Hai bà cháu đi lên tầng ba, đến trước cửa phòng trong cùng của hành lang, Lâm Tiêu giơ tay gõ cửa vài lần, bên trong vang lên một giọng nói lớn.
"Là ai?"
"Tôi sống ở tầng dưới, đầu wc bị rò rỉ. Tôi đến hỏi anh có thể tắt vòi ở đây không."
Lâm Tiêu tự tin hét lên.
"Không phải là nước chỗ này rò rỉ, vòi nước nhà tôi không có mở."
Giọng nam trong cửa mất kiên nhẫn trả lời.
"Sao anh không mở cửa để tôi thử xem. Tôi không trách anh. Nếu trên lầu không bị sao thì có thể là do ống nước bị rò rỉ. Tôi sẽ xác nhận lại để tìm người đến sửa."
Lâm Tiêu sao có thể dễ dàng bị chặn như vậy, tiếp tục đập cửa hét lớn. Cô ồn ào đến nỗi cậu chủ nhà sống ở tầng bốn nghe thấy tiếng động liền tò mò thò đầu ra ngoài ban công để xem. Người kia trong phòng cũng bị làm phiền bởi tiếng ồn, bực bội mà phàn nàn mấy câu rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Lâm Tiêu không chút do dự chen vào trong nhà, giống như một người hàng xóm thù địch khó hòa đồng.
“Đừng sốt ruột, tôi chỉ nhìn xem có phải là ống nước ở tầng ba bị rò rỉ hay ống nước ở tầng dưới của tôi bị rò rỉ."
Người đàn ông gầy gò mở cửa vốn chỉ muốn đuổi vị khách khó chịu này đi, không ngờ Lâm Tiêu liền chui xuống dưới cánh tay của hắn khiến hắn tức giận đến mặt tái xanh.
“Cô là ai vậy? Định làm gì? Tôi đã nói với cô rồi. Nhà tôi không có rò rỉ nước. Cô bị làm sao vậy?"
Lâm Tiêu mặc kệ gã gầy có tức giận hay không, cô chen vào trong phòng, mở to mắt nhìn bốn phía. Cách bố trí phòng ở tầng 3 này cũng giống như phòng của cô ở tầng 2. Cửa nhà vệ sinh hướng ra cửa chính. Tuy nhiên, cạnh nhà vệ sinh riêng biệt là một chiếc giường đơn hướng ra cửa. Người này rõ ràng không nấu ăn ở nhà, có một bàn máy tính đặt gần cửa sổ.
Lâm Tiêu nhanh chóng nhìn quanh phòng, xác định không có chỗ nào cho mèo có thể trốn, sau đó cô đi về phía nhà vệ sinh, đưa tay đẩy cửa ra. Tất nhiên là không có hiện tượng rò rỉ hay đọng nước, sàn nhà khô ráo, và quan trọng hơn là không có chuồng mèo hay bất cứ thứ gì tương tự. Lâm Tiêu có chút thất vọng, giả vờ lẩm bẩm nói.
"Thật sự không có rò rỉ sao?"
Cô ngồi xổm xuống nhìn từng ngóc ngách trong nhà vệ sinh, lúc người đàn ông gầy gò chen vào chửi bới đuổi cô đi thì Lâm Tiêu mới bình tĩnh quan sát những gì anh ta đang mặc. Dù sao cũng là một người nuôi mèo nên cô biết rất rõ mèo có thể rụng lông như thế nào. Chỉ cần ai đó đã tiếp xúc với mèo nhiều lần thì dù họ có giữ gìn vệ sinh ở nhà cẩn thận đến đâu cũng nhất định sẽ bị phát hiện ra lông mèo trên sàn nhà, quần áo và tóc.
Sau khi quan sát, Lâm Tiêu nhanh chóng nhận được kết quả. Có một số sợi lông khó thấy, chắc chắn không phải tóc bị mắc kẹt trong cống thoát nước của sàn nhà vệ sinh. Về phần chủ nhân của căn phòng này, chiếc áo màu be mà anh ta đang mặc có dính một sợi lông mèo mỏng ở thắt lưng.
Căn phòng này không có dấu vết của một con mèo, nhưng từ nơi ở và trên người của tên này có thể tìm thấy lông mèo. Ánh mắt Lâm Tiêu lập tức trở nên lạnh lùng. Người đàn ông này chắc chắn không hề vô tội khi bị mèo cổ tìm tới. Lâm Tiêu mỉm cười đứng lên, vẻ mặt không vui xin lỗi người đàn ông gầy gò rồi vội vàng kéo bà nội đi. Trở lại phòng mình, Lâm Tiêu đóng cửa lại, xoa xoa mặt, quay người liền nhìn thấy khuôn mặt của bà hiện lên vẻ kỳ lạ.
"Bà nội, bà nhìn ra bí mật gì sao?"
Lâm Tiêu vội vàng hỏi.
"Nói thế nào nhỉ? Đứa nhỏ này tự mình làm ác, đang tìm cái chết."
Mèo cổ là một trong những cổ thuật động vật của tà thuật dân gian Trung Quốc. Tương truyền rằng vào thời nhà Tùy, có những phương sĩ dân gian đã dùng mèo cổ để hãm hại con người. Đường luật của nhà Đường (Đường Luật Sơ Nghĩa), quy định rõ ràng các phương pháp trừng phạt đối với các phương sĩ dân gian tạo ra và dạy dỗ ma mèo sẽ bị treo cổ, người trong gia đình biết mà không chịu khai báo, đều sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm.
"Bản Thảo Cương Mục" và "Thiên Kim Phương" cũng ghi lại những đơn thuốc đôi khi được dùng để điều trị cho bệnh nhân bị trúng mèo cổ. Người ta nói rằng người làm điều ác chắc chắn sẽ chết. Những người thực hành vu cổ và làm hại người khác thường không có kết cục tốt đẹp. Ngoài ra, các triều đại và thế hệ khác sau này đều nghiêm cấm việc làm đó. Đến thời nhà Minh và Thanh, chỉ còn một số phương sĩ dân gian am hiểu thứ này.
Tới tháng giêng sau khi đất nước thành lập, cùng với sự tàn phá mạnh mẽ của Tứ Cựu, mèo cổ cũng giống như các cổ thuật khác, đã trở thành truyền thuyết dân gian, và bị thất lạc trong đống sách ghi chép cũ nát, cùng với ngành công nghiệp "xám xịt" một thời sôi động của các phương sĩ, thuật sĩ, vu thuật sư. Ngay cả bà Lâm, một bà đồng dân gian ở độ tuổi 70, cũng chỉ biết về tác hại của mèo cổ. Bà không hề biết gì về các cổ thuật hay nghi thức nuôi mèo cổ.
"Nó như thế nào ạ?"
Lâm Tiêu tò mò hỏi. Bà Lâm ngồi trên chiếc ghế nhựa, bình tĩnh lại, sắp xếp câu nói trước khi trả lời.
“Bà thấy đứa nhỏ này mặt mũi bình thường, mệnh số cũng cứng rắn, dương khí thiếu nặng, trông không giống người có thể nhúng tay vào chuyện âm dương. Nó có lẽ là đánh bậy đánh bạ mà đem mèo ma nuôi thành cổ.”
“Bà đã nói với con khi còn nhỏ, những người thuộc thế hệ cũ luyện cổ hiếm khi có kết quả tốt đẹp, các phương pháp tu luyện cổ gần như đã bị loại bỏ ở thế hệ trước bà. Mèo cổ trên đứa trẻ này, có lẽ không phải là loại mèo già mà thế hệ cũ sẽ chọn khi nuôi cổ. Sự oán hận con người không sâu sắc. Nuôi loại mèo con này theo lý mà nói không dễ dàng thành cổ.”
Dừng một chút, bà nội lại dùng ngữ khí phức tạp nói.
“Bà không biết chú ngữ của nghi thức nuôi mèo cổ, cũng không hiểu được còn có cách thức đem mèo ma nuôi thành cổ, thằng nhóc kia chết cũng không oan."
Lâm Tiêu nghe bà nói, không khỏi nghĩ đến con mèo đồi mồi bị tra tấn rồi gϊếŧ chết.
"Bà nội, ý của bà là hắn đánh chết con mèo bằng phương pháp quá tàn nhẫn, đi ngược lẽ thường nên bị quả báo?"
"Đi ngược lẽ thường" là câu mà bà nội đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần khi dạy Lâm Tiêu những gì cô có thể và không thể làm. Trước đây Lâm Tiêu không coi trọng nó, nhưng bây giờ cô cảm thấy từ này dùng ở đây là hợp lý. Bà Lâm chậm rãi gật đầu.
“Nuôi mèo cổ có ba trình tự là nuôi, gϊếŧ và cung cấp. Muốn nuôi mèo thì trước tiên phải nuôi mèo trưởng thành, muốn gϊếŧ thì phải đem mèo sống hành hạ đến chết, ép oán khí của con mèo ra để cung cấp. Nếu không, mèo cổ sẽ không nghe lời, còn có thể bị cắn trả.”
Bà Lâm thở dài nói với giọng điệu phức tạp hơn.
“Bà không biết thế hệ trước nuôi một con mèo cổ phải tốn bao nhiêu công sức. Bà cũng không biết thằng nhỏ này đã hành hạ tới chết bao nhiêu con mèo mới có thể nhận được kết quả này. Nuôi ra bao nhiêu mèo cổ như vậy cũng không có cung cấp, không phản phệ mới lạ."
"Đúng là tự tạo nghiệp chướng, ông trời đã kiên quyết muốn nó chết. Lúc trước bà sợ là kẻ có thể nuôi cổ hại người chạy ra ngoài nên mới vội vã tới xem xét, hóa ra lại là tự mình tạo nghiệp như vậy.”
Bà Lâm thở dài, lắc đầu nói.
"Bà không có con mắt âm dương như sư phụ, nhìn không ra tên nhóc kia đã đi bao xa. Dù sao trong hắn cũng đầy oán khí của lũ mèo, e là không sống nổi mấy tháng nữa."
Bà Lâm sinh vào những năm 1950, đã trải qua thời kỳ đói kém, bà trân trọng cuộc sống có được ngày hôm nay hơn bất cứ ai. Không phải lo tiền lương thực công cho việc trồng trọt, lại được nhà nước chi trả tiền chữa bệnh thuốc men, cũng không phải lo lắng ngày mai thức ăn của mình sẽ ở đâu.
Dù đã hơn 70 tuổi, bà vẫn bất đắc dĩ phải sống thêm vài năm nữa mà tận hưởng cuộc sống sung túc. Tốt nhất là đợi đến ngày cháu gái mình lập gia đình và khởi nghiệp. Bà Lâm thực sự không thể hiểu nổi việc người thanh niên này lại phạm tội ác và tìm đến cái chết ở độ tuổi trẻ như vậy.
Lâm Tiêu vừa bực bội vừa vui mừng khi nghe những lời bà nói. Điều cô khó chịu là có rất nhiều mèo hoang ở Ngũ Gia Quan, khi mới chuyển đến đây cô chưa bao giờ nghe nói đến rắc rối về chuột. Không ngờ rằng tên khốn nạn tưởng chừng như vô hại ở trên lầu lại gϊếŧ nhiều mèo hoang đến vậy. Vui thay, cô chỉ cần nhìn hắn chết dần chết mòn trong sự đày đọa mà không cần phải làm gì cả.
Vừa khó chịu lại vừa hưng phấn, Lâm Tiêu quay đầu nhìn ma vương mèo con đang nằm trên giường. Sau đó mọi suy nghĩ trong lòng đều bị nhấn chìm. Ba Ba Thác Tư lần này không có đặt chân lên người cô, anh ngồi xổm trên giường như một con gà mái nhỏ, dùng khuôn mặt mèo vô cảm nhìn Lâm Tiêu.
Vẻ mặt chán ghét lạnh lùng không che giấu đó khiến cô không cần mở miệng cũng tự động hiểu được thái độ của anh. Nếu đợi mấy tháng để có được năng lượng hắc ám thì cô có lợi ích gì chứ? Kim chủ không thể đắc tội, Lâm Tiêu chỉ có thể cắn răng nói với bà.
"Bà ơi, người bị mèo cổ phản phệ như thế này có thể sống được bao lâu?"
"Tại sao con lại hỏi điều này?"
Tim bà Lâm đập thình thịch, không biết bà đang nghĩ gì. Bà lập tức nghiêm nghị nhìn cháu gái mình.
"Tiêu Tiêu, bà nói cho con biết, con không được can thiệp vào chuyện này. Đừng để sự nóng nảy của con trở nên điên cuồng!"
"Bà à, bà cho rằng con là ai? Làm sao có thể can thiệp được chứ? Con chỉ tò mò thôi!"
Lâm Tiêu vội vàng giải thích.
"Thật ra con cũng phát hiện nơi con ở có ít mèo hoang hơn, con không nhìn thấy chúng nữa. Chủ nhà vẫn đang truy lùng kẻ đã ngược đãi và gϊếŧ lũ mèo hoang này. Giờ biết được kẻ này sẽ bị báo ứng, con quan tâm chút không được hay sao?
"Thật sao?"
Sắc mặt bà nội Lâm trở nên tốt hơn một chút khi nghe tin cháu gái bà đang làm từ thiện và bắt những kẻ ngược đãi mèo.
"Đúng vậy."
Lâm Tiêu gật đầu mạnh mẽ. Bà Lâm cũng không quá lo lắng, chỉ xua tay nói.
“Vậy con không cần lo lắng, người đi ngược lẽ trời sẽ bị trừng phạt. Trước kia con cũng không muốn học những điều này từ bà. Nghĩ rằng bà đang bịa chuyện để dỗ dành con, bây giờ con định làm gì? Được rồi, ngồi trên xe cả buổi sáng bà đói rồi, nấu cho bà một bát mì đi.”
Lâm Tiêu không bỏ cuộc, còn muốn hỏi tiếp nhưng bà nội Lâm lại nói.
“Nhân tiện, nếu con quen biết chủ nhà ở đây thì nhắc nhở, tìm cớ để đứa nhỏ đó chuyển đi, nếu không nó sẽ chết trong ngôi nhà này, điều đó không phải là xui xẻo lắm sao?”
Lâm Tiêu đành phải quay người im lặng nấu mì. Tệ nhất, cô có thể tìm cớ giữ bà nội ở lại vài ngày, sau đó tìm cách khiến tên khốn trên lầu chết sớm. Hai bà cháu đã nương tựa vào nhau hơn chục năm, không ai nghĩ có gì sai khi ngồi nhìn tên khốn trên lầu chết mà không cố gắng cứu hắn.
Lâm Tiêu vốn làm ca ngày hôm nay, nhưng vì bà cô ở thị trấn nên đã nhờ đồng nghiệp Ngô Ba thay ca, vì vậy cô phải làm ca đêm. Mặc dù công việc ở quán bida dễ nhưng nếu để lâu quá người ta cũng khó mà chịu được. Trong nháy mắt đã là 5 giờ 30 chiều, Lâm Tiêu vừa nói với bà nội mình chuẩn bị đi làm thì Ngô Ba gọi điện. Cô nhấc máy, đang định nói sẽ tới tiếp quản công việc ngay thì đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói gấp gáp của Ngô Ba.
"Tiêu Tiêu, cô còn chưa tới đây sao? Mà trước tiên không nên tới, có hai người đến cửa hàng gây sự, nói là bố mẹ của cô và yêu cầu cửa hàng cung cấp địa chỉ nhà cô. Bây giờ quản lý đang tìm cách đuổi họ đi."
Sau khi Lâm Tiêu thẳng thắn nói với Cố Bạch ở quầy lễ tân rằng bố mẹ muốn cô đính hôn, Cố Bạch tức giận cũng nói cho những người khác biết. Việc cha mẹ ruột muốn đính hôn cho cô con gái 16 tuổi của mình, thậm chí còn bỏ qua buổi hẹn hò kiểu này đã khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người trong cửa hàng, tất cả bọn họ đều tỏ thái độ kịch liệt phản đối với loại chuyện này.
Ngay cả Lý Thắng Vĩ - một sinh viên đại học làm thêm mùa hè, thường ngày luôn phớt lờ nữ đồng nghiệp thôn quê như Lâm Tiêu, cũng đã tới gặp riêng và nói rằng nếu cô muốn chạy trốn đến các tỉnh khác, anh có thể hỏi chú của mình, người đang làm kỹ sư giúp tìm được việc mới với chế độ đãi ngộ tốt.