việc làm. Những người trẻ có chút tham vọng thì đang học tập hoặc làm việc bên ngoài, họ hiếm khi không có việc gì làm ở nhà.

Bà nội Lâm luôn nghĩ rằng cháu gái của bà đã gặp phải một tên lêu lổng không đứng đắn trong thành phố. Bà không nghĩ cháu gái mình là loại người sẽ cặp kè với ai đó. Đoán chừng là sau khi cháu gái từ chối đối phương, mới có người khác dùng phương pháp đả động lên con trai và con dâu của bà.

"Làm sao có thể được."

Lâm Tiêu buồn cười chỉ vào mũi mình.

"Không phải là con thừa nhận mình không tốt. Nhưng mà bà ơi, nhìn con như thế này, liệu có người ở quê sẵn sàng trả hàng chục nghìn tệ để mua con về làm vợ hả? Ở thành phố này, người nào mắt mù có thể coi trọng con như vậy, còn không tiếc bỏ ra số tiền lớn?"

Vẻ mặt của bà Lâm đột nhiên trở nên khó diễn tả. Bà có thể nói gì đây, mặc dù Lâm Tiêu và cha cô có mối quan hệ không mấy tốt đẹp, nhưng hai người lại trông rất giống nhau. Lông mày, tóc mai dày và lộn xộn, khuôn mặt thô kệch và thể hình "lưng hùm vai gấu", dù có nói không phải cha con ruột cũng không ai tin.

Bộ dạng này có thể nói là đoan chính, đứng đắn đối với con trai, nhưng đối với con gái quả thực có chút khó hình dung. Ngoài ra, làn da của Lâm Tiêu thực sự không được tốt cho lắm. Mặc dù sau khi vào thành phố, mỗi ngày đều ở trong phòng bida nên đã trắng đi rất nhiều, nhưng màu da của cô vẫn hơi tối so với người dân thành thị. Ngay cả bà Lâm là bà nội ruột cũng chỉ có thể nói được vài lời.

“Cháu gái bà không xấu, ngũ quan đầy đủ, không thừa không thiếu."

So với những cô gái trẻ đẹp trên đường, bà nội Lâm thực sự không thể trái lương tâm mà nói rằng cháu gái của bà sẽ được người dân trong thành phố để mắt, thậm chí là chịu chi rất nhiều tiền vào quà và nhất quyết đòi đính hôn với cô.

“Nếu đó không phải là vấn đề của con, vậy hai vợ chồng nó lại làm sao nữa?”

Bà Lâm nghiêm túc suy nghĩ.

“Chẳng lẽ là có người ở tỉnh khác muốn cưới con sao?”

“Dù con có gả đi đâu thì người đưa quà cũng phải nhìn qua con trước phải không?”

Lâm Tiêu vẫn chỉ vào chính mình.

"Người dân ở tỉnh J giàu hơn tỉnh G của chúng ta rất nhiều. Làm sao người dân ở đó có thể nhìn trúng con được?"

Lâm Tiêu thậm chí còn nhắc nhở bà nội về điều này. Khuôn mặt của bà Lâm đột nhiên trở nên vô cùng khó coi. Nếu vội vàng trả lễ đính hôn mà không gặp nhau thì cuộc hôn nhân kiểu này một là xung hỉ, hai là âm hôn.

Dù có ngồi xổm ở quê quanh năm thì bà Lâm vẫn được tiếp cận với công nghệ hiện đại. Y học ngày nay tiến bộ đến mức hầu hết các bệnh hiểm nghèo thời cổ đại đều có thể chữa khỏi. Đã lâu rồi không ai làm những "việc kia" nữa. Nếu có tiền cưới một cô dâu xung hỉ, thì chi bằng đưa người tới bệnh viện lớn càng sớm càng tốt.

"Không hay rồi. Chẳng lẽ thật sự là có người muốn tiến hành âm hôn? Hai con súc sinh kia thật là! Vừa rồi bà nên đem hai vợ chồng nó đánh chết luôn cho rồi!"

Bà Lâm tức giận đến nỗi tay bắt đầu run rẩy. So với sự tức giận của bà thì Lâm Tiêu lại khá bình tĩnh. Trong thâm tâm cô biết rằng đó không thể nào là âm hôn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Cô là trẻ vị thành niên, sức khỏe tốt, chỉ số IQ bình thường. Nếu muốn tiến hành âm hôn thì cha mẹ cô sẽ phải dính đến mạng người.

Một khi mọi việc thất bại, chưa nói tới chuyện này có ảnh hưởng đến tương lai đứa con trai bảo bối của họ, mà vấn đề là hai người đó có còn cơ hội nuôi dạy con trai mình thành tài hay không. Cha mẹ cô có căn nhà ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh J, con trai họ đang học ở trường tư thục với học phí cực kỳ đắt đỏ. Dù có tham tiền đến đâu, dù có chối bỏ cô đến đâu, thì Lâm Chân và Trần Tú cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.

Mặc dù cảnh sát không giải quyết được nhiều chuyện trong nội bộ gia đình, nhưng cũng không phải là họ không giải quyết được những vụ án gϊếŧ người. Nếu từng xem thêm vài chương trình của CCTV 12, thì sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng “án mạng tất phá” chỉ là một khẩu hiệu cho có lệ.

Lâm Tiêu đỡ bát mì từ tay bà ngoại để tránh cho bà bưng không nổi làm vỡ bát. Cô nắm lấy tay bà và phân tích kỹ lý do tại sao bố mẹ không dám tiến hành âm hôn. Sau khi bà cụ đã bình tĩnh lại, Lâm Tiêu nói thêm.

“Bà nội, đây là điều con nghĩ. Ba mẹ dám đến gặp bà vì họ thực sự cho rằng đã sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho con. Ít nhất bề ngoài thì đó là một cuộc hôn nhân tốt đẹp nên hai người rất tự tin mình cây ngay không sợ chết đứng."

"Tất nhiên, rõ ràng là họ không quan tâm đến suy nghĩ của con. Bà có thấy ba con chỉ nói những điều tốt đẹp về bà mà không hề coi trọng con chút nào không?"

"Dù sao bà cũng sẽ không đồng ý, con còn phải học!"

Bà Lâm tức giận. Lâm Tiêu gật đầu nói tiếp.

"Dù ba mẹ có dự tính thế nào đi chăng nữa, thì tóm lại có một sự thật là vẫn luôn có người sẵn sàng trả một khoản tiền lớn làm sính lễ, để cho hai người họ tới đây bám víu làm phiền chúng ta."

"Bà nội, bà nghĩ xem con có gì tốt mà đáng để người khác bỏ nhiều công sức đến vậy, chỉ để được đính hôn với con?"

Bà Lâm có vẻ bối rối. Đây là điều bà không thể nghĩ ra. Cháu gái của bà đương nhiên có rất nhiều ưu điểm.

Lâm Tiêu hiếu thảo, chịu đựng được gian khổ và học tập cũng rất tốt. Mặc dù đôi khi cô làm những việc có thể khiến mọi người tức giận, nhưng ít nhất cô có đầu óc linh hoạt và không phải loại người sẽ cam chịu thua thiệt.

Nhưng suy cho cùng, cháu gái của bà không tài không sắc. Những người khác có thể muốn gì ở cô?

"Điều này thực sự rất kỳ lạ."

Bà Lâm bối rối đáp.

“Nếu con thuộc thế hệ lớn tuổi hơn, có bát tự cứng và mệnh cách nặng là tốt. Những gia đình mà tổ tiên làm việc ác hoặc gặp xui xẻo còn phải tìm cách cưới được con vào cửa để gạt bỏ "trấn trạch"(4). Ngày nay người ta không còn tin điều này, vậy bên gửi sính lễ kia được lợi ích gì mà yêu cầu bố mẹ con đến đón dâu?"

Lâm Tiêu: "..."

Cô không quan tâm đến vẻ ngoài của mình bị bà nội giáng một "đòn chí mạng", nói một cách kiên quyết.

"Bà nội, trước kia bà nói bát tự của con nặng, thật sự là rất nặng sao?"

"Con nghĩ sao?"

Bà Lâm trừng mắt nhìn cô.

"Nếu bà không trông chừng con từ khi còn nhỏ thì con đã sớm lên thiên đường rồi!"

Lâm Tiêu: "..."

“Không biết tổ tiên nhà họ Lâm có tạo nghiệp gì hay không nữa. Nếu bát tự của con đặt ở tình trạng trước đây, thì sẽ không có ai đang yên đang lành lại dám rước con vào cửa, vì họ sợ con sẽ phá hoại cả gia đình."

Bà nội Lâm rất lo lắng cho cháu gái của mình, ôm đầy một bụng tức quở trách.

“Mệnh cách của con sẽ ổn nếu sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, khi ấy con có thể tùy ý gây rắc rối. Nhưng con lại đầu thai vào một gia đình nhỏ như chúng ta, nếu không để ý sẽ gây ra họa. Vì thế, bà mới yêu cầu con học một số kỹ năng từ bà, tích nhiều âm đức ít đi tai họa, nhưng con lại từ chối."

Lâm Tiêu dở khóc dở cười.

"Trước đây con không hiểu điều này, vậy bây giờ con có thể học từ bà được không?"

"Học cái con khỉ, đi đọc sách của con đi."

Bà Lâm sốt ruột xua tay.

“Người tin vào điều này không có nhiều, sống như vậy sẽ chết đói. Bây giờ, xã hội mới này có nhiều quy tắc hơn trước. Con hãy sống cuộc sống của mình một cách thành thật, dù bát tự có nặng hơn cũng sẽ không cản trở con."

Lúc này, bàn tay đang vẫy của bà Lâm đột nhiên dừng lại. Bà dường như cuối cùng đã nghĩ ra điều gì đó. Khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ kinh hãi mà Lâm Tiêu chưa từng thấy trước đây.

"Bà nội?"

Lâm Tiêu vội vàng tiến lên, lo lắng đỡ cánh tay bà Lâm.

"Đợi đã, bà nghĩ ra rồi. Không phải là con không có lợi ích gì để họ đạt được. Mệnh cách của con rất nặng!"

Bà nội dùng tay trái nắm lấy cánh tay Lâm Tiêu, nghiêm túc nhìn cháu gái và nói.

"Bát tự cứng, mệnh cách nặng, con sẽ là tai họa ngàn năm, nếu có người muốn mượn mệnh cách của con thì trước hết phải đánh bại bát tự của con!"

Chú thích:

(1) Sát Thiên Đao: những lời chửi rủa. Nhắc đến kẻ đáng bị ngàn dao chém thành từng mảnh.

(2) Khảm não xác: nghĩa là chặt đầu, một phương ngữ mang tính xúc phạm, thường được sử dụng ở khu vực Tứ Xuyên và Trùng Khánh để bày tỏ sự lăng mạ (ghê tởm sâu sắc). Thường dùng để nguyền rủa con người rằng họ sẽ gặp xui xẻo, gặp quả báo và không có kết quả tốt. Ngày xưa, người dân Thành Đô (đặc biệt là phụ nữ) thường chửi những người mà họ vô cùng căm ghét là những kẻ bị “chặt đầu”.

(3) Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc: gần son thì đỏ, gần mực thì đen, nghĩa tương tự với câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng của Việt Nam. Là một thành ngữ, xuất phát từ bài "Thái tử Thiếu Phó Châm" của Phó Tuyên xứ Phù Huyền, triều đại Tần. Được dùng để ẩn dụ rằng môi trường khách quan có ảnh hưởng rất lớn đến con người

(4) Trấn trạch: là một sinh hoạt dân gian chủ yếu sử dụng bùa chú, đồ dùng để xua đuổi tà ma, ổn định gia đình. Giữ ngôi nhà được an toàn.