Cơ thể của một chú mèo con được hồi sinh và biến đổi nhờ phép thuật vẫn là một con mèo nhỏ, hai từ “hỗn xược” mà Ba Ba Thác Tư giận dữ gầm lên cũng không thể phát ra bao nhiêu thanh âm hùng hồn, so với giọng điệu nhỏ yếu khi làm nũng của một đứa trẻ cũng chẳng khác nhau là bao. Lâm Tiêu hoàn toàn không có cảm giác bị mắng, cô bày ra bộ dạng quái dị đi đến bên giường, cúi người từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm mèo con biết nói.
“Đúng vậy, ma không cần ăn, vậy anh là mèo ma à? Liệu có thể biến thành con người được không?"
Ba Ba Thác Tư: "..."
Trong bình diện vật chất này không có ma giới, hắn cũng không thèm giải thích lai lịch của mình cho tên đầy tớ ngu ngốc này. Chủ yếu là vì hắn thực sự không muốn nghĩ đến cuộc chiến thất bại khiến hắn mất mặt nên đã kìm nén tính khí của mình nói.
"Bổn vương không phải là mèo yêu."
"Vậy là miêu ma vương?"
Lâm Tiêu suy đoán theo những gì Ba Ba Thác Tư tự xưng.
“Đủ rồi, đừng nói những thứ vô nghĩa này nữa.”
Ba Ba Thác Tư ngắt lời.
“Nói cho ta biết, làm thế nào để khiến những người bị quỷ mèo nguyền rủa chết ngay lập tức?”
Sức đẩy của vị diện vô danh này mạnh đến mức Ba Ba Thác Tư thậm chí không thể trực tiếp thôn phệ những linh hồn động vật yếu đuối chứ đừng nói đến việc gϊếŧ chết một người sống to lớn. Sử dụng điện thoại di động của người hầu chỉ có thể tìm thấy thông tin về cách con người sử dụng ma mèo để gϊếŧ người. Nhưng lại không thể tìm ra cách để một sinh vật ma thuật đến từ thế giới bên ngoài như Ba Ba Thác Tư có thể vượt qua vị diện và can thiệp vào quá trình này.
Nói cách khác, chỉ cần con người kia không chết thì anh sẽ không có được năng lượng hắc ám của ba con ma miêu. Nếu không phải quá bế tắc thì Ba Ba Thác Tư cũng không muốn “ngửa bài” với người hầu sớm như vậy. Dù sao, người hầu này đã phục vụ rất tốt ngay cả khi không biết danh tính của anh, so với những đầy tớ quỷ ngu ngốc và thô lỗ của Ba Ba Thác Tư thì ổn hơn nhiều.
Lâm Tiêu: "..."
Đã có những chuyện quá đáng như mèo hoang bị bắt tự xưng là Mèo Quỷ Vương. Xem ra không có lý do gì để không tin rằng trên thế giới này thực sự có ma mèo. Lâm Tiêu ôm một bụng đầy thắc mắc hỏi.
"Anh nói ma mèo, ý anh là ma mèo hoang? Mèo hoang biến thành ma quỷ đã bị bọn tội phạm ngược đãi mèo gϊếŧ chết?"
Ba Ba Thác Tư kiên nhẫn đáp.
“Ta nhìn thấy ba con mèo quỷ đều đầy vết sẹo, một con không đầu, một con còn lại bị gãy chân.”
Lâm Tiêu lập tức nghĩ đến con mèo đồi mồi bị chặt đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Anh nhìn thấy nó ở đâu?"
“Trong tòa nhà này.”
Ba Ba Thác Tư giơ chân mèo lên và chỉ lên trần.
“Kẻ ngược đãi mèo mà ngươi nhắc tới đang ở ngay trên đầu ngươi.”
Lâm Tiêu nói "chết tiệt".
Dù sao thì cô cũng đã thuê một căn phòng ở gia đình họ Diêu được nửa năm. Cô đã gặp những người hàng xóm ở cùng tòa nhà. Người thuê nhà ở phía trên cô hình như họ Vương, dáng người cao gầy (ở tỉnh G 1m75 được coi là cao), có hình thể tương đương với người đàn ông ném xác mèo trong bức ảnh do cậu chủ nhà Diêu Học Bác chụp.
Thủ phạm ngược đãi mèo mà Lâm Tiêu lo ngại mấy ngày nay bất ngờ bại lộ trong tình huống này khiến cô bỗng nhiên muốn ra cửa đánh hắn một trận. May mắn thay, cô vẫn nhớ mình đã 16 tuổi. Đây cũng không phải quê nhà ở nông thôn mà nếu xảy ra xung đột mâu thuẫn giữa những người hàng xóm thì mặc định sẽ không gọi cảnh sát, miễn là không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng.
"Anh có chắc không?"
Ba Ba Thác Tư không trả lời, dùng khuôn mặt như mèo con nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Anh có thể tạm thời che giấu danh tính của mình và giả làm sinh vật bản địa của vị diện này. Người hầu đã được anh kiểm tra này tương đối đáng tin cậy và có thể dùng trong một thời gian. Nhưng thật sự có chút bất tiện khi giao tiếp. Người hầu này lại có thể nhanh như vậy đã chấp nhận thân phận của anh là một sinh vật dị thường. Nhưng cô thiếu ý thức phục tùng, không đủ tôn trọng mà ngược lại còn nghi ngờ lời nói của anh.
Nếu như thân thể của Ba Ba Thác Tư không ở trạng thái hấp hối thì thiết lập khế ước linh hồn cộng hưởng sinh mệnh là cách dễ dàng nhất. Nhưng lúc này rõ ràng là không có điều kiện làm như vậy. Nếu một con người yếu đuối thiết lập khế ước linh hồn với anh trong trạng thái này thì anh có thể sẽ chết ngay tại chỗ. Ba Ba Thác Tư chỉ có thể liệu cơm gắp mắm(1) mà thôi.
Ba Ba Thác Tư cẩn thận rút ra một ít pháp lực từ trong cơ thể mình, giơ chân mèo lên và làm vài động tác giữa không trung, biến pháp lực đó thành một ma trận phép thuật và khắc nó lên chân mèo của mình. Sau đó, chúa tể thảm họa đứng dậy và duỗi móng vuốt của con mèo được khắc ma trận ma thuật ra, trịnh trọng nói.
"Nhân loại Lâm Tiêu, đưa tay ra."
Lâm Tiêu không hề nghi ngờ ma vương mèo con mà cô yêu thương nuôi nấng mấy ngày nay sẽ có ác ý với mình. Cô tò mò đưa tay ra. Ba Ba Thác Tư dùng chân mèo nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của Lâm Tiêu. Cô chỉ có cảm giác bị đệm thịt dưới móng vuốt của mèo chạm nhẹ. Sau đó liền nhìn thấy một hoa văn phức tạp và đầy màu sắc xuất hiện từ lòng bàn tay của mình, vừa thoáng hiện đã biến mất.
“Ồ?”
Lâm Tiêu thu tay lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Cô chưa kịp hỏi ma vương mèo nhỏ đã làm gì cô thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân yếu ớt ngã xuống đất, dây thần kinh trên đầu đau như bị dao đâm.
Trong đầu Lâm Tiêu có rất nhiều thông tin kỳ lạ, chẳng hạn như ma thuật, năng lượng, thành phần ma thuật, trận pháp ma thuật, sinh vật ma thuật và những "bối cảnh" khác vốn chỉ xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng, cứ như thể hiện ra trong đầu cô một cách tự nhiên.
Lâm Tiêu đã được giáo dục một cách có hệ thống về phép thuật như tham gia các lớp toán, vật lý và hóa học. Ngoài những “kiến thức” đáng kinh ngạc khiến cô cảm thấy không chân thực này. Hình ảnh người đàn ông họ Vương thuê phòng ở lầu trên, nội tạng bị ba cái bóng che phủ hiện ra trước mắt cô một cách kỳ lạ, như thể cô đã tận mắt chứng kiến.
Lâm Tiêu dùng tay véo thật mạnh trán, chịu đựng cơn chóng mặt buồn nôn hồi lâu mới tiêu hóa được những gì bị ép vào trong đầu. Cô run rẩy đứng dậy từ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn về phía ma vương mèo trước mặt. Ba Ba Thác Tư khá hài lòng với sức chịu đựng tinh thần của người hầu của mình.
Một con người không hề có kiến thức ma pháp, nhưng sau khi bước vào ma trận do anh thiết lập và trong chốc lát tiếp thu được nhiều kiến thức về ma thuật, lại chỉ cảm thấy hơi khó chịu chứ không hề bị sốc đến mức suy sụp nhận thức và hét ầm lên. Điều này đủ để chứng minh rằng anh có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn người hầu. Ngẩng đầu mèo lên bày ra vẻ kiêu ngạo, chúa tể thảm họa bình tĩnh nói.
"Ta tên là Ba Ba Thác Tư, ta đến từ ma giới cấp mười."
“Ngươi đã gia nhập ma trận phép tắc của bản vương, có tư cách trở thành người hầu của ta.”
Lâm Tiêu: "..."
"Thật sự có người ngoài hành tinh và ma quỷ sao?"
Lâm Tiêu buột miệng nói ra.
“Đừng lãng phí thời gian vào những vướng mắc nhảm nhí như vậy, người hầu của ta.”
Ba Ba Thác Tư rất kiên nhẫn bởi vì Lâm Tiêu không suy sụp tinh thần chỉ vì nhận được kiến thức ma thuật từ bên ngoài. Anh lặp lại mệnh lệnh. Ngươi phải giúp ta có lại được sức mạnh ma thuật và hãy để người bị quỷ mèo nguyền rủa chết càng sớm càng tốt. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi. Tinh thần của Lâm Tiêu run rẩy, cô dứt khoát từ chối.
"Không, không thích hợp, không thể. Gϊếŧ người là vi phạm pháp luật."
Ngay khi chân mèo của Ba Ba Thác Tư giơ lên, một bàn tay to vô hình đã nhấc Lâm Tiêu và nâng cô lên không trung.
"Ngươi cần phải nhanh chóng làm quen với kiến thức vừa mới nhận được. Nô bộc của ta, đây không phải là yêu cầu, mà là mệnh lệnh."
Ba Ba Thác Tư ve vẩy cái đuôi nói.
"Bản vương đương nhiên không phải là người khắc nghiệt. Ngày ta trở lại ma giới, ta sẽ lấp đầy nơi ở của ngươi bằng vàng.”
Bị nâng lên Lâm Tiêu lập tức ngừng giãy giụa, ánh mắt sáng ngời nhìn Ba Ba Thác Tư. Chúa tể thảm họa không muốn mọi người biết rằng hắn là một tên quỷ vương thất bại chạy trốn đến một không gian vô danh trong tuyệt vọng sau khi chiến bại.
Trong nội dung "kiến thức ma thuật" được truyền đến Lâm Tiêu thông qua một linh hồn liên kết trong ma trận ma thuật, anh chàng này tự “đóng gói” mình thành một ma tộc cấp vương bình thường. Sức mạnh đạt đến cấp vương so với chủ nhân của một tầng ma giới vẫn có sự khác biệt, phía sau một tầng chỉ có một vị. Trong trường hợp trước đây, mỗi tộc sẽ có một vị vương.
Sự nghèo khó của Lâm Tiêu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chúa tể thảm họa không ngại cho đi một số vàng không có ý nghĩa gì nhiều đối với anh ngoài việc dùng trang trí lâu đài để đổi lấy lòng trung thành của cô. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có thể quay trở lại.
Đúng như dự đoán, trong lòng Lâm Tiêu hưng phấn đến mức muốn khuỵu gối khi đang ở trên không. Ngay cả cảm giác sốc, tức giận và khó chịu khi bị mèo con phản ứng dữ dội cũng đột ngột biến mất. Nhưng do dự một lúc, Lâm Tiêu vẫn không thể vượt qua ranh giới đạo đức trong đầu, vẻ mặt buồn bã từ chối.
“Cái này, tôi, tôi cũng nghĩ về nó. Nhưng gϊếŧ người thực sự là không ổn, đó là phạm pháp. Khi mạng sống đã không còn thì ngươi dùng vàng để làm gì nữa?”
Ba Ba Thác Tư nheo mắt lại. Ma trận không thể ép buộc người khác làm những việc như khế ước linh hồn chủ nô. Nếu dùng hình phạt để uy hϊếp thì xét cho cùng, con người cũng không da dày thịt béo như ma tộc. Nếu bị thương hoặc bị tàn tật, anh sẽ phải sử dụng sức mạnh ma thuật của chính mình để hồi phục, lợi bất cập hại(2).
Nghĩ rằng người hầu này khá tiết kiệm chi phí, có tư cách đạo đức tốt và phục vụ anh ta bằng cả trái tim, Ba Ba Thác Tư quyết định dùng biện pháp nhẹ nhàng và nói với giọng điệu mê hoặc.
“Nếu bản vương không cảm nhận sai thì mỗi lần nhắc tới thủ phạm ngược đãi mèo hoang ngươi đều sẽ nảy sinh sát ý, khiến nhân loại kia đi tìm chỗ chết là phù hợp với mong đợi chung của hai chúng ta, tại sao phải bài xích như vậy?"
"Nhưng."
"Không có nhưng nhị gì hết, người hầu của ta."
Ba Ba Thác Tư ngắt lời đối phương và chậm rãi nói.
"Chúng ta không chỉ có lựa chọn tự mình làm việc đó. Con người có thể chết theo nhiều cách. Ngươi chỉ cần tìm một cách hợp lý để cho người mà chúng ta muốn gϊếŧ chết đi. Ta sẽ không để cho ngươi phải gánh tội danh gϊếŧ người."
Chú mèo con nửa tuổi nói những lời lạnh lùng như vậy với giọng nhẹ nhàng. Mặc dù Lâm Tiêu đã chấp nhận việc đối phương là vua của tộc quỷ đến từ hành tinh xa lạ nhưng sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt. Cô lớn lên ở vùng quê, hoàn cảnh gia đình lại như vậy nên so với những cô gái ở thành phố thì có vẻ hoang dã hơn và tố chất cũng hơi kém một chút.
Nhưng suy cho cùng, Lâm Tiêu vẫn là một thiếu nữ lớn lên trong môi trường hòa bình. Cô không thể coi mạng sống con người là cỏ rác, ngay cả khi đó là người mà cô ghét. Căng thẳng suy nghĩ biện pháp đối phó, Lâm Tiêu thử thảo luận.
"Trong trường hợp này, trước tiên hãy phân tích tình hình hiện tại. Anh là một sinh vật huyền bí, cần năng lượng ma thuật để phục hồi sức mạnh của mình và ma mèo là năng lượng đen tối mà anh cần. Hiện tại chúng đang chiếm hữu cơ thể của kẻ ngược đãi mèo hoang sống ở căn phòng trên đầu tôi. Anh không thể có được nó, phải không?”
“Vậy chúng ta có thể nghĩ ra cách nào không? Làm thế nào để có được năng lượng đen tối mà không phải gϊếŧ chết kẻ ngược đãi mèo hoang? Trong trường hợp này, tôi sẽ không vi phạm pháp luật và anh cũng sẽ có người tiếp tục giúp đỡ. Đây không phải là tình huống đôi bên cùng có lợi sao?"
Tất nhiên, Ba Ba Thác Tư không có cố chấp cho rằng phải gϊếŧ chết một người nào đó. Một con người bình thường không đáng để anh quan tâm đến sống chết. Anh lập tức nói thẳng.
“Nếu có thể làm được điều đó thì hãy làm như ngươi nói đi, bản vương chỉ yêu cầu kết quả."
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp.
“Vậy thì thả tôi xuống, tôi sẽ gọi cho bà. Bà nội của tôi có thể giúp người ta làm ma chay, coi nghĩa địa, bà có lẽ sẽ có cách gì đó.”
Trước khi Lâm Tiêu được sinh ra, bố mẹ cô đã làm việc ở bên ngoài nhiều năm, trong gia đình chỉ còn lại bà nội Lâm. Nếu không có sự hỗ trợ của những người trẻ tuổi thì một bà già nhỏ có thể bảo vệ đất đai của gia đình mình khỏi bị lợi dụng sau khi cả làng di dời, hơn nữa còn được cấp một ngôi nhà ở một vị trí tốt thì ngoài tính cách mạnh mẽ và kiên cường, dám ra tay khi có tranh chấp với ai đó, còn một nguyên nhân chính khác là bà Lâm biết một số “oai môn tà đạo”(3).
Làm ma chay, coi nghĩa trang, chữa chứng sợ hãi ban đêm ở trẻ em, tính toán tử vi để xác định thời điểm tốt,... Khi Lâm Tiêu còn nhỏ, cô đã thấy qua bà của mình dựa vào những thứ này để “kinh doanh” kiếm thêm thu nhập. Cũng bởi vì bà nội của cô là một bà đồng có bản lĩnh được các thôn làng khắp nơi công nhận, cho nên Lâm Tiêu từ nhỏ đã không tin trên đời có ma. Thực ra, đối với cô cái gọi là “bậc thầy dân gian” này chẳng có gì bí ẩn cả.
Sau khi chân chạm đất, trước khi nhấc điện thoại di động lên bấm số, Lâm Tiêu bất an xác nhận.
“Tôi giúp anh thì anh thật sự có thể cho tôi nhiều vàng như vậy sao? Vàng có thể lấp đầy một căn phòng sao?”
Ba Ba Thác Tư không nói hai lời liền đem lâu đài tai họa khí phách huy hoàng, lấp lánh kim quang, được đổ đầy vàng để sơn tường và sàn nhà của mình truyền đến người hầu hám tiền thông qua liên kết tâm linh của ma trận giúp cho cô “sáng mắt ra”.
“Cạo bỏ sàn của một căn phòng không được sử dụng là quá đủ rồi.”
Chủ nhân tầng bảy của ma giới bình tĩnh nói.
Chú thích:(1) Liệu cơm gắp mắm: một thành ngữ chỉ việc đáp ứng những điều kiện đơn giản mà không tìm kiếm sự hoàn hảo.
(2) Lợi bất cập hại: được một mất mười, lợi bốn tám hại năm tư, nghĩa là cái được không bù đắp nổi cái mất đi.
(3) Oai môn tà đạo: là một thành ngữ ám chỉ những đường lối, cách thức, phương tiện hoặc những điều không đúng đắn. Cũng là một phép ẩn dụ cho những ý tưởng tồi tệ hoặc xấu xa.