Lâm Tiêu trả lời điện thoại, trên trán nổi gân xanh. Mấy ngày nay cô vừa lo đọc lại sách vừa lo truy bắt kẻ ngược đãi mèo. Quá sốc trước sự thật phũ phàng rằng con mèo mình nhặt được là người ngoài hành tinh nên Lâm Tiêu gần như quên mất chuyện này.
Hai người khó hiểu đó chẳng những không bỏ cuộc mà còn chạy tới tỉnh G, thậm chí tìm đến tận nơi làm việc của cô để gây rối. Ngô Ba ở đầu bên kia điện thoại thấy Lâm Tiêu im lặng, tưởng cô bé thường ngày bất cẩn đang sợ hãi nên nhanh chóng an ủi.
“Tiêu Tiêu đừng sợ, chúng tôi đều sẽ giúp đỡ cô. Bây giờ cô đang ở nhà một mình phải không? Ba mẹ cô có thể đến nhà cô đó. Cô nên nhanh chóng đem ít quần áo và đến nhà chị Bạch ở vài ngày. Chị Bạch đã về dọn phòng rồi, cô cứ đi thẳng qua đó.”
Dù sao thì Lâm Tiêu cũng là trẻ vị thành niên, ông chủ đã thuê cô phải báo cáo với sở lao động địa phương. Người trong phòng bida có thể từ chối cho ba mẹ Lâm Tiêu biết địa chỉ nhà cô. Nhưng nếu vợ chồng họ Lâm mang sổ hộ khẩu đến đồn và báo cảnh sát nhờ tìm con gái chưa đủ tuổi vị thành niên của họ, thì bất kể cảnh sát có biết tình hình cụ thể hay không, họ cũng chỉ có thể giúp tìm ra Lâm Tiêu.
Đồng nghiệp của cô rõ ràng đã đoán trước được tình huống này, thậm chí còn nghĩ ra biện pháp để Lâm Tiêu trốn thoát. Cô rất cảm động. Lâm Tiêu đã làm việc ở phòng bida được nửa năm. Trên thực tế, cô cũng từng trải qua những tình huống bị đồng nghiệp trong cửa hàng coi thường.
Dù sao thì dáng vẻ cô quá mộc mạc quê mùa, lúc mới đến da còn đen như than bánh. Ngay cả Ngô Ba và Cố Bạch là những người rất tốt với Lâm Tiêu bây giờ, khi ấy cũng đã chế giễu cô có tổ tiên là người châu Phi. Vương Lệ thì từng xoi mói cô ăn vừa nhiều vừa ồn, chẳng giống một cô gái trẻ chút nào.
Bình thường đi làm, các đồng nghiệp của Lâm Tiêu thỉnh thoảng sẽ tranh cãi xem ai là người dọn dẹp vệ sinh không sạch sẽ, ai đến muộn về sớm đem việc ném cho người khác và họ còn bực bội nói xấu cán bộ. Nhưng bây giờ nếu có chuyện gì thực sự xảy ra thì mọi người vẫn sẽ đứng về phía cô. Những đường gân trên trán Lâm Tiêu đã giảm đi nhiều, cô nói với giọng bình tĩnh.
"Không sao đâu, anh Ngô. Bà nội của tôi đang ở đây nên tôi sẽ không làm phiền nhà chị Bạch. Cảm ơn anh."
Các đồng nghiệp trong phòng bida đều biết Lâm Tiêu và bà cô nương tựa lẫn nhau. Ngô Ba cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe tin Lâm Tiêu có bà nội bên cạnh.
"Bà của cô ở đây sao? Nhưng tôi nghĩ rằng ba mẹ của cô rất độc ác, hai bà cháu có thể sẽ không lý luận được với họ. Quản lý cửa hàng bảo tôi để cô nghỉ ngơi vài ngày và Minh Lan Lan sẽ thay ca của cô trước. Hãy quay lại sau khi việc này kết thúc."
Lâm Tiêu có thể nghe ra những người trong cửa hàng vẫn còn lo lắng cô không thể đối phó với ba mẹ mình và hy vọng rằng cô có thể chạy trốn trước để tránh sự chú ý. Nhưng nếu có bà nội ở cùng, do dù ba mẹ có đi báo cảnh sát thì chú cảnh sát có thể sẽ không ép Lâm Tiêu về bên cạnh họ.
Chạy trốn là điều không thể, bản thân Lâm Tiêu chưa bao giờ sợ cha mẹ ruột của mình. Hơn nữa cô còn có bà bên cạnh mà. Sau khi cảm ơn lòng tốt của Ngô Ba và nhờ anh chuyển lời cảm ơn tới quản lý cửa hàng cùng chị Cố Bạch vì đã giúp đỡ, Lâm Tiêu cúp điện thoại rồi trở về phòng ngồi xuống trước mặt bà nội.
“Bà ơi, ba mẹ con tới tỉnh G rồi."
Bà Lâm đang ngồi trên ghế nhựa, tìm kim chỉ để vá tất cho Lâm Tiêu, nghe vậy liền ngạc nhiên ngước lên.
“Sao bà không biết? Vợ chồng chúng nó đâu rồi?"
Thấy bà thật sự không biết chuyện, Lâm Tiêu càng yên tâm hơn, cô nói tiếp.
"Con cũng không biết. Vừa rồi đồng nghiệp trong cửa hàng gọi điện tới, nói bọn họ đến phòng bida gây sự, còn yêu cầu đồng nghiệp của con đưa địa chỉ nơi này.”
Bà Lâm lập tức đứng dậy, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận. Lâm Tiêu còn ở tuổi vị thành niên nên không dễ để tìm được việc làm ở thành phố. Cô phải nhờ đến họ hàng lớn tuổi của bạn cùng lớp cấp hai giúp đỡ mới ổn định được cuộc sống tại thành phố. Nhà họ Diêu mà Lâm Tiêu đang thuê phòng và gia đình của bạn cô ở trường cấp hai cũng có quen biết.
Con trai và con dâu đã nhiều năm không về thăm, năm ngoái họ còn kiên quyết không chịu trả tiền học cho cháu gái bà. Trong thâm tâm bà Lâm biết rằng đứa con trai kiêu ngạo này không hề đáng tin cậy và nó sẽ không thể chu cấp cho mình khi về già. Bà sẽ chăm sóc đứa cháu gái mà mình đã vất vả nuôi nấng.
Trong vài năm qua, hai vợ chồng đó ngay cả ngày lễ ngày tết cũng lười bịa chuyện kiếm cớ để không trở về thăm nhà, điện thoại cũng chẳng thèm gọi lấy một cuộc. Mấy ngày trước mới vừa đề cập đến chuyện muốn đính hôn cho cháu gái bà. Bây giờ lại chạy tới tỉnh G, thậm chí còn đến tận nơi con gái làm việc để gây sự.
Bà Lâm dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được hai người đó đến đây để làm gì.
"Hai con súc sinh "sát thiên đao"(1) này, chúng thực sự nghĩ rằng bà đã chết!"
Bà Lâm tức giận ném cây kim và sợi chỉ trong tay đi, bước nhanh vào nhà vệ sinh và nhặt cây lau nhà lên.
"Tiêu Tiêu, hai người "khảm não xác"(2) này hiện đang ở đâu? Dẫn bà tới đó, bà sẽ đánh chết cả hai.”
Lâm Tiêu nhanh chóng ngăn cản bà nội đang tức giận. Ba mẹ cô đến phòng bida để gây rắc rối sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Nếu bà nội vì muốn đánh họ mà lần nữa tới quán làm loạn, e là hôm nay cửa hàng sẽ không thể kinh doanh gì cả. Đây là lý do tại sao Lâm Tiêu không vội đến đối chất với cha mẹ ruột của mình sau khi nhận được cuộc gọi từ Ngô Ba.
Có rất nhiều người trong cửa hàng đang chờ nhận lương. Cô không thể lấy oán báo ơn. Lâm Tiêu giải thích sự thật cho bà nội một cách ngắn gọn nhất có thể, bà Lâm mặc dù đang tức giận đến mức muốn gϊếŧ ai đó cũng phải bình tĩnh lại.
"Dù sao bọn họ đều là cha mẹ ruột của con, cho dù cửa hàng không nói cho bọn họ biết, nếu kiên trì tìm thì bọn họ vẫn có thể tìm được con."
Lâm Tiêu nói.
"Tốt hơn thế này. Bà nội đừng vội về quê. Hãy ở lại với con trước và đợi họ đến đây để nói chuyện.”
"Được!"
Bà Lâm nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Bà ở lại mấy ngày, chờ hai người bọn họ tới cửa nhà tìm con!"
Tâm trạng của Lâm Tiêu đột nhiên tốt lên rất nhiều, nếu không có chuyện này xảy ra thì bà nội Lâm sẽ bắt xe trở lại thị trấn Mao Xương vào sáng mai. Đồ ăn thức uống ở thành phố này tốn kém, còn bà lại lo lắng cho mùa màng ở quê. Vì vậy sẽ không nguyện ý nán lại đây.
Bây giờ có bà nội ở bên cạnh, Lâm Tiêu có nhiều cơ hội nói chuyện hơn. Ba mẹ ruột làm gì cũng không quan trọng. Điều quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ do ma vương mèo nhỏ giao phó và kiếm vàng đều đặn. Hai bà cháu nói chuyện một lúc nhưng cũng không để ý nhiều đến vấn đề này. Họ bắt đầu nấu bữa tối cùng nhau.
Vào khoảng 7 giờ tối, người dân từ ủy ban khu phố Ngũ Gia Quan đi cùng hai nhân viên từ đồn cảnh sát đến tìm gia đình họ Diêu. Trong thời gian này, hầu hết những người thuê phòng ở đây đều vừa tan làm và đang giặt quần áo trên ban công hoặc ăn uống trước cửa nhà. Chàng trai tóc vàng sống cạnh Lâm Tiêu đang nấu mì bên bệ cửa sổ.
Người của ủy ban khu phố và các nhân viên cảnh sát đã xông thẳng vào căn phòng mà Lâm Tiêu thuê khiến chàng trai tóc vàng đang nấu mì cũng phải nhanh chóng tắt bếp từ, đi đến cửa phòng của cô để xem náo nhiệt. Bà Lâm có chút lo lắng khi nhìn thấy các sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục. Lâm Tiêu trả lời câu hỏi của họ một cách cởi mở.
“Công việc em đang tìm kiếm trong thành phố đã được đăng ký với sở lao động. Đối với căn nhà em thuê thì họ hàng lớn tuổi của bạn cùng lớp em đã giúp ký hợp đồng chính thức. Người giám hộ hiện tại của em là bà nội Lâm vẫn ở bên cạnh. Em thực sự không có gì phải sợ cả.”
Nữ cảnh sát ân cần hỏi thăm tình huống của Lâm Tiêu.
"Cha của em tên là Lâm Chân, mẹ là Trần Tú, phải không?"
"Đúng vậy."
Lâm Tiêu gật đầu thừa nhận, sau đó bổ sung thêm.
“Nhưng em đã lâu không gặp ba mẹ, họ đã gần 10 năm không về tỉnh G, cũng chưa đến thăm bà cháu em.”
Nữ cảnh sát tỏ ra sửng sốt, còn nam cảnh sát bên cạnh thì cau mày. Thế hệ trước sẽ cho rằng chuyện gia đình thì không nên công khai, nhưng Lâm Tiêu lại phớt lờ điều này. Cô bình tĩnh nói tiếp.
“Năm ngoái em đã tốt nghiệp cấp hai, điểm khá giỏi đủ để vào trường cấp ba trên thành phố. Bà nội có gọi điện cho ba mẹ xin tiền đóng học phí nhưng hai người họ không cho. Em ở nhà nửa năm không có việc gì làm nên đã nhờ các bạn cùng lớp giới thiệu lên thành phố làm việc. Sau khi kiếm được tiền thì em có thể đi học lại."
“Cách đây không lâu, ba mẹ em đột nhiên gọi điện tới, nói là đã tìm được một gia đình tốt và muốn em đính hôn. Em không đồng ý, bà nội cũng không đồng ý.”
Sau khi Lâm Tiêu nói ra hai câu đơn giản này, sắc mặt của hai viên cảnh sát thay đổi. Người dì ủy ban khu phố dẫn cảnh sát đi tìm cô càng tức giận hơn. Cô ấy buột miệng mắng.
“Sao lại có bậc phụ huynh như thế chứ!”
Cha mẹ của Lâm Tiêu đã gọi cảnh sát, họ nói rằng con gái mình bị lừa, làm việc bất hợp pháp trong thành phố và hiện đang bị bắt nhốt ở một nơi nào đó không thể tìm thấy. Liên quan đến trẻ vị thành niên, lại còn là một cô gái nên sở cảnh sát Đông Quan phải xử lý nghiêm, liền cử người đến xem xét tình hình ngay lập tức.
Người dân ở ủy ban khu phố của Ngũ Gia Quan cũng rất bàng hoàng khi biết chuyện. Họ thậm chí còn không thèm tan làm mà vội vã dẫn cảnh sát đi tìm Lâm Tiêu. Nhà họ Diêu là nhà tự xây, cổng trong sân quanh năm mở, không khóa. Những người sống ở đây cũng là những người lao động nhập cư bình thường trong thành phố. Người lớn của gia đình họ Diêu vẫn chưa về. Ở nhà chỉ có một cậu con trai 17 tuổi đang nghỉ hè.
Nhìn căn nhà không hề giống nơi giam giữ người chút nào. Hai viên cảnh sát vừa tới cửa đã mơ hồ đoán được tình hình có gì đó mờ ám. Sau khi hỏi vài câu thì hóa ra có điều không ổn thật. Hai cảnh sát nhìn nhau, họ không có đem chuyện Lâm Chân và Trần Tú đã khai man báo cáo lại với đồn cảnh sát. Nữ cảnh sát trong số họ vui vẻ nói.
"Ba mẹ em bây giờ đang ở viện chờ tin tức. Bạn học Lâm Tiêu, em có muốn gặp ba mẹ mình không?"
"Em không muốn nhìn thấy họ."
Lâm Tiêu thành thật nói.
"Bà nội và em đều không muốn nhìn thấy họ."
Hai cảnh sát không miễn cưỡng. Nữ cảnh sát để lại số điện thoại cho bà cháu Lâm Tiêu, yêu cầu cô nếu có chuyện gì hãy gọi đến đồn cảnh sát, rồi lặng yên rời đi. Sau khi họ rời khỏi, bà Lâm vốn dĩ rất kính sợ những người mặc đồng phục cảnh sát liền thở phào nhẹ nhõm và lo lắng hỏi cháu gái.
"Mọi chuyện ổn chứ, Tiêu Tiêu, con không cần đến đồn cảnh sát à?"
Lâm Tiêu trấn an bà.
"Không sao đâu, bà nội. Chúng ta không phạm pháp nên không cần phải đến đồn cảnh sát."
Nếu thực sự là trường hợp trẻ vị thành niên bị lừa làm việc hoặc bị giam giữ trái phép thì chắc chắn cảnh sát đã bắt Lâm Tiêu đi và giao cho người giám hộ. Cha mẹ của cô đã nói dối. Lâm Tiêu là một đứa trẻ vị thành niên đang được những người lớn tuổi đi cùng. Đương nhiên cảnh sát sẽ tôn trọng mong muốn của cô và người giám hộ.
Bà nội Lâm thực sự không muốn đến chỗ cơ quan nhà nước. Bà giận dữ mắng con trai.
"Thằng con trời đánh này, dám cả gan tố cáo trước, muốn cảnh sát bắt con gái mình. Lúc đó đáng lẽ bà nên đánh chết nó trong nhà vệ sinh."
Lâm Tiêu thản nhiên cười.
"Hai người bọn họ đã báo cáo sai với cảnh sát, có vẻ bên đó không quan tâm đến chuyện này. Có điều bây giờ họ hẳn là đã biết nơi con đang sống và sẽ sớm tìm đến đây."
Cha mẹ Lâm Tiêu đã nói dối cảnh sát nhưng có lẽ họ sẽ không bị trừng phạt, tuy nhiên họ vẫn sẽ bị chỉ trích. Tương tự, nếu cha mẹ ruột muốn ép con gái chưa thành niên đính hôn thì cảnh sát chỉ có thể ngăn cản và phê bình để giải quyết vấn đề. Trừ khi con gái họ bị cưỡng bức trói vào giường của một tên đàn ông nào đó và bị xâm phạm. Chỉ khi có tình tiết hình sự thì những người có liên quan mới bị bắt và truy tố.
Một cô gái bình thường gặp phải chuyện như vậy, quả thực giống như trời sập. Bởi vì họ không có cách nào để chống lại cha mẹ và những trưởng bối đầy quyền lực của mình, họ cũng sợ hậu quả của sự phản kháng. Nhưng hoàn cảnh của Lâm Tiêu lại khác. Cô thậm chí không thể nhớ được khuôn mặt của ba mẹ mình. Ấn tượng duy nhất của Lâm Tiêu về họ là giọng nói lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn trên điện thoại.
Dù muốn sợ cũng chẳng có chỗ nào để sợ. Cô thậm chí còn có chút phấn khích khi biết tin ba mẹ đến thăm. Trong ký ức của hai người đó, có lẽ Lâm Tiêu vẫn là một bé gái da đen vừa đi vừa vấp ngã, chỉ có thể khóc lóc và nước mắt nước mũi tèm lem. Họ sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy cô bây giờ đã cao lớn và khỏe mạnh? Thậm chí còn có thể đè vợ chồng họ xuống đất mà đánh.
Bà nội Lâm Tiêu làm bà đồng ở nông thôn, mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ nuôi hai bà cháu. Bà Lâm là người đã từng trải qua thời đại đói kém. Những món bà nấu đều rất nhiều dầu, khẩu phần ăn cũng nhiều cơm và rau. Dưới sự nuôi nấng "hào phóng" không chút keo kiệt của bà Lâm, trước khi vào tiểu học Lâm Tiêu vẫn còn là một hạt đậu. Nhưng sau khi nhập học, chiều cao và cân nặng của cô phát triển như một quả bóng bay.
Hình ảnh cha mẹ trong trí nhớ của Lâm Tiêu rất mờ nhạt. Cô không nhớ rõ hình dáng cơ thể của họ ra sao. Nhưng trong suốt sáu tháng làm việc ở phòng bida, cô thường xuyên bí mật so sánh vóc dáng của mình với những khách hàng nam đến quán. Trong những năm này, cô đã không hề ăn uống vô ích, cũng không làm việc đồng áng một cách vô ích. Cô có thể chắc chắn rằng mình khỏe hơn nhiều người đàn ông.
Chú thích:(1) Sát Thiên Đao: những lời chửi rủa. Nhắc đến kẻ đáng bị ngàn dao chém thành từng mảnh.
(2) Khảm não xác: nghĩa là chặt đầu, một phương ngữ mang tính xúc phạm, được sử dụng ở khu vực Tứ Xuyên và Trùng Khánh để bày tỏ sự lăng mạ, ghê tởm sâu sắc. Thường dùng để nguyền rủa con người rằng họ sẽ xui xẻo, gặp quả báo và không có kết quả tốt. Ngày xưa, người dân Thành Đô, đặc biệt là phụ nữ, vẫn hay chửi những người mà họ vô cùng căm ghét là những kẻ bị “chặt đầu”.