Chương 66: Nam thiên học viện
“Lần này đi thi đấu Thiên Bảng các thiên tài đã trở về thật sao?” Có một đệ tử trong học viện nhìn về một phương hướng sau đó quay sang bên cạnh cuồng nhiệt hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói lần này học viện chúng ta có hai người tiến vào trong top mười, còn lại đều tiến vào trong top năm mươi.” Có đệ tử cũng gật đầu trả lời rồi cuồng nhiệt nói.
“Nói vậy Băng Tuyết sư tỷ thật sự là tiến vào top chín, còn Tề Vân sư huynh tiến vào top mười thật sao?” Cuối cùng có đệ tử nhịn không được hỏi muốn xác nhận cái này tin tức.
Thiên bảng thế nhưng là toàn bộ thiên tài của Vô Cực vũ trụ mục tiêu, từ trước đã không biết có bao nhiêu thiên tài Thánh Tôn cảnh muốn tiến vào top 50 nhưng không được, vậy mà bây giờ Nam Thiên Học Viện bọn họ lại có thể tiến vào top chín và mười.
Phải biết cả Vô Cực đại lục thiên tài như hằng hà vô số, Nam Thiên Học Viện bọn họ tuy rằng thiên tài đông đúc nhưng có thể tiến vào top hai mươi đã là rất tốt, còn muốn tiến vào top mười vậy thì không dám hi vọng xa vời.
“Thiên bảng sao?” Nghe cái tên này Lạc Thiên không khỏi ngẩn ra, đây là một cái từ rất quen thuộc cũng rất xa lạ với hắn, một đoạn ký ức được phủ bụi cũng theo đó mà xuất hiện.
Năm đó hắn đã từng một mình độc chiến mười vị top mười tới top một Thiên Bảng của Vô Cực đại lục. năm đó hắn đã từng nhất kiếm trảm thương mười vị trong top mười tới top một, năm đó hắn đã từng bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống cùng thế hệ, tất cả đều không ai có thể tiếp nổi hắn năm chiêu, lúc đó là cỡ nào vô địch tư thái, là cỡ nào khinh thường quần hùng, nhưng cuối cùng mọi thứ đều giống như một giấc mộng, mà tỉnh mộng lúc hắn ta đã đi tới một con đường khác.
Khẽ lắc đầu rồi không suy nghĩ nữa, hắn thể chất đã lột xác thành Hư Vô Long Thể, người lại mang Hư Vô Long Huyết, Hư Vô Thiên Kinh lại đã tu luyện tới bảy phần chín, thiên tài hay yêu nghiệt cái từ này bây giờ đối với hắn mà nói đều yếu đuối không chịu nổi, là như vậy không đáng nhắc tới.
Chỉ là cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn về Vô Tâm, trong mắt hắn Vô Tâm đã từng là thiên tài chỉ kém hắn một tia, là một vị có mười cái Chân Ngã Thần Hỏa, một vị Đạo Thần Thánh Tôn, nhưng bây giờ Vô Tâm trong mắt cũng là như vậy yếu đuối, cái này có lẽ là quỹ tích thay đổi đi, Lạc Thiên lắc đâu khẽ nỉ non.
“Sao vậy?” Vô Tâm có chút khó hiểu nhìn Lạc Thiên, hắn cảm thấy từ lúc chuyển kiếp tới giờ Lạc Thiên đã thay đổi rất nhiều, tựa hồ hắn tịch mịch cùng cô độc hơn, còn có một tia mờ ảo khiến người khó nắm bắt.
“Hai vị, viện trưởng đã cho mời” Đang định trả lời thì một thanh âm vang lên, quay đầu lại là tên hộ êệ đi báo tin kia, hiển nhiên đã nhận được tin tức.
“Đi thôi” Lạc Thiên khẽ gật đầu rồi nhìn tên trong cửa nói.
“Vào đi” Đi tới một căn phòng ngoài còn chưa kịp gõ cửa đã có một thanh âm vang lên, thanh âm có vẻ lười biếm, lại mang theo mấy phần mệt nhọc, giống như một ông lão đã lão tới dù nói một tiếng cũng đã lấy đi hêt sức lực của hắn vậy.
Lạc Thiên dẫn theo Vô Tâm đi vào, phòng trong trang trí không như giống tưởng tượng xa hoa của một vị viện trưởng. Cái phòng này đồ đạc vứt khắp nơi, bụi bặm cũng không biết đã bao lâu không chùi, nếu không phải Lạc Thiên đã từng tới đây trước thì e rằng đã tưởng rằng mình đi vào một cái ổ của một tên ăn mày.
Mà trước mặt hắn ngồi đấy, nói là ngồi còn không bằng nằm, hắn đầu cúi xuống dựa vào mặt bàn đầy bụi, mắt thì khép hờ như ông lão sắp chết, tựa hồ chỉ cần cho hắn một quyền là có thể cho hắn xuống Minh Ngục một dạng. Khuôn mặt ông lão tuổi tầm thất tuần, ăn mặc một bộ đồ rách rưới, quả thật cùng ăn mày không khác gì nhau.
“Biết ta tới ngươi không thể dọn dẹp một chút sao?” Mặc dù đã đoán được hoàn cảnh sẽ như vậy nhưng cuối cùng Lạc Thiên vẫn không nhịn được nói ra một tiếng, hắn là người ưa thích sạch sẽ, nhìn cái hoàn cảnh này dù hắn không để ý nhưng vẫn phải phàn nàn đôi câu.
Mà Vô Tâm sau thì mặt vô biểu tình, tựa hồ hoàn cảnh xung quanh có ra sao hắn cũng không để ý, giống như trên đời đã không có thứ đáng hắn quan tâm một dạng.
“Tiểu tử, năm đó ta nghĩ ngươi bị người lột da uống máu rồi chứ?” Vị này viện trưởng vẫn ngồi đấy chậm rãi nói, từa hồ từ xa xưa hắn vẫn cứ như vậy một dạng.
“Trời không tuyệt đường người, bản thiếu làm sao có thể dễ chết như vậy?” Lạc Thiên không quan tâm bình tĩnh thờ ờ khẽ nói.
“Hừ, năm đó nghe tin ngươi chết lúc không biết bao nhiêu người vì đó thắp nhan cúng bái tổ tiên đấy, chỉ là đáng tiếc tiểu tử ngươi không ngờ vậy mà có thể dày vò vượt qua được.” Lão giả tâm tình có chút ba động rồi chậm rãi nói, hắn nói mỗi câu bụi trên bàn sẽ bay đi một phần, quả thật trong mắt Lạc Thiên lão già này còn lười hơn cả ăn mày.
“Ta biết, trong đó cũng bao quát cả Vô Cực đại lục cao tầng các người đi?” Lạc Thiên hai mắt quang mang lóe lên rồi biết mất thờ ờ nói, tựa hồ cái câu kinh khủng kia của hắn không biết sẽ dẫn đến kết quả thế nào.
Một bên Vô Tâm từ đầu không nói một câu hai mắt băng lãnh nhìn lão giả, cho dù hắn chỉ mới Thánh Tôn bát trọng nhưng chỉ cần lão giả có cái gì nghi ngờ hắn sẽ động thủ, bất kể lão giả có là Tôn Chủ cực hạn một dạng.
“Ha ha, ngươi biết đấy, dù là minh hữu nhưng mọi chuyện đều phải trong tầm kiểm soát, mà ngươi lại là một cái nhân tố rất khó nắm trước.” Lão giả cũng không để ý Vô Tâm, phủ nhận mà chậm rãi nói.
Phải biết Lạc Thiên năm đó thế nhưng quá kinh diễm, kinh diễm tới mức dù là minh hữu cũng bắt đầu nổi lên kiêng kỵ với hắn, dù sao ai cũng không muốn minh hữu trong có tỷ lệ xuất hiện một kẻ có khả năng trấn áp một cái thời đại, cho dù hắn lúc đó vẫn chỉ là một cái Phong Giả cảnh tiểu tử.
Chính vì thế trong đó mấy vị cao tầng cũng đã từng có ý đồ bí mật diệt sát Lạc Thiên, nhưng mà bị phần đông phủ quyết nên mới thôi, mà lão giả này là một trong những người phủ quyết việc này, hắn thế nhưng mà Cao Long Tôn Giả, một vị Đạo Tôn Tôn Giả mạnh nhất trong.
“Hừ” Đối với cái này Lạc Thiên hừ không nói gì, đối với cái này kiêng kỵ chiến lực của nhau hắn cũng không có cái gì đáng nói, dù sao nếu hắn sinh ra ở Vô Cực vũ trụ vậy mấy lão già bên Thiên Chiến vũ trụ cũng sẽ có ý đồ cũng nói không chừng, chính vì thế hắn không làm sao nói tiếp.
Không khí trầm lặng lại, bỗng nhiên “Cốc cốc” một thanh âm vang lên, bên ngoài truyền đến một giọng nói cung kính “Viện trưởng, các đệ tử thi đấu Thiên bảng đã trở về, mong viện trưởng gặp mặt”
“Vào đi” Cao Long chậm rãi nói, hắn vẫn cứ nằm như vậy không đứng dậy, tựa hồ hắn tuổi già đã không đủ sức lực một dạng.
3:45
“Viện trưởng.” Bước vào đầu tiên là một nữ tử, nàng mặc một bộ thanh y, khuôn mặt trứng ngỗng mang theo một tia ngây thơ cùng tinh nghịch, dáng người nàng thướt tha như con rắc nước, hiển nhiên người dẫn đội lần này là nàng. Phía sau nàng là mười người, hiển nhiên là các đệ tử lần này đi thi đấu Thiên Bảng trờ về.
Cầm đầu là một nam một nữ, nam tử anh tuấn tiêu sái, phong thần như ngọc. Nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ, mày Như Liễu, dáng người thướt tha, khí chất siêu trần thoát tục.Còn lại sau thì có sáu nam hai nữ, khí huyết đều cuồn cuồn như bất cứ lúc nào đều có thể bộc phát, hiển nhiên là một đám thiên kiêu.
“Gặp qua viện trưởng” Mấy người đi vào rồi hành lễ một cái, còn đối với căn phòng đầy bụi cũng không có cái gì phản ứng, hiển nhiên là đã quen thuộc.
“Không tồi, không ngờ lần này các ngươi vậy mà có thành tích tốt như vậy, nhất là Băng Tuyết cùng Tề Vân, hai người các ngươi làm không tệ, có thể đi vào top mười và top chín.” Cao Long cũng không đứng dậy, khẽ nằm nói, người không biệt còn thật tưởng hắn bị liệt nửa người trên.
“Viện trưởng quá khen, chúng ta chỉ cố hết sức mà thôi” Băng Nhan làm người mạnh nhất nên lên tiếng nói, thần thái ở giữa là như vậy bình tĩnh, tựa hồ được top chín như nàng cũng không có cái gì đáng cao hứng sự tình.
Nói xong nàng nhìn về Vô Tâm cùng Lạc Thiên một cái, hiển nhiên rất tò mò là ai mà được gặp viện trưởng như vậy.
Vô Tâm như cảm nhận được có người nhìn mình thì băng lãnh quay đầu lại. Khi hắn quay đầu lại lúc, một luồng ý lạnh như có thể Băng Phong Thiên Địa ập tới khiến Băng Nhan cùng mấy người trong lòng không khỏi phát lạnh, bởi vì bọn họ cảm nhận được băng lãnh không tình cảm trong đôi mắt đó, cái gọi là vô tình, sát phạt, vạn vật vi sổ cẩu đều thể hiện ở trong đôi mắt đó.
Mặc dù người kia chỉ tản mát ra bát trọng Thánh Tôn cảnh nhưng mấy người chỉ dựa vào cái nhìn đã đoán được người này sẽ là kình địch, một đối thủ rất khó chơi nếu có thù với hắn.
Một lúc Vô Tâm mới quay đầu lại nhìn về Cao Long, tựa hồ đang canh chừng hắn một dạng, đối với mấy người mới vào không nhìn.
Mấy người thấy Vô Tâm quay đầu trong lòng không khỏi thở nhẹ một hơi, rồi nhìn về Lạc Thiên, bởi vì quay lưng về họ nên không thể thấy được khuôn mặt, nhưng chỉ bóng lưng thôi đã khiến bọn họ tròng lòng rung động.
Bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, có hạng gì thiên tài chưa gì chưa gặp qua, nhưng mà cái kia bóng lưng vậy mà lại khiến bọn họ áp lực, tựa như hắn là một ngọn núi đè lên vai bọn họ, tựa hồ bọn họ nếu muốn đi lêи đỉиɦ cao vậy thì phải vượt qua hắn, nhưng chỉ là bóng lưng thôi đã khiến bọn họ không thở nổi, tựa hồ mỗi một khắc bọn họ đều đang cùng hắn kéo xa một đoạn.
Nhìn bóng lưng kia vậy mà khiến họ cảm giác một loại được gọi là cao xử bất thắng hàn cảm giác, tựa như hắn đang đứng trên thương khung nhìn xuống chúng sinh, nhìn xuống cùng thế hệ, tựa hồ hắn đang khát vọng một đối thủ hoặc một kẻ có thể khiến hắn nổi lên chiến ý, nhưng đời nó là như vậy khó khăn cùng bất đắc dĩ.
“Hai vị này là?” Nữ tử thanh y nhìn Lạc Thiên hai người khẽ hỏi, Vô Tâm thì nàng không biết, nhưng Lạc Thiên cái kia bóng lưng vậy mà để nàng cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã từng gặp ở đâu một dạng.
“Đã lâu không gặp, Hồng Y lão sư?” Lạc Thiên mang theo Vô Khuyết khuôn mặt bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nữ tử tên Hồng Y khẽ nói một tiếng, tựa như cảm khái lại tựa như thờ ờ một dạng.
“Giọng nói này” Hồng Y cảm giác giọng nói như gặp ở đâu, nàng suy nghĩ một chút rồi bật thốt :“ Lăng Thiên?”
Lăng Thiên, một cái tên xa lạ cũng quen thuộc, năm đó Lạc Thiên đi du lịch lúc đã từng dùng tên giả Lăng Thiên, mà đoạn thời gian đó chỉ có một số người mới biết được tên thật của hắn là Lạc Thiên mà thôi.
“Lăng Thiên?, một cái tên thật là quen thuộc, đáng tiếc bây giờ ta không gọi là Lăng Thiên mà là Lạc Thiên!.” Lạc Thiên không khỏi ngẩn ra khi có người gọi cái tên này, cuối cùng hắn bình tĩnh khẽ nói một tiếng.
“Mặc kệ ngươi tên gì, tiểu tử ngươi trốn học đã năm vạn năm, bây giờ còn dám trở về sao?” Hồng Y mặc kệ cái gì Lăng Thiên hay Lạc Thiên trực tiếp trợn trừng mắt nhìn Lạc Thiên khẽ quát.
Mấy người phía sau nàng thì tò mò nhìn Lạc Thiên, khi thấy khuôn mặt hắn lúc dù là nam hay nữ đều không khỏi hiện lên một vòng kinh diễm, thầm nghĩ trên đời làm sao lại có nam tử siêu phàm thoát tục như vậy.
Lạc Thiên năm đó đích thật đã từng gia nhập qua Nam Thiên Học Viện, nhưng hắn cũng chỉ có ở lại vài năm rồi rời đi, nên cũng không thể coi là đệ tử của học viện được, nhưng đối với cái đã từng là lão sư luôn không nói lý này chỉ có thể dữ im lặng.
“Sao hả, đuối lý sao?, năm đó không phải nói chỉ rời đi vài năm sao, vậy mà một đi đã hơn năm vạn năm.” Hồng Y nhìn Lạc Thiên không nói thì cười lạnh một tiếng không buông tha nói. Năm đó nàng nhưng bị Lạc Thiên lừa thảm, còn suýt nữa bị hắn hố tới mức bị đuổi ra học viện, cũng may nàng sau lưng thế lực khá lớn nên không bị đuổi, chính vì thế vẫn ghi hận Lạc Thiên tới bây giờ.
“Hừ” Thấy Hồng Y vậy mà dám đối với Lạc Thiên quát lớn Vô Tâm hừ một tiếng, tiếng hừ như chấn vỡ không gian, vượt qua tuyên cổ vang lên trong tai mọi người, hai mắt băng lãnh càng thêm lạnh, kèm theo một luồng ý lạnh bao trùm căn phòng này. Hắn bây giờ tựa hồ chỉ cần Hồng Y nói một câu nữa là sẽ ra tay trấn sát nàng, mặc dù nàng là tôn Chủ tam trọng nhưng Vô Tâm tự tin trảm gϊếŧ nàng tại chỗ.
“Được rồi, nàng chỉ đùa một tiếng mà thôi” Lạc Thiên thấy Vô Tâm sắc mặt lắc đầu bình tĩnh khẽ nói, một nữ nhân giận hờn mà thôi, hắn còn không để ý, hơn nữa dù sao lần này cũng là hắn sai, không tiện nói cái gì.
Nghe Lạc Thiên nói Vô Tâm quay đầu đi không để ý nữa, hiển nhiên hắn rất nghe lời Lạc Thiên.